Chương 56: Anh từng có một đứa con

Đêm đó, Bì Bì thật sự ngủ rất say, tựa như trở về số 56 phố Nhàn Đình. Cô mơ thấy mình cùng tư tế đại nhân ở trên chiếc giường lớn thoải mái mà mây mưa thật lâu. Bốn phía thắp lên những ngọn nến thơm màu trắng đặt trong ly thủy tinh, in bóng chiếc rèm hoa bên ngoài cửa sổ, mùi hương thơm mát của gỗ dương xỉ trôi nổi trong không khí. Trên đỉnh đầu, một chiếc đèn cung đình kiểu cũ, xung quanh nó dán một bức tranh vẽ bò tót ngắm trăng, ánh đèn mờ nhạt chiếu hình ảnh đó lên đầy cả bốn vách tường. Bọn họ đều có chút gấp gáp không chờ đợi nổi, rồi sau đó lại phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, cô tùy hứng mà hưởng thụ sự hài lòng của tư tế đại nhân, mọi chi tiết đều đẹp và tràn ngập ý thơ: Giấc mộng quay về tìm không thấy, mưa phùn làm ướt cánh hoa lê, Chu môi khiến hoa đào phai nhạt, áo mỏng đêm đông lạnh giá này. Cùng nhau uống rượu mồ hôi chảy, mùa xuân về trong mắt long lanh......

(Nguyên tác: Mộng hồi vô xử mịch, tế vũ lê hoa thấp. Chu thần thiển phá đào hoa ngạc, dạ hàn thủ lãnh la y bạc. Tửu lực dung dung hương hãn thấu, xuân kiều nhập nhãn hoành ba lưu..... )

Cô thật sự quá mệt mỏi, liên tục bôn ba mấy ngày không được nghỉ ngơi, lòng bàn chân phồng rộp sưng hết cả lên. Thêm vào đó là suy dinh dưỡng, bởi vì không được ăn rau dưa cho nên bị loét miệng. Trên lưng lại có vết thương do bị huyền điểu mổ, đau đến nỗi cổ cũng không thể quay trở được.

Đây không giống như một giấc mơ bình thường, chắc hẳn cơ thể cô vì chữa thương mà tự động sinh ra mộng xuân.

Một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt cô.

Bì Bì tỉnh lại từ trong mộng, ngồi dậy duỗi người. Duỗi được một nửa, bỗng nhiên bụng cô ập đến một cơn đau nhói. Cô kêu"Á" một tiếng, xốc áo lên, phát hiện một vòng băng gạc trắng quấn quanh bụng, lộ ra mờ mờ vết máu đỏ.

Phản ứng đầu tiên của Bì Bì là.....cô đã sinh. Tựa như quái thú "Dị hình" ngoài hành tinh kia tự chui từ bên trong người ký chủ ra ngoài. Đột nhiên, tim cô đập điên cuồng, mồ hôi túa ra như mưa mùa hạ. Trong lúc này chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì thế hoang mang rối loạn mà tháo băng gạc ra, cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cô chỉ là bị người nào đó cắn một miếng.

Trên bụng cô rõ ràng có dấu răng rất sâu, nhưng trên đó không phải màu đỏ mà là màu vàng. Màu đỏ chính là vết máu, màu vàng là thuốc mỡ, xung quanh nó là vết bầm xanh tím, tựa hồ đã bị bàn tay ai đó ra sức mà bóp chặt.

Xuống phía dưới một chút, vết cắn sâu hơn 2mm.

Bì Bì hít vào một hơi thật sâu.

Không biết là do tác động tâm lý hay là tác động của thuốc mỡ, đột nhiên cô lại cảm thấy không đau nữa, chỉ có một chút tê mỏi thôi.

Ở những chỗ liền thịt, có hơi phát ngứa. Vết thương trên lưng do huyền điểu mổ đã khỏi hẳn.

"Có muốn thay thuốc không?" Một giọng nói uể oải từ sau lưng truyền đến.

Cô xoay đầu lại, người vừa nói chính là Thẩm Song Thành đang dựa vào một góc lều trại, nheo mắt, ngồi xổm ôm lấy thanh kiếm, bộ dáng hẳn là còn chưa tỉnh ngủ.

