Tin tức về việc Linh tường khôi phục lộ ra trước tiên là từ mạng lưới kiến tộc, trằn trọc truyền tới Lang tộc đã là mười ngày sau. Lang Vương thập phần lo âu, vì thế triệu tập binh tướng cùng nhau thương thảo đối sách.
Hắn nhìn những tộc nhân ngồi đầy trong lều, không thể không cảm thấy có chút thương cảm: Những người này đi theo hắn chạy nạn đến Tuấn Phẩm, dọc theo đường đi kẻ chết, người bị thương, người bị bệnh, rồi tàn tật.....cho tới bây giờ chỉ còn lại một nửa nhân số của trước kia là còn sống. Những người có thể tham gia chiến đấu còn không đến một phần ba.
Tình hình bệnh dịch vẫn đang lan tràn, số người tử vong tăng lên từng ngày, mỗi ngày đều có người bệnh mới đưa vào sáu doanh trại.
Lang Vương liếc nhìn mọi người, mở miệng nói: "Phương Lôi Dịch, ngươi nói tin tức mới nhất đi."
Phương Lôi Dịch phụ trách ngoại giao và tình báo ở trong quân. Giữa Lang tộc và Kiến tộc vốn không có giao tình gì, rất nhiều tin tức cần phải dùng nhiều tiền mới có thể mua được. Hắn ho khan một tiếng, vuốt vuốt chòm râu, nói: "Vừa nhận được báo cáo từ Kiến tộc, Linh tường đang trong giai đoạn nhanh chóng phong kín. Trước mắt hai bên đông, tây đã hoàn toàn không thể đi qua được. Chỉ có đoạn đường ở giữa khoảng 800 km là còn có thể xuyên qua."
"Tám trăm km?" Lang Vương nhấc đôi mắt báo, "Tám trăm km là một lỗ hổng khá lớn."
Trong lều bắt đầu ồn ào huyên náo, mọi người đều châu đầu ghé tai bàn bạc.
Cuối cùng, trong đám người xuất hiện giọng nói vang dội của một người phụ nữ: "Vậy thì, với tốc độ hành quân hiện nay của chúng ta, trước khi Linh tường hoàn toàn khép lại có thể đến được Nam nhạc không?"
Người vừa nói chính là An Bình Huệ. Cô ta đã mấy lần phàn nàn riêng với Lang Vương về việc hành động quá chậm của Tu Ngư gia, trên cơ bản là đi ba ngày, nghỉ một ngày. Lang Vương giải thích rằng bọn họ có điều khó xử: Trong quân thiếu nguồn tiếp viện, cho nên cần phải phái một số lượng lớn nhân thủ đi ra ngoài tìm nước, săn thú. Những người này có thể đi ra ngoài cùng một lúc, nhưng lại rất khó để trở về cùng lúc. Đại đội nhân mã chỉ có thể chờ bọn họ đến đông đủ mới có thể xuất phát được.
"Chỉ sợ rất khó." Tu Ngư Bân tính nhẩm một chút, đáp.
"Không phải có lối đi tắt sao?" Phương Lôi Dịch nghi ngờ.
Tu Ngư Bân chần chờ một chút, nói ra nguyên nhân chủ yếu: "Trong sáu doanh trại, người bệnh tương đối nhiều, hơn một nửa không thể rời khỏi giường, cho nên đi lại tương đối khó khăn."
Những nguyên nhân còn lại hắn cũng không nói nhiều: Đại doanh không có đủ xe ngựa, không ít người bệnh bị bắt đi bộ. Vì chăm sóc bọn họ, một số người khỏe mạnh đành phải đi qua đó hỗ trợ. Thường xuyên qua lại cho nên cũng bị nhiễm bệnh theo.
Một số tình huống không thể nói rõ ra được nhưng trong lòng mọi người đều hiểu: Nhóm người bệnh này là sự liên lụy lớn nhất đối với việc hành quân, cũng là căn nguyên khiến tình hình bệnh dịch khuếch tán. Bọn họ giống như việc, trong lúc chạy nạn lại mang theo hành lý đắt tiền và nặng nề, bỏ thì thương mà vương thì tội.
