Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 45: Nhịp tim 260 lần một phút

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi nghe tin Nguyên Khánh bắt đầu ngã bệnh, Hạ Lan Huy lái xe với tốc độ nhanh nhất đưa Thẩm Song Thành và Bì Bì chạy tới bệnh viện Thiên Mỹ.

Ngay cả khi không thể đi vào, nhưng với một bệnh viện lớn như vậy, bệnh nhân cũng nhiều như thế, vẫn cần phải có nhân sự hỗ trợ sơ tán. Một ít nhu yếu phẩm hàng ngày và ba bữa cơm cũng cần phải có người chuẩn bị giúp.

Xuống xe đi tới cổng bệnh viện, quả nhiên là đang đóng cửa. Phía trên cao bức tường có dán một tờ thông báo nổi bật: "Do thiết bị y tế chữa bệnh và hệ thống điện tử trục trặc, bệnh viện Thiên Mỹ sẽ tạm dừng phục vụ từ hôm nay, xin vui lòng chờ thông báo thời gian mở cửa trở lại", đính kèm phía dưới là số điện thoại dịch vụ khách hàng. Ngoài cửa mười mấy người tụ tập, trên mặt quấn toàn băng gạc, đang không ngừng lôi kéo bảo vệ cửa để hỏi han

....."Chúng tôi có hẹn tái khám vào lúc 11h sáng, đang chờ cắt chỉ miệng vết thương. Bệnh viện làm sao có thể nói đóng cửa là liền đóng được chứ?"

....."Bác sĩ Nguyên Khánh khi nào thì đi làm? Liệu bệnh viện này đóng cửa cậu ấy sẽ sang bệnh viện khác làm không?"

....."Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú đã đóng cửa chưa? Chị họ tôi vẫn còn trong đó. "

......"Xin chào, tôi là phóng viên của Starlight Entertainment . Buổi sáng ngày hôm qua có một chiếc xe Mercedes- Benz đậu ở trước cửa nhà anh, có người nói rằng XX đã hôn XXX. Xin hỏi hai người bọn họ có thường xuyên tới nơi này không? Là đến chơi với Bạch Châm sao?"

......

"Xin mọi người đừng sốt ruột, đừng lo lắng!Tất cả các thông báo đã được gửi đi. "Bảo vệ cửa là một người đàn ông trẻ mặc một bộ đồ màu xám, trên người vẫn còn đeo một túi đựng máy tính, có vẻ như vừa được tạm thời giao cho, một mặt cố gắng giải đáp vấn đề , một mặt phát cho mọi người một mảnh giấy nhỏ, "đây là số điện thoại phòng phục vụ khách hàng của bệnh viện, tất cả bệnh nhân nội trú đều đã được chuyển đến bệnh viện Hồng Mỹ ở số 18 đường Hòa Bình, tập trung ở tầng 2 tòa nhà thứ 3. Bệnh nhân tái khám cũng sẽ được lên lịch lại, các bác sĩ cũng đã được bổ nhiệm, họ sẽ xem xét lại tư liệu về bệnh tình và sẽ khám vào thời gian khác. Bằng cách gọi vào số điện thoại phục vụ này, mọi người có thể biết thời gian tái khám cụ thể. Đối với bác sĩ Nguyên Khánh, hiện tại anh ta đang bị bệnh, sắp tới sẽ không đi làm được. ......vị đại ca này, đây là ngôi sao lớn của làng giải trí, bệnh viện có nghĩa vụ giữ kín đời tư của bệnh nhân, xin thứ cho tôi không thể trả lời ......"

Bì Bì chen chúc trong đám đông nghe ngóng một hồi, sau đó bỏ đi tìm Thẩm Song Thành "Bảo vệ cửa kia là người của các anh đúng không?"

Thẩm Song Thành gật đầu " là của Hoa gia, anh ta không làm việc ở đây, chỉ là tạm thời gọi tới hỗ trợ."