"Không cần." Cô trả lời, quấn băng gạc lại một lần nữa, sau đó nhảy xuống khỏi võng, đi giày và mặc áo khoác, nói với Thẩm Song Thành: "Võng để không, anh lên đó ngủ tiếp đi."

Anh không trả lời, trở mình, lại ngủ thϊếp đi.

Bì Bì đi đến bên cửa sổ, múc một bát nước từ trong thùng, uống một ngụm, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, khiến mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô nhớ rõ đêm qua Hạ Lan huề và cô vẫn luôn ở cạnh nhau, bọn họ nói chuyện, hôn nhau, vuốt ve nhau, sau đó......

Sau đó cái gì cô cũng không nhớ rõ.

Không cần hỏi cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Trong lúc hai người tình cảm đi đến cao trào, Hạ Lan huề không thể khắc chế được chính bản thân mình nên đã cắn Bì Bì. Vì tránh cho việc thương tổn cô, anh đành phải rời đi và để cho Thẩm Song Thành canh giữ ở bên trong.

Tư tế đại nhân từng nói, hiện tại trong tất cả những người ở Hồ tộc, công phu có thể so sánh với anh chỉ có bốn người, Thẩm Song Thành là người đầu tiên. Thật ra nếu có chuyện gì, cũng chỉ có Thẩm Song Thành mới có thể ngăn anh lại.

Có lẽ chuyến này cô không nên tới đây, Bì Bì lặng lẽ cắn môi, xốc tấm rèm cửa đi ra bên ngoài lều trại. Cô liếc mắt một cái, nhìn thấy hình bóng lẻ loi đứng ở bờ sông cách đó không xa. Cô không đi thẳng đến đó tìm anh, mà vào phòng bếp pha một tách trà hoa. Lúc này mới cầm tách trà trên tay, bước đến bên cạnh Hạ Lan huề : "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Anh lặng lẽ nhìn cô, vẻ mặt vô cùng áy náy và có lỗi.

Bì Bì cười, giơ cái tách lên: "Em pha trà hoa, anh muốn uống không?"

"Cảm ơn." Anh nhận lấy, uống một ngụm, bỗng nhiên cúi đầu, "Bì Bì, đêm qua...... Thật xin lỗi."

"Em không sao." Cô mỉm cười ngắt lời anh, "Cảm ơn anh đã trị thương cho em, mấy ngày nay trên lưng đều bị nóng rát, bây giờ một chút cũng không thấy đau nữa."

Ánh mắt của Tư tế đại nhân vẫn tràn ngập bất an như cũ, cảm thấy không có lời nào để nói, cho nên càng thêm trầm mặc.

"Chúng ta khi nào xuất phát?" Bì Bì vội vàng nói sang chuyện khác, "Em thấy anh đã đóng gói toàn bộ hành lý của em."

"Em có hành lý?" Anh sửng sốt một chút.

Trên người Bì Bì vốn dĩ có một cái ba lô, bên trong có một ít quần áo để thay, thuốc dùng cho trường hợp khẩn cấp và máy đuổi điểu. Những thứ này đều thất lạc ngày hôm qua trong lúc đánh nhau: "Là Tạ Thanh đã gửi cho em vài bộ quần áo."

"Ồ, đúng." Anh cười cười, "Ăn xong bữa sáng sẽ đi luôn, chắc khoảng tầm 10 giờ ."

Đại quân vốn dĩ đã tính sẽ hành quân suốt đêm, nhưng Hạ Lan huề cho rằng Bì Bì và Thẩm Song Thành vừa mới đến, hai người cần ngủ ít nhất một đêm, vậy nên anh liền hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.

Bì Bì quay đầu liếc nhìn khung cảnh náo nhiệt trong doanh địa, tất cả mọi người đều đang thu thập lều trại, chuẩn bị xuất phát.

Linh tường khôi phục là tin tức khiến tâm lý ai cũng cảm thấy phấn chấn. Chỉ cần trước khi Linh tường khép lại, Lang tộc vẫn chưa đuổi đến Dục Môn, vậy thì Nam nhạc sẽ được an toàn. Mà dựa vào tốc độ hành quân trước mắt của Lang tộc, hi vọng tới được Dục Môn quả thật quá xa vời. Bắc quan cũng sẽ không tới đây gây khó xử, bởi vì bọn họ đã liên minh. Con đường kế tiếp có thể nói là hoạn lộ thênh thang.

