- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nam Nhạc Bắc Quan
- Chương 40: Hàn huyên
Nam Nhạc Bắc Quan
Chương 40: Hàn huyên
Thành phố C vào tháng 5 mỗi năm sẽ bước vào mùa mưa, có gần một tháng thời tiết âm trầm, mưa phùn kéo dài. Thẩm Song Thành lái xe đưa Bì Bì vào công viên hồ Quan Âm, dọc theo đường đi mưa to như bão, càng rơi xuống càng lớn. Không trung nơi xa ầm vang rung chuyển, phát ra ánh sáng màu hồng quỷ dị, những tia chớp rạch ngang bầu trời giống những chiếc roi xua đuổi đám mây cuồn cuộn.
Mưa to nên tầm nhìn bị hạn chế, cần gạt nước chạy ở mức lớn nhất cũng không thấy rõ mặt đường. May mà đèn xe đủ sáng, GPS đủ mạnh, ước chừng lộ trình khoảng một đến hai giờ mới đến nơi.
Hai người đi vào công viên. Bì Bì giơ đèn pin, Thẩm Song Thành kéo theo máy đuổi chim, ở trong nước bùn lại bôn ba một giờ mới tìm được cây dâu kia. May mắn dưới tàng cây có một chiếc ghế dài, là năm đó Hạ Lan huề quyên tặng cho công viên rừng rậm, bằng không trong đêm mưa đen nhánh này, bốn phía đều mất đi vật tham chiếu vật, rất khó xác nhận vị trí của cây dâu.
Hai người đều mặc bộ đồ màu đen không thấm nước, treo những vật dụng cần thiết lên trên người, thu thập đầy đủ đồ đạc vào ba lô, đang muốn leo lên cây thì một trận gió xoáy chợt đến, chiếc máy đuổi chim gắn trên chiếc ô bị thổi bay lên, Bì Bì và Thẩm Song Thành đồng thời đuổi theo qua bên đó.
Chiếc máy đuổi chim này là được đặt làm riêng theo yêu cầu, vật ấy rất sợ nước. Nếu như bị dính nước mưa, khả năng sẽ làm cho dây điện và máy móc bị hỏng. Nhưng rất may nó vẫn hoạt động, nếu không có sóng siêu âm và chùm tia sáng tổng thể tương trợ, ở dưới mí mắt của ác điểu mà dám đào trứng, khả năng sẽ có án mạng xảy ra.
Chiếc ô ở không trung xoay mấy vòng, liền bị một bàn tay túm lấy.
Một bóng người màu xám nhạt từ trong rừng cây đi ra, sải bước đến trước mặt hai người. Bì Bì giơ đèn pin chiếu lên, lập tức ngây dại.
Là Hạ Lan huy.
Thần không biết quỷ không hay, không hiểu người này tại sao lại đến đây.
Ánh mắt Hạ Lan huy như muốn khóa chặt lấy khuôn mặt Thẩm Song Thành, hắn không mặc áo mưa, cả người đều ướt đẫm. Cùng với thần thái khẩn trương của hắn mà so sánh, Thẩm Song Thành tương đối thản nhiên, đôi tay cắm ở túi quần trước, nghiêng thân mình, nhàn nhạt mà nhìn hắn, trong ánh mắt không có nửa điểm muốn trốn tránh.
Nửa phút tiếp theo, ai cũng đều không nói chuyện.
Văn hóa của Tô nghê tộc thật là làm người ta không hiểu, Bì Bì nghĩ thầm. Hạ Lan huy này quay lại đây là vì người cũ sao? Nếu như vậy cũng đừng im lặng thế chứ, chẳng bằng chạy nhanh lại thổ lộ, bắt tay hòa hợp. Hai người cũng không phải đang quay phim thần tượng, đừng động một chút liền yểu điệu thâm tình, lại dừng hình ảnh chăm chú nhìn nhau, thời đại nào rồi còn không có hiệu suất như vậy,...... Cô liền nhớ tới việc đào trứng chim.
"Tìm chúng tôi có việc sao, Hạ Lan tiên sinh?" Bì Bì quyết định phá vỡ trầm mặc.