Có vẻ như Vĩnh Dã đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.

Ba người ngồi xuống quán cà phê bên cạnh, Hạ Lan Huy tháo tai nghe, hạ thấp giọng nói :"tôi vừa hỏi thăm một chút tình hình bên trong của Nguyên Khánh"

"Họ nói gì?"

"Nhân viên y tế tổng cộng có 8 người bị bệnh, trong đó có 4 y tá, 3 bác sĩ và 1 người dọn vệ sinh "

"Đã xác nhận?"

"Đúng vậy. Báo cáo kiểm tra đã có vào tối hôm qua. Có 3 trường hợp nghi ngờ nhiễm bệnh, bao gồm 2 điều dưỡng và 1 y tá, đều xuất hiện triệu chứng sốt nhẹ và nôn mửa, còn cần mấy ngày nữa mới có thể chẩn đoán chính xác. "

"Những người này đều là hồ tộc?"

"Chỉ có người dọn vệ sinh là loài người. "

"Các bệnh nhân phẫu thuật thẫm mĩ sẽ ở đâu?"Bì Bì vội vàng xem xét, bệnh viện này ngày thường đều kín hết chỗ, sau khi Nguyên Khánh vừa đóng cửa tầng 1, ở trong đại sảnh liền chen chúc nhau mà đi.

"Trước mắt tình hình bệnh dịch chủ yếu phát sinh ở tầng hai, tất cả những người bị nhiễm bệnh đều liên quan đến bệnh nhân của Bắc Sơn gia. Các biện pháp cách ly ban đầu chỉ là tương đối. Sau khi có kết quả vào tối hôm qua, bọn họ ngay lập tức kiểm tra bệnh nhân ở tầng 1 lúc mọi người chưa kịp rời đi. May mắn thay vào buổi tối, không có nhiều bệnh nhân nằm nội trú, rất nhanh đã hoàn thành rồi. "Hạ Lan Huy một mặt nói một mặt tiếp tục cũng cấp thông tin từ tin nhắn của Vĩnh Dã.

"Nói cách khác hồ tộc và loài người cũng không thể miễn dịch?"Thẩm song Thành thần sắc ngưng trọng, "chứng bệnh cương thi rất có khả năng sẽ lây lan cho cả Nam nhạc?"

"Có thể, chỉ là tạm thời còn vấn đề nghiêm trọng hơn. Nguyên Khánh nói, Bắc Sơn gia đưa bệnh nhân tới bệnh viện thì cũng đã là giai đoạn cuối rồi. Mặc dù họ đã được cách ly rất nhiều lớp, nhưng bởi vì cần rất nhiều người chăm sóc, phẫu thuật, sát trùng, cho nên nhân viên y tế vẫn bị lây bệnh. Trước mắt điều làm cho chúng ta lo lắng chính là người phụ nữ dọn vệ sinh kia. "

"Hả?"

"Cô ta về đến nhà thì phát bệnh, ngày hôm sau liền xin nghỉ. Trong gia đình có hai con trai và một người chồng già. Cô ta chưa lập tức nằm trên giường, mà mang theo mầm bệnh đi đến siêu thị. Có thể trong quá trình này đã lây bệnh cho rất nhiều người. "

Nói như vậy, vấn đề thực sự còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nếu chứng bệnh cương thi thực sự có thể lây sang con người, bệnh nhân sớm nhất tới thành phố C phải là Tu Ngư Thanh. Những người trực tiếp tiếp xúc với nàng ấy ngoại trừ ba vị Lang tộc, còn có Đường Vãn Địch, Bì Bì, và anh họ của Bì Bì là Giảm Hoa. Còn có vô số người đã tiếp xúc gián tiếp nữa: Trước khi đến thành phố C, bọn họ từng ngồi xe lửa, xe buýt, từng đi đào giun, mỗi ngày di chuyển đi đi về về hai lần ......