"Tắc nhi," Lang Vương nhìn lướt qua khuôn mặt vẫn luôn trầm mặc của Tu Ngư Tắc, "Tuần tra thế nào rồi?
"Nhân mã của Hạ Lan huề đang di chuyển về phía núi Long Diễm, trước mắt hạ trại ở phía Tây sông Lạc Tháp. Đại khái có hơn ba trăm người, dự tính trong vòng ba đến năm ngày là có thể tới được núi Long Diễm." Tu Ngư Tắc nói.
Lang Vương âm thầm sốt ruột.
Núi Long Diễm ở phía Nam của Tuấn Phẩm, là ngọn núi gần nhất với biên cảnh Nam nhạc, trèo qua nó rồi lại xuyên qua vài cái sơn cốc là có thể tới Dục Môn .......cũng chính là Linh tường - cửa ngõ duy nhất để vào được Nam nhạc.
Tới Dục Môn, đội quân của Hạ Lan huề liền có thể nghỉ ngơi. Kế hoạch cư ngụ lâu dài ở Nam nhạc của Lang tộc cũng thất bại. Những bệnh nhân trong sáu doanh trại chờ đợi tìm thầy trị bệnh cũng chỉ còn lại một con đường chết.
"Thế còn Bắc quan thì sao?"Mặt Lang Vương càng lúc càng âm trầm.
"Không rõ lắm." Tu Ngư Hạo nói, "Bắc quan ở Tuấn Phẩm có trú binh, trước kia xây dựng rất nhiều đường hầm công sự, nhân mã của bọn họ xuất quỷ nhập thần. Hơn nữa lại có linh quạ và mũi tên vô minh quấy nhiễu, chúng ta rất khó nắm được hướng đi của bọn họ."
Nếu luận về thực lực, Bắc quan khẳng định mạnh hơn Nam nhạc. Nhưng bọn họ đến nay vẫn không chịu đại chiến một trận với Lang tộc, có lẽ là bởi vì trận chiến Đồng Hải đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng Bình Kình vương. Nhưng với tình hình hiện giờ, cuộc chiến giữa hai tộc đã không thể so sánh với một lần của mấy trăm năm trước kia.
Lang tộc không quen với khí hậu ấm áp ở phía nam, cũng không quen thuộc địa hình phức tạp ở Tuấn Phẩm, lại thiếu nguồn tiếp viện, còn mang theo một đám người bệnh hơi thở thoi thóp, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều ở vào hoàn cảnh xấu.
"Có vẻ như chúng ta chỉ còn lại một chiêu cuối cùng," Lang Vương cười lạnh, "Bắt một con tin."
Mọi người đều ngẩng đầu lên.
"Ngài muốn nói......" Tu Ngư Khiêm nghiền ngẫm, "Hạ Lan huề?"
"Không tồi."
"Phụ vương, để con đi!" Tu Ngư Khiêm lập tức xin đi gϊếŧ giặc, "Con và hắn đã từng giao thủ, lần trước để hắn chạy thoát, lần này tuyệt đối không tha cho hắn."
"Phụ vương nói muốn một con tin, cho nên phải bắt sống." Tu Ngư Hạo cướp lời, "Vẫn là để ta đi thì hơn."
"Đừng cãi nhau nữa," Tu Ngư Tắc nhàn nhạt nói, "Tin tức từ Kiến tộc bên kia nói, Hạ Lan huề đã toàn diện kế thừa linh lực của Hồ đế, bằng không cũng sẽ không khôi phục Linh tường nhanh như vậy. Hắn đã không còn là một vị vương tử Hồ tộc bình thường nữa..... phụ vương, hãy để con đi."
Địa vị ở trong Lang tộc thuần túy là dựa vào võ công. Nếu như có thể bắt sống Hạ Lan huề, xếp hạng khẳng định sẽ tăng lên. Hai huynh đệ Tu Ngư Hạo, Tu Ngư Khiêm mơ ước vị trí "Lão nhị" đã rất lâu. Nhưng Tu Ngư Tắc đề danh chính mình cũng là vì chức trách và mục đích chung.