"Có mấy câu muốn nói cùng Thẩm tiên sinh." Hạ Lan huy ánh mắt không hề dời đi.
Bì Bì cảm thấy ngữ khí của hắn không quá hữu hảo, thái độ so với lúc trước một trời một vực, bộ dáng giống như cô ở đây sẽ vướng chân vướng tay bọn họ. Lúc này, một ý nghĩ đột nhiên lóe ra, khiến Bì Bì cảm thấy không ổn: Thẩm Song Thành này trước kia là bạn trai của Hạ Lan huy. Công viên Hồ Quan Âm là nơi hẹn hò của Hồ tộc, Thẩm Song Thành cùng với mình đêm hôm khuya khoắt trai đơn gái chiếc xuất hiện ở chỗ này...... Hạ Lan huy không phải là đang hiểu lầm chứ? Cô suy nghĩ không biết có nên giải thích một chút hay không, chỉ sợ lại chữa lợn lành thành lợn què. Nghĩ đến lại cảm thấy oan uổng. Haizzz, chỗ nào cũng đều là chỗ cả nha. Quan Bì Bì cô toàn tâm toàn ý cầu trứng chim, nhưng có người cố tình lại đây làm loạn. Nhưng muốn nói đến loạn tâm, Hạ Lan huy chẳng phải càng loạn tâm hơn sao!
Nghĩ vậy cô liền nhanh chóng lui ra phía sau một bước, hai tay chắp lại sau lưng, tỏ vẻ sự việc không hề liên quan đến mình.
May mà Thẩm Song Thành rốt cuộc mở miệng: "Ngày khác, được không?"
"Không được."
"Vậy...... Chờ tôi một lát? Tôi giúp Bì Bì một việc, sẽ xuống nhanh thôi."
Hạ Lan huy nghĩ nghĩ, miễn cưỡng một chút gật đầu. Nhìn ra được hắn rất tự cao tự đại, không có thói quen chờ, càng không có thói quen bị người ta bắt phải chờ .
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi lại đây để đào trứng chim." Bì bì chỉ chỉ trên ngọn cây, lại chỉ chỉ máy đuổi chimtrên mặt đất, "Thuận tiện phiền anh giúp tôi xem cái máy này một chút, đừng để nó bị nước mưa xối ướt."
Lần này Hạ Lan huy rất phối hợp, đi qua đem ô che phía trên chiếc máy.
Hai người đồng thời leo lên cây, tay chân nhẹ nhàng bò lên ngọn cây. Tuy rằng gió to mưa lớn, nhưng tổ chim vẫn còn tại chỗ. Phía trên không có huyền điểu, bên trong trống không.
Trứng huyền điểu vừa nhỏ vừa đen, Bì Bì sợ nó bị rơi đâu đó, liền ngậm đèn pin trong miệng, duỗi tay dọc theo tổ chim sờ soạng hết một lượt.
"Có trứng không?" Thẩm Song Thành ở một bên thấp giọng hỏi.
"Không có." Bì Bì có chút uể oải, "Chim còn không tới."
"Cô nói huyền điểu rất lớn? khi giương cánh bay liền che cả bầu trời?.....có phải có chút khoa trương hay không?"
"Không khoa trương. Tôi tận mắt nhìn thấy, to đến nỗi che nửa mặt hồ rộng như vậy."
"Nếu con chim to như cô nói thì sao có thể chỉ có một cái tổ nhỏ như vậy?"
Bì Bì ngơ ngẩn. Tổ chim trước mặt đích thực rất tầm thường, độ lớn cũng thường thấy, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt.
"Tổ là dùng để ấp trứng, Con chim lớn như vậy, mông nó thế nào cũng phải bằng một cái bàn tròn lớn chứ?" Thẩm Song Thành tiếp tục phân tích, "Căn bản không có khả năng ngồi vào chỗ này được"
Anh ta vưa nói như vậy , Bì Bì cũng cảm thấy kỳ quái.
"Cô không cảm thấy có người lừa cô sao?"