Rất có thể chứng bệnh cương thi đã âm thầm lây lan cho cả thành phố C.

Bì Bì mang chuyện về bệnh tình của Tu Ngư Thanh nói hết cho mọi người. Hạ Lan huy sau khi nghe xong lắc đầu: "Chuyện này không cần lo lắng. Nguyên Khánh có đề cập qua với tôi, tác nhân gây bệnh trên người Tu Ngư Thanh không ảnh hưởng gì đối với Hồ tộc lẫn nhân loại. Tuy nhiên, trong những vi khuẩn mà Bắc Sơn gia mang theo, có một loại khuẩn rất khác với Tu Ngư Thanh, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa thấy qua, chắc hẳn là một loại biến dị. "

Trái tim Bì Bì đột nhiên chìm xuống.

"Những bệnh nhân trong bệnh viện Thiên Mỹ bây giờ nên giải quyết như thế nào?"Thẩm Song Thành hỏi, "Chỉ cách ly thôi sao? Có thể dẫn bọn họ đến Thiên Đồ trị liệu hay không?"

" Bây giờ không đi được. Dụng cụ của tôi bị hỏng rồi, bộ phận bình điện vừa mới đưa đến Châu Âu sửa lại, và còn những vấn đề khác nữa, phải mất khoảng 1 hoặc 2 tháng mới xong. Nếu không có dụng cụ này, chúng ta không vào được cũng không ra được. "

"Đây không phải vấn đề chính chúng ta cần đối mặt. "Bì Bì đột nhiên nói.

Hai người đàn ông đồng thời ngước mắt lên.

" Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là: người bệnh ở Sa Lan đang rối rít di chuyển xuống phía Nam. Quân đội ở Dục môn yếu thế, căn bản không ngăn cản được. Nhân mã của Hạ lan huề tại Tuấn Phẩm đang ngăn chặn Lang tộc, có thành công hay không cũng rất khó nói......nếu như hết thảy đều thất bại, Nam Nhạc liền sẽ trở thành khu vực săn bắn của Lang tộc, bệnh dịch cương thi cũng nhất định sẽ lây lan một cách toàn diện. Chuyện này đối với Hồ tộc và nhân loại mà nói, là một thảm họa chưa từng có. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn Lang tộc xuống Nam nhạc, trước hết nghĩ ra biện pháp cản trở bọn họ. "

" Chỉ cần con đường đến Thiên Đồ khả thi, vấn đề bệnh cương thi có thể được giải quyết " Thẩm Song Thành dùng sức đập tay xuống bàn, "Chúng ta thậm chí có thể dùng việc này để đàm phán với Lang tộc, nếu muốn chữa bệnh thì phải ở lại phía bắc. Hạ Lan, cậu nhiều nhất có thể mang bao nhiêu người tới Thiên Đồ trong một lần?"

"Cái này tôi cũng chưa tính, còn phải xem cánh cửa không gian có thể cho phép bao nhiêu người thông qua. Thiên Đồ cũng không hề an toàn, tuy có thể chữa bệnh nhưng không dễ ra vào. Cho tới bây giờ, mỗi lần đi vào tôi nhiều nhất chỉ đem một người trợ thủ, hoàn toàn không biết tình huống dẫn theo một đám người ra vào sẽ như thế nào. "

"Nam nhạc có rất nhiều thành phố, nhưng còn có nhiều vùng nông thôn hơn. Nếu các tộc ở Sa Lan đi tới Nam nhạc, không nhất định sẽ ở lại thành phố C, chờ khi phát hiện bệnh tình, cũng không nhất định phải chạy tới thành phố C, chỉ dựa vào một mình Tam ca cũng không thể giải quyết được tất cả vấn đề " ,Đại não của Bì Bì quay quay, "Đừng quên còn có 7 điều của Hồ luật:loài người không thể biết đến sự tồn tại của Hồ tộc. Nếu như nhân loại, Hồ tộc, Lang tộc đồng thời nhiễm bệnh, cần phải lập tức chữa trị, Hồ tộc bên này muốn bịt miệng của Lang tộc là chuyện vô cùng khó khăn. Chẳng may bị chụp ảnh hoặc là để lộ tin tức, vậy thì sẽ náo loạn mất "

"Việc này tôi không biết, tôi chỉ biết một điều, "Hạ Lan Huy nói từng chữ, "thảm họa trước mặt, ai cũng sẽ không đứng yên ngồi chờ chết. "

"Tôi có một biện pháp. "Bì Bì đột nhiên nói.