Giống như nhiệm vụ lần này, táo bạo nhất, nguy hiểm nhất, cơ hội khảo nghiệm võ công lớn nhất, nếu hắn không đi thì ai đi?
Lang Vương trầm ngâm không quyết.
"Phụ vương ——" Tu Ngư Khiêm đốc xúc một tiếng.
"Được rồi, sự tình lúc này đây rất trọng đại, ta tự thân xuất mã. Hai người các con....." hắn chỉ vào Tu Ngư Hạo và Tu Ngư Khiêm, "Phụ trách dẫn dắt đội chuyển hướng tuyến đường núi Long Diễm. Tắc nhi, con đi chọn ba mươi người đi theo ta, phụ trách yểm hộ. Phương Lôi Dịch, ngươi chú ý giám sát vị trí và hướng đi của đại doanh Nam nhạc."
"Đại vương, có lẽ ngài cần khoảng hai ngày mới có thể đuổi kịp bọn họ." Tu Ngư Bân nhắc nhở, "Còn có...... Hồ tộc từ trước đến nay giảo hoạt, Hạ Lan huề từng đại chiến với Hồ đế ba năm, lại quanh năm sống trong thế giới của nhân loại, hắn vốn đã quen với bố cục và chiến thuật, cho nên ngài phải cẩn thận nếu không muốn mắc bẫy hắn."
"Ta còn lo lắng một việc khác," Tu Ngư Tắc bỗng nhiên nói.
"Ồ?"
"Nam nhạc và Bắc quan có liên thủ hay không?"
Rất nhiều người đã suy xét đến khả năng này, rốt cuộc bọn họ đều là Hồ tộc, trên thực tế vẫn là người một nhà. Lại nói Nam Bắc phân trị mấy trăm năm, mọi người vẫn luôn chung sống hoà bình ổn định. Nhân mã của Lang tộc vừa đến, tức khắc khói thuốc súng nổi lên bốn phía, còn mang đến ôn dịch đáng sợ. Với thói quen xưng bá nhất quán của Lang Vương, cho dù định cư ở bên nào, người bên kia cũng sẽ không được yên bình. Nam Bắc liên thủ, tìm kiếm cộng thắng, cũng không phải là không thể được.
"Trước mắt vẫn chưa." Phương Lôi Dịch lắc đầu, đối với tình báo của chính mình vô cùng tự tin, "Từ khi Hạ Lan huề tiến vào Tuấn Phẩm, vẫn luôn không ngừng lọt vào phục kích của Bắc quan, hai bên ít nhất có ba lần giao thủ, một lần cuối cùng chính Hạ Lan huề cũng bị thương."
"Nhưng gần đây, mục tiêu chủ yếu của Hạ Lan huề dường như là Lang tộc chúng ta. Bắc quan bên kia hoàn toàn yên tĩnh, không biết đi về hướng nào." Tu Ngư Tắc phản bác, "Ta lo lắng có biến. Nếu trên đường đi bắt con tin lại gặp phải phục kích của Nam Bắc liên thủ, ba mươi người có lẽ quá ít."
Lang Vương gật đầu tán đồng: "Vậy mang một trăm người."
***
Từ trong đại trướng của Lang Vương đi ra, Tu Ngư Tắc giữ chặt Tu Ngư Quế hỏi: "Tại sao lại không thấy Vãn Địch?"
Từ khi Đường Vãn Địch thay thế Tu Ngư Bân phụ trách khu vực sáu doanh trại người bệnh, để tiện cho công việc, cô chuyển lều trại của mình sang gần cửa lớn của sáu doanh trại này. Bởi vì đội ngũ không ngừng hành quân, cho nên cô cũng không có chỗ ở cố định. Duy nhất không thay đổi chính là, trong vòng 10 m xung quanh chỗ cô ở, luôn luôn có thể tìm được lều trại của Tu Ngư Quế.