Lòng người đã được khích lệ khiến sĩ khí trào dâng, nhưng Bì Bì lại suy nghĩ chính mình có thể sống sót mà trở về thành phố C hay không. Trong chiến tranh, hormone cùng tuyến thượng thận của nam nhân Hồ tộc phân bố vô cùng mạnh mẽ, tư tế đại nhân so với ngày xưa chỉ sợ càng khó khống chế chính mình hơn.

"Nếu cái đồng hồ kia vẫn còn thì tốt rồi." Hạ Lan huề than một tiếng.

"Hạ Lan, trước khi tìm được một biện pháp hữu hiệu," Bì Bì cầm tay anh, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta sẽ phải học cách ứng phó với chuyện này."

"Ứng phó?"

"Lấy một ví dụ đơn giản. Anh từng xem qua "căn hộ nhỏ" chưa? Một bộ phim truyền hình bình dân khá đặc biệt?"

(Căn hộ nhỏ, tên gốc: oa cư, tên tiếng anh :Dwelling Narrowness, là bộ phim xoay quanh chủ đề bất động sản, tập trung vào khía cạnh giá cả thuê nhà cao và những khó khăn, vất vả mà các người dân tầng lớp trung lưu phải đối mặt khi cố gắng mua cho mình một căn hộ. Ngoài ra, nội dung phim cũng liên quan tới các vấn đề nɠɵạı ŧìиɧ)

"Bì Bì, tôi là người đàn ông có khí khái của một vị tiên, không thường xem những thứ bình dân đặc biệt ......" Tư tế đại nhân mỉm cười chớp chớp mắt.

"Trong phim nói về một cặp vợ chồng muốn mua một căn hộ, nhưng lúc đầu không có đủ tiền, cho nên cần phải vay tiền của cha mẹ......"

"Họ không thể chờ đến lúc tích cóp đủ tiền rồi mới mua sao?" Hạ Lan huề hỏi.

"Không thể. Bởi vì giá nhà càng ngày càng tăng, hơn nữa nếu không có phòng để ở, bọn họ buộc phải tách đứa con của mình ra ở hai nơi riêng biệt."

"Hiểu rồi."

"Con người vẫn cần phải sống, không thể bởi vì không có đủ tiền thì không mua nhà nữa, đúng không?"

"Đúng."

"Tình huống hiện tại của chúng ta và cặp vợ chồng muốn mua nhà kia không khác nhau lắm."

"Phải không?"

"Đúng vậy. Không thể bởi vì em có bát tự thuần dương, cho nên có khả năng sẽ bị anh ăn luôn. Như vậy em liền không thể sống, đứa con cũng không được sinh ra, đúng không? Chúng ta cũng cần phải sống chứ".

"Có đạo lý. Tuy rằng logic có chút lòng vòng."

"Có khó khăn không thể trốn tránh, phải tích cực mà đối diện nó."

"Ừ."

"Lại nói ——" Bì Bì thận trọng nhìn anh một cái, liếʍ liếʍ môi, "Trong mấy trăm năm , những chuyện như thế này anh nhất định đã gặp được không dưới một lần chứ?"

"......"

"Em tò mò muốn hỏi một câu: Từ trước tới nay anh chưa từng có một đứa con nào sao?"

Bì Bì tính nhẩm một chút, từ lúc mười bảy tuổi đến nay là gần chín trăm tuổi, tư tế đại nhân ít nhất gặp được mấy chục lần Tuệ Nhan. Bởi vì tình yêu cho nên mỗi một lần đều sẽ hướng đến mục đích cuối cùng là kết hôn. Cô cũng không tin trong số những cô gái này, ngay cả một trường hợp mang thai sinh con cũng đều không có.

Tư tế đại nhân không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ nhàn nhạt nói: "Trên ngọn núi kia hoa dại vừa nở, em muốn cùng tôi đến đó một lát không?"