Hạ Lan Huy và Thẩm Song Thành không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào cô.

"Tôi đi tìm Đông Linh, để anh ấy giúp chúng ta khôi phục Linh tường. "

Hai người đàn ông đồng thời nhíu mày lại.

Logic của Bì Bì rất đơn giản : Nếu Linh tộc có thể trợ giúp Hồ đế kiến tạo Linh tường, bọn họ cũng có thể giúp Bì Bì tạo một cái.

Dù sao cũng là Bì Bì đem bọn họ từ Súc Long phố cứu ra.

Theo ý nghĩa nào đó, Đông Linh nợ Bì Bì một ân tình. Cho dù không giúp được, cũng sẽ chỉ cho cô một đường ra.

"Đông Linh ......đáng tin sao?" Thẩm Song Thành hoài nghi nhìn cô : "Cô nắm chắc chứ?"

Bì Bì đan tay vào nhau : "Thử xem thế nào. Có lẽ sẽ thành công?"

Hạ Lan Huy nhìn cô cười khổ : "Theo tôi được biết, Linh tộc không có cách nào giao tiếp cùng nhân loại. Đông hải lớn như vậy, làm sao cô biết Linh tộc ở đâu? Làm sao có thể nghe hiểu anh ta "chỉ điểm "?"

"Tôi từng giao tiếp với Đông Linh, đích xác biết một chút biện pháp" Bì Bì mở trừng hai mắt, "dù sao với tình hình hiện nay, tôi ở lại đây cũng không giúp được gì ". Dứt lời lấy điện thoại di động bắt đầu đặt vé máy bay, "chuyên bay khứ hồi đến Đông Hải nhanh nhất là 5h sáng mai. "

"Đặt 2 vé, tôi sẽ đi cùng cô. "Thẩm Song Thành nói, "tôi phải phụ trách an toàn của cô. "

Bận rộn đào trứng huyền điểu một suốt đêm, Bì Bì vô cùng buồn ngủ. Trở lại phố Nhàn Đình cô liền chạy thẳng tới phòng ngủ, quăng mình lên giường ngủ thϊếp đi.

Cô ngủ từ 10h sáng đến tận 6h tối, bỗng nhiên bừng tỉnh vì một trận đau đớn.

Lúc đầu là bụng dưới, giống như đau bụng kinh, một trận rồi lại một trận tiếp diễn. Tuy nhiên nó không nghiêm trọng và cô có thể chịu được. Dần dần địa mắt cô cũng cảm thấy đau đớn, như có người dùng kim, châm từ mí mắt vào bên trong hốc mắt cô.

Bì Bì không chịu nổi, cô phải rời khỏi giường đứng lên, chạy đến phòng tắm giặt một chiếc khăn nóng đắp vào mắt.

Sau một lúc, mắt cô không đau nữa, nhưng phần bụng dưới lại bắt đầu trướng lên đau đớn, bên trong giống như đang treo một quả cân rất nặng, và nó vẫn kéo xuống phía dưới. Trước ngực sau lưng lúc nóng lúc lạnh, từng chút từng chút mà đổ mồ hôi.

Trong lòng cô một trận khủng hoảng, đây không phải triệu chứng của bệnh cương thi chứ?

Bì Bì bị dọa từ trên giường nhảy dựng lên, chạy đến tủ quần áo lấy ra một cái cặp nhiệt kế.