Tu Ngư Bân sống đơn độc ở trong rừng cách xa với đại doanh. Lều trại của Vu sư Lang tộc dùng để giao tiếp cùng "Thần nhân"không gọi là lều trại, mà gọi là "Thần miếu". Khi Vu sư dùng phép, người thường không thể tùy ý quấy rầy, sẽ làm kinh động tới các vị thần. Cho nên mọi người không ai có thể dễ dàng đến đó gõ cửa làm phiền, ngay cả Lang Vương muốn đến thăm cũng sẽ chào hỏi một cái trước đã.
Sau khi bị Tu Ngư Tắc cảnh cáo, Tu Ngư Bân vẫn luôn bảo trì khoảng cách với Đường Vãn Địch. Ngoại trừ những khi có công việc là ở bên ngoài, lúc về nhà hắn cũng không đến lều trại của cô nói chuyện, gặp mặt cũng rất khách khí, ngược lại làm Đường Vãn Địch vừa cảm kích vừa xấu hổ, cảm thấy Tu Ngư Tắc đối với vị Ngũ ca này có chút thô bạo.
Tu Ngư Quế nháy mắt với anh, dẫn anh đến một chỗ yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Nàng bị bệnh, đã được chuyển vào sáu doanh trại."
Tu Ngư Tắc chỉ cảm thấy sau lưng bất chợt mồ hôi lạnh túa ra: "Không thể nào, tối hôm qua ta vẫn còn gặp nàng."
Mấy ngày nay Tu Ngư Tắc lấy cớ tuần tra, kỳ thật là vì muốn tránh An Bình Huệ, cho nên sáng sớm mỗi ngày đã ra khỏi cửa, lúc trở về đại doanh trời đã tối đen. Chỉ cần chưa quá muộn, anh đều sẽ đứng trước cửa của sáu doanh trại đợi Đường Vãn Địch "Tan tầm". Hai người đi vào trong rừng trò chuyện chốc lát, sau đó mới trở về lều trại. An Bình Huệ đương nhiên không hài lòng, nhưng thanh danh cô ta trong Lang tộc vốn không tốt, nam sủng cũng rất nhiều, lúc này đây lại là hôn nhân chính trị, chính mình không sạch sẽ, cho nên cũng xấu hổ không dám quở trách Tu Ngư Tắc. Cả hai mắt nhắm mắt mở cho qua. Tu Ngư Tắc mấy lần trở về lều, suốt đêm không thấy hình dáng người vợ, hừng đông ngày kế tiếp An Bình Huệ mới trở về, anh vẫn lễ phép ân cần thăm hỏi một tiếng, tuyệt đối không hề đập phá. Hai người thật ra không quá hạnh phúc nhưng cũng không có việc gì nghiêm trọng.
"Sáng sớm nay nàng đang ăn bữa sáng ở gần nhị doanh, bỗng nhiên nôn thốc nôn tháo, đáng sợ tới mức mọi người ném hết bát đũa để chạy. Theo quy định liền báo cáo gấp cho Tu Ngư Bân, hắn lập tức phái người đem nàng đưa vào sáu doanh trại, phái người cho nàng uống thuốc, nói là sau khi ăn xong phải nằm xuống nghỉ ngơi. Ta vừa nghe được tin tức này liền đi tìm ngươi, bọn họ nói ngươi đang họp ở chỗ Lang Vương, cho nên ta vội vàng lại đây."
Bệnh cương thi lúc đầu có 4 triệu chứng lớn: Sốt nhẹ, nôn mửa, da khô, cả người ngứa ngáy. Chỉ có "Nôn mửa" là triệu chứng điển hình nhất, dễ bị người ngoài phát hiện nhất. Nếu như phát triển đến giai đoạn mọc nấm trên đầu chính là đã cách cái chết không xa. Cũng không trách mọi người một khi phát hiện liền cao chạy xa bay. Ôn dịch thật sự đáng sợ, tỉ lệ tử vong lại cao, ai cũng đều không khỏi có chút thần kinh nhạy cảm đối với việc này.
Tu Ngư Quế còn còn muốn nói thêm mấy câu, đã không thấy Tu Ngư Tắc đâu nữa.