***

Bì Bì cảm thấy đây là một vấn đề không nên hỏi. Hạ Lan huề và những cô gái đó kết giao như thế nào, kết cục ra sao..... vốn dĩ không ở cùng một niên đại với mình, cho nên cũng hoàn toàn không có liên quan.

Đối với những chuyện trong quá khứ, tư tế đại nhân không bao giờ đề cập đến nó. Hỏi cũng không trả lời, hoàn toàn im lặng một cách ngoan cố.

Nhưng lúc này đây, anh bỗng nhiên thừa nhận: "Có....... Có một đứa."

Bì Bì kinh ngạc nhìn anh.

"Là con trai. Lúc nó hai tuổi, mẹ nó qua đời ngoài ý muốn. Tôi vẫn luôn nuôi nấng nó đến lúc lớn lên."

"Vậy anh có nói cho nó biết anh là......"

"Không." Anh lắc đầu, "Nó chỉ có tuổi thọ của nhân loại, tôi chỉ hy vọng nó lớn lên giống như một con người bình thường."

"Sau đó thì sao?"

"Nó bắt đầu hỏi tôi một số vấn đề: Ví dụ như, vì sao nhìn tôi chưa bao giờ già đi. Tôi quê quán ở đâu, ông nội là ai, bà nội là ai, vì sao bên cạnh cha không có bất cứ người thân thích nào?"

"......"

"Khi còn nhỏ tôi đều lừa nó, nhưng khi nó trưởng thành, càng ngày càng thông minh, rất nhiều những câu nói dối đều không thể lừa nó được nữa...... Rốt cuộc có một ngày, sau 3 năm nó kết hôn và có con, tôi liền quyết định rời đi."

"Vậy anh cũng chưa bao giờ tìm gặp nó nữa sao?"

"Chỉ là bí mật đến thăm, không cho nó biết."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc nó ba mươi bảy tuổi, nó bị bệnh nặng. Tôi giả làm một lang trung đi đưa thuốc. Nó lại sống thêm mười năm, cuối cùng chết trong chiến tranh. Nó là một viên võ tướng, cũng coi như là chết có ý nghĩa."

"Rất nổi tiếng sao? Những cuốn sách lịch sử có nhắc tới nó không?"

"Tôi sẽ không nói cho em biết nó là ai," anh nhéo nhéo mũi cô, "Nhưng tôi thật sự cảm thấy tự hào vì nó."

"Vậy hậu duệ của nó đâu? Cũng chính là con cháu của anh đâu? Nhất định là rất thịnh vượng? Đều phân bố ở đâu? Anh có tung tích gì không?"

"Không có. Tôi quyết định hoàn toàn quên hết chuyện này."

"Hả, Hạ Lan......"

"Em hỏi tôi có thích đứa con này hay không, tôi đương nhiên là thích. Nhưng khiến tôi một lần rồi lại một lần mà đối diện với cái chết của người thân, biết thế nào là thời gian tàn khốc, năm tháng vô tình, còn muốn cố tình phải chứng kiến hết thảy chuyện này ......tôi không thích."

"Sinh mệnh cũng không phải là một loại lặp đi lặp lại, mỗi người sống trên đời này đều không giống nhau."

"Nếu em sống lâu như tôi, em sẽ biết, kỳ thật bọn họ tương đối giống nhau, vốn dĩ là không khác nhau mấy." Hạ Lan huề nhìn ngọn núi phía xa, "Với tôi mà nói, những người này tựa như một chiếc quạt xếp, ở trước mặt tôi không ngừng mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra. Có đôi khi một người hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi sẽ đem cây quạt mở ra chậm một chút, xem xét cẩn thận hơn một chút. Có đôi khi tôi chỉ là cầm một góc quạt, còn chưa hoàn toàn mở ra hết đã liền khép lại, thậm chí trên mặt quạt vẽ những gì cũng đều không rõ ràng lắm."

"Em thì sao?" Bì Bì nghiêng đầu nhìn anh, "Em là một chiếc quạt xếp như thế nào?"

"Em là một chiếc quạt xếp tinh xảo." Hạ Lan huề nhướn mày, "Tôi nhìn chính diện xong vẫn còn muốn nhìn phản diện."