Sau khi đo nhiệt độ liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hết thảy đều bình thường, chưa bị sốt. Da dẻ không khô cũng không ngứa, cũng không muốn nôn mửa....triệu chứng điển hình của chứng bệnh cương thi cô hoàn toàn không có.

Tối hôm qua thức đêm lấy trứng chim, vừa leo lên cây là gặp mưa, chắc chắn chính là bị cảm. Hoặc chỉ là triệu chứng bình thường trong thời gian mang thai.

Bì Bì không dám uống thuốc linh tinh, quyết định nghỉ ngơi một chút. Vì vậy mở nhạc, nằm trên giường yên lặng dưỡng thần.

Nằm trong 2 giờ liên tiếp, lúc này khoảng 8h tối, cơn đau ở bụng dưới vẫn không biến mất. Một hồi quặn đau, một hồi trướng bụng......cứ thay nhau như thế trong thời gian năm phút đồng hồ. Biên độ của cơn đau không tăng cũng không chậm lại, chỉ là không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần.

Bì Bì đã lâu không dùng Wechat, suy nghĩ một chút, quyết định gửi một tin nhắn đến Thẩm Song Thành giải thích về tình huống khẩn cấp này. Một phút đồng hồ sau nhận được tin nhắn trả lời: "ở yên đó đừng nhúc nhích, tôi tới đón cô đến bệnh viện. "

Mười phút đồng hồ sau Bì Bì ngồi lên xe của Thẩm Song Thành, Hạ Lan Huy cũng đã ở bên trong xe.

Bên ngoài trời đã tối, Lục Thủy sơn trang vẫn yên tĩnh như mọi khi. Một số người nhàn nhã dắt chó đi dạo trên vỉa hè, hai bà thím mang theo giỏ đựng thức ăn đứng ở gần luống hoa nói chuyện phiếm, trong công viên bọn trẻ chơi trò chơi truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ, ngay cả những chiếc xe lớn xe nhỏ trên đường cũng không nhanh không chậm mà đi ......

Không một ai biết đến đại dịch cương thi.

Mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên, ngày mai của thành phố C còn có thể giống như hôm nay hay không?

Bì Bì lặng lẽ nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ và nhận ra chiếc xe hơi không phải đang chạy về phía bệnh viện Thiên Mỹ : "Chúng ta đến bệnh viện nào?"

"Một nơi cô chưa từng đến. " Thẩm Song Thành trả lời rất mơ hồ.

"Nguyên Khánh có khỏe không?"

"Có sốt nhẹ một chút, không coi là nghiêm trọng, đang vội vàng giải phẫu cho bệnh nhân". Hạ Lan Huy đưa cho cô một chai nước khoáng, "Uống chai nước này đi, cô cần phải làm siêu âm B. "

Bì Bì thành thật uống một ngụm lớn, nghe thấy Hạ Lan Huy còn nói: "Tôi đã hỏi qua Nguyên Khánh chuyện về trứng Huyền Điểu, hắn cũng không biết Huyền Điểu có trứng, anh ta bó tay với bệnh nhân như vậy. Hỏi trên người của cô có bị chảy máu hoặc là xuất hiện vật dị thường nào hay không?"

"Không ", Bì Bì lắc đầu, "Hà Thải Tuấn thì sao?Hắn nhất định biết được nhiều chuyện. "

"Hà Thải Tuấn mất tích rồi. "Thẩm Song Thành một mặt lái xe một mặt nói, "tôi đã phái người đi tìm hắn xung quanh đây, có tin tức nói hắn đã rời khỏi Nam nhạc. "

"Cái gì?" Tay Bì Bì run lên, gần như hất mạnh vào chai nước.

Nếu Hà Thải Tuấn vẫn ở thành phố C, cô còn có thể đến hỏi kết quả. Nhược bằng không thể làm được điều đó, Thẩm Song Thành nhất định có biện pháp bức ra chân tướng.