"Huyền điểu này từ bản chất mà nói, chỉ là hai luồng tinh khí hư vô, lúc lớn lúc nhỏ...... Dùng logic của nhân loại rất khó nói rõ ràng. Chúng nó có lẽ là từ một không gian khác bay qua đây, có thể chúng ta nhìn thấy rất lớn, nhưng dùng một cái khác xem xét có lẽ nó chỉ là một vật rất nhỏ mà thôi."
Thẩm song thành nhịn không được cười.
"Có cái gì buồn cười?"
"Xem ra cô hoàn toàn không cần người khác tới lừa dối cô, có thể cô cũng đủ năng lực tự lừa dối chính mình."
Bì Bì đang muốn phản bác, chợt nghe "rắc" một tiếng, một nhánh cây đã bị gãy đứt. Chân cô dẫm vào hư không, cả người ngã xuống phía dưới tàng cây, rất may Thẩm Song Thành tay mắt lanh lẹ bắt được.
Thẩm Song Thành dùng sức kéo Bì Bì lên, cả hai cùng đứng trên chạc cây, vì sợ cành cây không chịu nổi trọng lượng, đùi phải của anh phải dẫm vào một nhánh cây khác, đem toàn bộ thể trọng dời qua đó.
Bì Bì kinh hãi chưa kịp định thần, không ngừng thở hổn hển. Từ độ cao hơn ba mươi mét trên cây ngã xuống, không chết thì cũng tàn phế.
Chạc cây rất ngắn, vị trí nhỏ hẹp, Bì Bì một tay ôm thân cây, một tay cầm đèn pin. Thẩm Song Thành gắt gao dựa gần phía bên phải cô, cánh tay trái thật dài chặt chẽ đặt ở trên eo cô, sợ cô bị té ngã lần nữa.
Bì Bì có chút không được tự nhiên.
Chuyện này cũng...... thân cận quá đi? Gần đến nỗi cô có thể cảm giác được nhịp tim đập và nhiệt độ cơ thể của anh ta. Mặt liền má, hơi thở vẫn luôn thổi vào cổ cô, trong đêm mưa lạnh lẽo này, một mùi hương bạc hà toả ra ấm áp.
Mặt cô không tự chủ được mà đỏ lên, vừa xấu hổ lại khẩn trương, cả người dường như phát run, hàm răng va vào nhau "Khanh khách" . Đồng hồ dạ quang hiển thị nhịp tim đập của chính mình, mà một con số khác lại rất thong thả, trong đó một cái tuy rằng không ngừng chớp động, nhưng vẫn luôn dừng lại ở con số "4".
Thời gian này, Hạ Lan huề hẳn là còn chưa ngủ chứ?
"Lạnh không?" Thẩm Song Thành hỏi.
"Có, có chút."
"Tôi giúp cô ấm áp một chút." Anh ta ôm lấy cô từ phía sau.
"Không cần, không cần." Bì Bì quyết đoán tránh đi. Thẩm Song Thành không kiên trì nhưng lại vẫn gắt gao dựa gần vào cô.
"Đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm gì cô. Người Tô Nghê chúng tôi không có giới tính." Anh ta cười khẽ, "Cô cứ xem tôi như một người phụ nữ là được."
Nói thật lúc này Bì Bì cảm thấy cực kỳ rối rắm. Bởi vì Thẩm Song Thành đêm nay trang điểm hoàn toàn trung tính, tiếng nói điềm mỹ êm tai, giơ tay nhấc chân hoàn toàn không thể phán đoán là nam hay nữ, cho nên Bì Bì cũng không biết chính mình đang xem anh ta là giới tính gì khi ở cạnh nhau, cuối cùng rối rắm đến cả người đều cảm thấy không tốt.
Nhưng không biết vì sao, trong tiềm thức cô vẫn luôn cảm thấy anh ta là đàn ông. Có lẽ là bởi vì võ công cao cường, cũng có thể bởi vì tính cách bình tĩnh thong dong kia, lớn hơn nữa là bởi vì anh ta cư nhiên có bản lĩnh tra tấn Hạ Lan huy cao ngạo đang sống sờ sờ kia thành nam chính trong phim thần tượng đam mỹ.
Bì Bì cười mà không nói, từ trong ba lô móc ra một cây giăm bông đưa lên miệng gặm.