Bì Bì phụt cười một tiếng, xoay đầu đi, nhắm mắt suy nghĩ: "Để em ngẫm lại, thời gian đối với một người phụ nữ bình thường như em có ý nghĩa gì."

"Thời gian của em đến tương đối chậm, thời gian của tôi đến tương đối nhanh."

"Hả? Vì sao?"

"Bởi vì em còn rất trẻ, sinh mệnh có rất nhiều lần đầu tiên cần em tới thể nghiệm. Lần đầu tiên đi nhà trẻ, lần đầu tiên đi chơi xuân, lần đầu tiên biết yêu, nụ hôn đầu tiên...... Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên em rất hiếu kì, cũng rất hưng phấn. Em sẽ nhớ kỹ mỗi một chi tiết, mỗi một hình ảnh, vì đối với em mà nói chúng đều rất đặc biệt. Giống như lời của một vị thiền sư: Mỗi người đều là một kỳ tích phức tạp trong một đoàn kỳ tích. Thời gian ngay lúc này tương đối thong thả. Nhưng nếu như trong nhà bị cháy, em sẽ nôn nóng chờ đợi xe cứu hoả xe đến, mỗi giây mỗi phút đều là một loại dày vò. Dần dần mà em trưởng thành, rồi già đi, em sẽ thấy ngày tháng trôi qua càng ngày càng bình thường, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, em sẽ cảm thấy thời gian cũng trở nên càng lúc càng nhanh."

"Không thể nào ...."

"Bởi vì mỗi ngày đều là giống nhau, giống nhau đến nỗi em căn bản không chú ý đến sự xuất hiện của nó thì trời đã tối, một ngày đã qua đi."

"Từ từ." Bì Bì nhặt một chiếc lá từ trên mặt đất, cầm trong tay thổi mấy cái rồi giao cho Hạ Lan huề, "Để nhớ rõ ngày hôm nay và ngày hôm qua không giống nhau, xin hãy nhận lấy chiếc lá này, nó sẽ cho thấy sự khác nhau."

Anh cười một tiếng, đem lá cây lại cho cô: "Bì Bì, em có cẩn thận quan sát phiến lá này chưa?"

Cô cầm nó trong tay nhìn trái nhìn phải: "Đây không phải chỉ là một mảnh lá cây rất bình thường sao?"

"Xem ở các cạnh đều có răng cưa, đúng không? Lại xem hình dạng của nó, không phải ngang dọc hình vòng cung, mà có rất nhiều lỗ hổng, nứt thành năm cánh, giống một bàn tay, đúng không?"

"Đúng vậy, thế thì sao?"

"Lá cây hình dạng như thế này có diện tích bề mặt lớn, nhiều chỗ tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, cho nên hiệu suất quang hợp cao hơn, đại khái là ở mặt trên của nó nước sẽ dễ dàng bốc hơi hơn. Ở những nơi có khí hậu lạnh giá, lá cây như vậy tương đối nhiều. Bởi vì mùa xuân ở phương bắc tương đối nhiều nước, cho nên tuyết và nước sẽ tiến hành việc hòa tan lẫn nhau để bổ sung dưỡng chất ở trong đất. Đến mùa thu bắt đầu thiếu nước, những lá cây này cũng rơi xuống, để lại một thân cây trống trơn nhưng vẫn duy trì quá trình thủy phân." Hạ Lan huề từ trên mặt đất lại nhặt lên một phiến lá cây khác: "Lại nhìn chiếc lá này, nó hình trái tim, không có lỗ hổng, các mép lá cũng bóng loáng. Loại lá cây này ở phía Nam tương đối nhiều. Năng lực quang hợp không bằng loại lá cây em đang cầm trên trên tay, nhưng nó có thể làm giảm sự bốc hơi nước, bởi vì nó thường xanh tươi bốn mùa, để chịu đựng được mùa đông cần phải luôn lưu trữ nước."

"......"

"Loại này nhiều răng, có lỗ hổng là lá cây xuất hiện cuối kỷ Phấn trắng, cùng thời kỳ với trôi dạt lục địa. Trước đó thông qua tác dụng quang hợp thay đổi thành phần dinh dưỡng cấu thành trên trái đất, sau đó lại thay đổi vị trí địa lý, do đó thay đổi sự phân bố nhiệt lượng và độ ẩm, cuối cùng hình thành nên khí hậu ngày nay."