Hắn đã chạy trốn, điều đó cho thấy trứng huyền điểu thực sự có vấn đề.

Thẩm Song Thành thoáng nhìn BÌ Bì qua kính chiếu hậu, thấy cô mặt mày xanh xao, vội vàng cười nói"Cô đừng nghĩ nhiều. Hà Thải Tuấn là nhϊếp ảnh gia, thường xuyên đến sân bay để chụp ảnh, không tìm thấy hắn cũng là bình thường. "

"Song Thành, "Bì Bì giọng nói bắt đầu phát run, "Anh có thể liên lạc với Hoa Thanh Kì không?"

"Hoa Thanh Kì hẳn hẳn là đã đến Tuấn Phẩm rồi, phía bên này không thu được tin tức nào của bên kia. "

"Hoa Thanh Kì không có khả năng làm hại cô", Hạ Lan Huy tận lực làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, "Không nói đến việc cô ấy không thù không oán với cô, nếu cô ấy thực sự muốn hại cô thì có rất nhiều biện pháp, không cần phải phiền toái như vậy. "

"Khương Đình Đình là một y sư rất lợi hại, ngay cả Hồ đế cũng từng tìm bà trị bệnh. Có lẽ bà có bí kíp độc môn nào đó truyền lại cho con gái của mình. "

Trên đường đi hai người dùng đủ loại lý do thay nhau an ủi Bì BÌ, nói xong lời cuối cùng, Bì Bì cũng cảm thấy mình đã lo lắng thái quá.

Chiếc xe dừng lại trên một con phố yên tĩnh, hai bên là nhà cửa san sát, phía cuối con đường có một ngôi nhà riêng biệt với bức tường màu trắng, trên cửa một chiếc đèn nê ông dựng thẳng đứng bên cạnh tấm biển"Bệnh viện thú cưng ngôi sao ".

Bì từ từ xa bước đến, nhìn thấy sáu chữ kia, thân thể dừng một chút.

"Thật xin lỗi, "Thẩm Song Thành nhẹ giọng nói, "Nguyên Khánh vốn muốn cho cô đến bệnh viện Hồng Mỹ, nhưng nó không phải là bệnh viện của hồ tộc, nhiều người phức tạp, rất khó để giữ bí mật, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là người của mình sẽ làm việc thỏa đáng nhất. "

Bì Bì cố nặn ra một nụ cười"bệnh viện.........thú cưng?"

" Là của Hoa gia mở, bác sĩ rất lợi hại, thiết bị cũng đầy đủ hết". Nhìn thấy Bì Bì sững sờ như vậy, Thẩm Song Thành cũng cảm thấy vô cùng bối rối.

"Không sao, tôi không ngại. "Bì Bì nhún vai, "Về bản chất, tôi là một con khỉ. "

Đón tiếp bọn họ là bạc sĩ Hoa Tấn, là một người trẻ tuổi nhã nhặn, đeo một cặp kính gọng vàng, chiếc áo blouse trắng trên người không chút tì vết, giống như vừa mới được ủi qua, ngay cả một nếp gấp cũng không có.

Anh ta dẫn Bì Bì tới một gian phòng, bên ngoài viết "Siêu âm B ". Sau khi khử trùng xong, cô nằm ở giữa giường, vị bác sĩ lau chất bôi trơn lên đầu dò, bắt đầu kiểm tra vùng bùng dưới của cô.

Anh ta hỏi một số câu hỏi thường lệ về vấn đề phụ nữ, chẳng hạn như thời gian cuối cùng cô nghỉ ngơi là bao giờ, mang thai bao lâu, có phản ứng gì, uống những loại thuốc nào, ăn những thực phẩm gì..vân vân..... Chỉ có 2 vấn đề liên quan đến Hồ tộc: một, mị châu của Hạ Lan Huề ở đâu?Hai, trứng huyền điểu nuốt vào như thế nào?