***
Tu Ngư Tắc vừa chạy vừa nghĩ, mấy ngày nay Đường Vãn Địch vừa tới đại doanh, bởi vì ăn không quen đồ ăn Lang tộc, cho nên mới bị tiêu chảy, uống thuốc cũng không khỏi được. Qua hai ngày rốt cuộc cũng ngừng, nhưng lại bắt đầu nôn mửa.
Chuyện này anh chưa từng nói với người ngoài, cho nên sợ rằng mọi người sẽ nhầm lẫn giữa triệu chứng của việc không hợp khí hậu với triệu chứng của bệnh cương thi.
Đường Vãn Địch rất nhanh đã không còn nôn mửa, lượng cơm ăn hàng ngày cũng tăng lên, dạ dày biểu hiện năng lực thích ứng vô cùng xuất sắc.
Vì vậy lần này có khả năng lại là do thức ăn nên bụng không được tốt.
Khi Tu Ngư Tắc chạy đến sáu doanh trại thì tìm được Đường Vãn Địch đang hôn mê nằm trên giường. Người đưa cô lại đây chắc hẳn nóng lòng muốn rời đi, cho nên ở khu bệnh liền tùy tiện tìm một chiếc giường không có người rồi thả cô lên đó.
Nhìn mặt đất đầy máu loãng và bốn phía chứa đầy dây thừng dùng để buộc chặt người bệnh trên giường, Tu Ngư Tắc chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, lập tức đoán được chiếc giường này sở dĩ để không, chắc chắn là bởi vì người bệnh nằm đây vừa mới chết đi.
Bên tai chỉ nghe những tiếng ong ong, ngẩng đầu vừa thấy, trên đỉnh lều toàn là chấm đen dày đặc, một đoàn ruồi bọ lớn đang tụ tập ở đây.
Vóc dáng của anh quá cao, khi đứng thẳng lên, đầu liền chạm đến đỉnh lều trại, dẫn tới ruồi bọ bay loạn một trận.
Trong phòng nồng nặc một mùi tanh tưởi nhức mũi. Anh liếc nhìn những người bệnh đang nằm trên giường, khuôn mặt họ không biết vì sao lại mọc ra một lớp lông mao màu xám nhạt, giống như thi thể bị mốc meo. Từ trong khoang mũi, một khuẩn nấm bằng ngón tay mọc ra một cách thô bạo, cả khuôn mặt bị nó vặn vẹo thành một hình dạng kỳ quái. Nhưng người bệnh chắc chắn vẫn còn sống, đôi tròng mắt bị che kín bởi tơ máu mở trừng ra, vô cùng sáng ngời và ánh mắt nhìn anh rất có thần. Trong miệng ê ê a a tựa hồ đang muốn nói chuyện gì đó.
Anh luôn tự nhận là kẻ to gan lớn mật, vậy nhưng lúc này cả người vẫn nổi da gà.
"Cô ấy muốn uống nước, anh cho cô ấy uống một chút." Phía sau bỗng nhiên có giọng nói cất lên.
Tu Ngư Tắc hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thì ra Đường Vãn Địch đã tỉnh, đang từ trên giường ngồi dậy. Anh đứng ngây ngẩn một hồi, sau đó cười gượng rồi cầm lấy một chén nước đưa cho người bệnh kia uống hai miếng. Khi cô còn đang nghĩ anh sẽ đến cho cô uống thuốc, bỗng nhiên Tu Ngư Tắc bất chấp tất cả, ôm lấy Đường Vãn Địch chạy như điên ra khỏi sáu doanh trại, chạy một mạch đến lều trại của cô, lúc này mới buông cô ra.
"Ngồi ở đây đừng nhúc nhích." Anh một mặt nói một mặt đem toàn bộ quần áo của cô cởi sạch, ném vào trong đống lửa ngoài cửa. Lại không biết tìm được ở đâu một chậu nước ấm và một cái bàn chải, bế cô ngồi vào trong bồn, dùng bàn chải tỉ mỉ chà xát một lần khắp thân thể cô. Sau khi lau khô, lại dùng rượu sát trùng cả tay chân mặt mũi một lượt, lúc này mới thay quần áosạch sẽ cho cô.