Bì Bì cảm thấy có chút ngây ngốc, không biết lời này của tư tế đại nhân là có ý gì, làm thế nào mà từ một mảnh lá cây đã lập tức liên quan đến khí hậu toàn cầu.

Cô có một chút không theo kịp: "Cho nên nói......"

"Cho nên nói, Bì Bì....." tư tế đại nhân đem phiến lá cây kia dán trên trán Bì Bì giống như nó được dính liền ở trên đó, "Trái đất sau kỷ Phấn trắng, hết thảy đều không giống nhau."

"Hiểu rồi, trước mắt, đối với thế giới chỉ có những nhân tài vô cùng vô cùng lưu tâm những cái đó, mới có khả năng giữ lại được thời gian, đúng không?"

"Cái này gọi là "chánh niệm", nếu như em tin vào Phật."

***

Nhân mã Nam nhạc theo kế hoạch tiến về hướng núi Long Diễm. Một nửa cưỡi ngựa, một nửa đi bộ.

Thẩm Song Thành thúc ngựa đi đến bên cạnh Hạ Lan huề, nhìn thoáng qua Bì Bì đang ngủ trong xe ngựa ở phía sau: "Tại sao nàng ấy lại ngủ nhiều như vậy? Ngày hôm qua ngủ một đêm, vừa rồi ăn xong cơm sáng lại lập tức nằm xuống."

"Có thể là mấy ngày nay đã quá mệt mỏi." Hạ Lan huề nói.

"Ồ, có thể nào là sắp sinh không?" Anh bày ra một tư thế kinh ngạc hết sức khoa trương.

Hạ Lan huề ngẩn ra một chút: "Không nhanh như vậy chứ?"

"Chẳng phải nói đó là một con chim sao?" Thẩm Song Thành nửa cười không cười, "Nếu là loài chim, thời gian mang thai khoảng 2 tuần. Bụng cũng sẽ không lớn lên, bởi vì nó chỉ là một con chim."

Hạ Lan huề sưng mặt: "Song Thành, ta không thích ngươi lấy việc này ra đùa giỡn."

"Sorry." Anh ta đem một bàn tay thơm ngào ngạt của mình duỗi đến trước mặt Hạ Lan huề, "Bì Bì cho ta sơn móng tay, đẹp không?"

Tư tế đại nhân nghiêng người liếc mắt đánh giá, tuy là trong suốt không màu, nhưng nhìn cũng rất lấp lánh: "Không tồi."

"Cho ta thời gianmột năm, ta tuyệt đối có thể biến đổi Bì Bì. Đến lúc đó ngươi thấy nàng sẽ không bao giờ muốn cắn nàng nữa." Thẩm Song Thành dùng sức nhai nhai kẹo cao su, "Hạ Lan, đem nhiệm vụ này giao cho ta đi."

"Ngươi đem nàng bình an đưa đến bên cạnh ta, nhiệm vụ đã hoàn thành."

"Hạ Lan ...... ta đã hi sinh một con mắt."

"Ta thiếu ngươi một ân tình."

"Lại nữa. Luôn là những lời này. Nói cho ngươi biết, lần này ngươi không thể ngăn ta." Thẩm Song Thành trừng mắt, liếc anh một cái, "Bì Bì của ngươi, ta đã quyết định rồi."

"Song Thành, đừng lộn xộn." Hạ Lan huề thở dài, "Ngươi rốt cuộc là muốn biến đổi nàng, hay là biến đổi ta?"

"Ngươi để ta biến đổi sao?" Thẩm Song Thành kích động nhìn anh, "Ta có cơ hội này sao? Ôi cha mạ ơi, Hạ Lan huề, mấy trăm năm qua ngươi chính là lần đầu tiên phun ra những lời này. Có rượu không? Ta muốn uống rượu chúc mừng một chút!"

"Đi sang một bên." Hạ Lan huề xuy một tiếng, "Ngươi không có cửa."

"Thật xin lỗi, ta muốn tìm Quan Bì Bì."

"Đi thôi. Thuận tiện chúc mừng ngươi tìm được cho mình một tình địch vô cùng mạnh."