Trước sau kiểm tra gần 50 phút đồng hồ, trừ mấy vấn đề đã hỏi ra, toàn bộ hành trình kia vị bác sĩ chỉ có hai hàng lông mày nhíu chặt, không nói một lời. Cuối cùng giúp cô mặc quần áo tử tế rồi dẫn cô ra ngoài phòng khám.

Bì Bì ngầm hiểu không ổn, chỉ ngơ ngác nhìn anh ta, sợ đến nỗi cái gì cũng không dám hỏi.

"Thế nào?"Hạ Lan huy cuối cùng mở miệng, "Có vấn đề gì không?"

"Thai nhi còn chưa thành hình, bây giờ không thấy có gì khác thường". Tốc độ nói của Hoa Tấn rất chậm, dường như mỗi lần nói ra một chữ cũng phải suy nghĩ rất kỹ.

"Nói cách khác, thai nhi còn sống?" Tim Bì Bì đập thình thịch. Cô đã thực hiện vài lần siêu âm B, nếu như không có vấn đề gì sẽ chỉ siêu âm khoảng hai mười phút đồng hồ.

"Dám chắc còn sống, chỉ là.........." Hoa tấn dừng lại một chút, tựa hồ đang suy tư tìm từ ngữ thỏa đáng.

Tim của ba người lập tức treo lên.

"Chỉ là nhịp tim của thai nhi không bình thường. "

"Có gì không bình thường?"Trán Bì Bì bắt đầu đổ mồ hôi

"Trung bình khoảng 260 lần một phút, thai nhi của Hồ tộc tuyệt đối không thể có nhịp tim đập nhanh như vậy, ngay cả một phần mười cũng không. . "

Hai chân Bì Bì bắt đầu phát run, cảm giác mình sắp không đứng nổi nữa. Thẩm Song Thành thấy thế vội vàng đi tới đỡ lấy cô.

"Theo như anh nói, vậy là tim của thai nhi có vấn đề?"Hạ Lan Huy cũng choáng vàng.

"Không thể thấy bất kỳ vấn đề gì với tim"

Bì Bì sắp khóc bởi thái độ chậm rãi này:"Đến tột cùng là có vấn đề ở đâu?"

"Tôi cũng không rõ lắm", Hoa Tấn suy nghĩ một chút, tiếp tục bổ sung, "nói chung, chỉ có loài chim mới có nhịp tim đập nhanh như vậy"

"Anh muốn nói, thai nhi là chim?"Thẩm Song Thành cũng hồ đồ.

"Cũng không phải ", Hoa Tấn nói, "Chim là động vật đẻ trứng, không phải động vật sinh đẻ bằng bào thai. Nó phải đẻ trứng trước rồi mới ấp trứng, trong quá trình này mới có thể hình thành thai nhi, mới có tim đập"

Mặt Bì Bì trắng bệch đến nỗi không thể trắng hơn, trong não bắt đầu hiện lên một loạt hình ảnh khác nhau của bộ phim Ailen, cảm giác mình sắp sụp đổ:"Chuyện đó ......theo ý kiến của anh, thai nhi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Bị trưng huyền điểu ăn sao?"

"Thai nhi chắc chắn còn sống. Tôi chỉ nghĩ......" Hoa Tấn nghĩ một lúc, cuối cùng nói, "Rất có khả năng nó không phải Hồ tộc, ngay cả khi nó được sinh ra, cũng không dám chắc sẽ bình thường"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngây dại.

"Nếu mọi người cảm thấy lo lắng, tôi có một đề nghị ", Hoa Tấn chậm chạp nói, "Loại bỏ mị châu của Tư Tế đại nhân, để cho thai nhi chết tự nhiên"

"NO!"Bì Bì rống lớn một tiếng.

****

Dạo này ít tương tác quá, không biết có ai còn theo dõi không nữa
« Chương TrướcChương Tiếp »