"Kỳ thật cô không nhất định một hai phải lấy được trứng huyền điểu." Thẩm Song Thành bỗng nhiên nói.
Bởi vì buổi tối hành động nguy hiểm, Thẩm Song Thành rất có khả năng bị huyền điểu tấn công. Để tỏ vẻ tín nhiệm anh ta, Bì Bì đem hành trình đến Sa Lan, Đông Linh trốn thoát và lý do cô cần phải có trứng huyền điểu toàn bộ bẩm báo một lượt.
"Còn có biện pháp khác sao?"
"Tôi có thể biến cô thành một người đàn ông. Như vậy cô sẽ không yêu Hạ Lan huề nữa, hai người có thể tiếp tục ở bên nhau với danh phận là huynh đệ. Mọi người đâu đã vào đấy, cớ sao không làm?"
Bì Bì phụt một tiếng cười: "Biến thành đàn ông? Chuyện này cũng hơi quá?"
Thẩm Song Thành nhún vai: "Chẳng lẽ cô không muốn nếm thử cảm giác làm đàn ông sao?"
"Tôi nếu là thật sự muốn thì sẽ làm phẫu thuật chuyển giới nha."
"Phẫu thuật sẽ rất đau, sẽ lưu lại cho thể xác và tinh thần vết thương rất lớn. Mà tôi...," anh ta nhàn nhạt nói, "Không cần tốn nhiều sức cũng có thể đem cô biến thành một người đàn ông. Cùng lúc đó, truyền cho cô thật nhiều năng lượng."
"......"
"Cô không muốn sao? Muốn thử xem không? Chỉ cần thời gian một năm thôi."
"Ôi ôi ôi, Thẩm Song Thành ......."
"Đây là một đề nghị chân thành, lợi cả đôi bên, tôi kiến nghị cô nên suy xét thật tốt."
"Song Thành," Bì Bì xoay người nhìn anh, "Thật ra tôi không phản đối việc biến thành một người đàn ông, chỉ là trên người tôi có mị châu của Hạ Lan huề, có con với Hạ Lan huề, anh cảm thấy anh ấy sẽ đồng ý sao?"
Thẩm Song Thành nhấc mắt: "Việc này thật sự là khiêu chiến."
"Cho nên sao ......"
"Tôi thích khiêu chiến."
"......"
"Trong mắt Hạ Lan huề tôi vốn dĩ là đàn ông, bằng không tôi sớm đã chuyển đổi anh ta."
Bì Bì há mồm, nửa ngày không nói ra lời: "Anh từng thử qua?"
"Ừ."
"Cụ thể tình huống như thế nào, nói tôi nghe xem?" Bì Bì lại nổi tâm địa "xấu xa".
"Vì muốn chuyển giới hắn, tôi từng vì hắn vào sinh ra tử, vượt lửa qua sông, mạng cũng chỉ còn quá nửa......"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó chờ hết thảy kết thúc, Hạ Lan huề nói với tôi, hắn thiếu tôi một ân tình lớn."
"......"
Bất tri bất giác, Bì Bì cùng Song Thành ở trên cây hàn huyên hơn ba giờ, mưa vẫn luôn rơi không ngừng, đôi huyền điểu kia từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Bì Bì nhìn nhìn chiếc ô lẻ loi ở dưới tàng cây kia, nhịn không được nói: "Hạ Lan huy ở dưới chờ lâu lắm, anh muốn đi xuống một chút nói chuyện với anh ta không?"
"Không cần."
"Tại sao lại không nói chuyện? Làm người ta ở dưới mưa chờ như vậy cũng quá là không tốt đi?"
Thẩm Song Thành chính là ăn vạ trên cây không chịu đi: "Tôi không vội, hắn không vội, cô gấp cái gì?"
Bì Bì hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, phát hiện mưa dần dần ngừng rơi.
Chỉ chốc lát sau, mây trên trời cũng tan, sao mọc đầy trời, ánh trăng như mộng, mặt hồ cũng tĩnh lặng không chút tiếng động.
Thẩm Song Thành bỗng nhiên chụp lấy cô một chút: "Xem bên kia.....lũ chim tới."