"Em có bị sốt nhẹ không?" Anh bế cô lên giường, trùm chăn lại, "Trên người có bị phát ngứa không?"
Cô yên lặng lắc đầu, hỏi anh một vấn đềkỳ quái : "Tu Ngư Bân có người phụ nữ khác, anh biết không?"
Anh đưa cho cô một ly nước ấm, cười: "Sao thế, em ghen à?"
"Buổi chiều hôm trước, sau khi người bệnh ở sáu doanh trại đã uống hết thuốc, mà tất cả thuốc đều do Tu Ngư Bân bảo quản, cho nên tôi liền đi đến lều trại tìm hắn."
Tu Ngư Tắc giật mình, nói: "Quên nói cho em biết, hắn là Vu sưtrong tộc, lều trại của hắn không thể tùy tiện vào được."
"Tôi không biết. Tôi ở bên ngoài gọi một tiếng, nhưng hắn không trả lời, cho nên tôi cứ xông thẳng vào trong. Thấy trên giường hắn...... Có một nữ nhân."
Tu Ngư Tắc suy nghĩ một chút, đoán không ra là ai, vì thế nói: "Nam nữ Lang tộc quan hệ tương đối tùy tiện, cũng rất hỗn tạp. Hơn nữa, hắn là bác sĩ, nằm trên giường có thể là bệnh nhân của hắn."
"Chắc hắn không phải."
"Em thấy mặt cô ta?"
Cô lắc lắc đầu: "Cô ta giống như đang ngủ, trên người đắp một cái chăn lộ nửa bàn chân ra bên ngoài giường ."
"Vậy khó biết là ai." Tu Ngư Tắc cười nói, "Sao thế, mỗi ngày em đều vào sáu doanh trại ở cạnh các đại thẩm, cho nên cũng thích tám chuyện rồi?"
"Cái chân kia vừa trắng vừa mịn, da thịt bóng loáng, trên ngón chân còn sơn móng đỏ tươi."
Tu Ngư Tắc khẽ nhíu mày.
"Ở trong Lang tộc ngoại trừ tôi ra, anh khẳng định không có con người thứ hai?"
"Tuyệt đối không có."
"Vậy cô gái kia là ai? Vì sao tất cả mọi người đều chưa từng thấy cô ta? Cô ta như thế nào lại xuất hiện trong lều trại của Tu Ngư Bân?"
"Em thật sự thấy rõ?"
Đường Vãn Địch gật gật đầu.
"Tu Ngư Bân cũng ở bên trong?"
"Đúng. Hắn không đoán được tôi sẽ đến, trên vẻ mặt có một chút kinh hoảng, nhưng sau đó rất nhanh liền bình tĩnh."
"Em không trực tiếp hỏi hắn người nọ là ai sao?"
"Tôi hỏi làm gì?" Đường Vãn Địch nói, "Tôi không có ngốc."
"Vậy hắn giải thích với em thế nào? .....dù sao trên danh nghĩa, em cũng là vợ hắn."
"Hắn không có bất cứ giải thích nào. Hỏi tôi tới đây có chuyện gì, tôi nói thuốc dùng hết rồi. Hắn đưa tôi đến kho hàng lấy một rương thuốc xong liền tống cổ tôi về."
Tu Ngư Tắc nhìn ngoài cửa sổ suy tư một lát, nói: "Người em nhìn thấy không nhất định là nữ nhân của nhân loại, rất có khả năng là nữ nhân của Hồ tộc."
"Anh muốn nói là..... doanh kỹ?"
"Đúng. Đại doanh đích thực có mấy người tù binh...... Nữ......Ừm......" Tu Ngư Tắc có chút ngượng ngùng nói, "Nhưng Vu sư không hẳn là tiếp xúc với bọn họ, bất quá, Tu Ngư Bân cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu...... Đúng không......?"
"Được rồi." Đường Vãn Địch chớp chớp mắt, "Đúng là tôi suy nghĩ nhiều rồi."