Quả nhiên, trên mặt hồ xẹt qua hai cái bóng đen, hai con chim khổng lồ ở dưới ánh trăng truy đuổi chơi đùa, dần dần bay về phía cây dâu. Bì Bì móc ra kính viễn vọng, muốn nhìn cẩn thận một chút, không hề biết ngay trong nháy mắt này, trên đỉnh đầu xuất hiện một trận cuồng phong. Thẩm Song Thành chợt ôm lấy Bì Bì, dọc theo thân cây trượt xuống ba thước, trốn vào lùm cây rậm rạp bên trong.
Bọn họ vừa rồi ở gần vị trí tổ chim quá nên dễ dàng bị phát hiện. Ở trong tán lá cây hiển nhiên sẽ an toàn hơn nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Chỉ nghe thấy nhánh cây trên đỉnh đầu loạt xoạt, cũng không biết hai con chim kia đang làm gì. Với hình thể của bọn họ khả năng ngồi vào tổ chim nhỏ như vậy thật sự cũng khó. Bì Bì càng nghĩ càng thấy suy đoán của Thẩm Song Thành rất đúng, chẳng lẽ mình thật sự bị lừa?
Sau một lúc lâu, bên trên dần dần an tĩnh lại.
"Song Thành," Bì Bì nhỏ giọng hỏi, "Một con chim đẻ trứng cần thời gian bao lâu?"
Anh ta lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Đành phải tiếp tục chờ. Bì Bì vừa lạnh lại mệt, dựa đầu vào vai Song Thành ngủ gật, dần dần ngủ quên mất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Bì Bì bị tê người nên tỉnh ngủ, ngẩng đầu thấy trời vẫn tối, Thẩm Song Thành dùng ngón tay chỉ bên trên. Bì Bì nghe được một chút động tĩnh, bỗng nhiên "Rầm" một tiếng, một con chim bay đi. Ngay sau đó lại "Rầm" một tiếng, một con chim khác cũng bay đi.
Chúng nó vẫn chưa bay đi xa, vẫn đang múa xung quanh ngọn cây dâu.
Bì Bì cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ dạ quang trên cổ tay: 5 giờ mười lăm phút.
"Trời sắp sáng." Cô thấp giọng nói, nhanh chóng hướng về phía tổ chim bò đi.
"Đừng!" Thẩm Song Thành cố gắng giữ chặt cô, "Lũ chim còn chưa bay xa đâu, ngộ nhỡ nó trở lại thì sao?"
"Sợ cái gì." Bì Bì tin tưởng 100% mà đem điều khiển từ xa của máy đuổi chim nhét vào trong tay anh, "Nếu nó trở về, lập tức ấn cái này."
Thẩm Song Thành đành phải cùng cô bò lại gần tổ chim, Bì Bì lấy một tay sờ sờ, quả nhiên sờ được một quả trứng chim, cảm thấy tim như nở hoa, từ ba lô móc ra một cái cốc nấu chịu nóng, đang định vặn cái nắp ra đem trứng bỏ vào đi, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi: "Cẩn thận!"
Bì Bì vừa ngẩng đầu, chỉ thấy hai con chim từ trên trời lao xuống dưới, sợ tới mức lập tức trốn sang phía bên trái, kêu lên: "Mau ấn điều khiển từ xa!"
Thẩm Song Thành quát: "Không ấn được!"
Có thể là pin bị nước mưa làm hỏng rồi, có thể là anh ta ấn sai nút, tóm lại máy đuổi chim không khởi động.
Khi đang nói chuyện, con chim lớn đã vọt tới trước bên cạnh Bì Bì, Thẩm Song Thành rút đao vung lên, con chim chợt lùi về phía sau, lộn trở lại không trung, một lát sau đột nhiên thay đổi, lại lao xuống phía dưới!
Chân trời bỗng nhiên lộ ra một đường ánh sáng rạng đông, Bì Bì đầu óc loạn cả lên. Mắt thấy hai con chim đang điên cuồng hướng về phía mình chọc tới, nhưng lại bị Thẩm Song Thành không màng tất cả ngăn cản. Không trung một trận hỗn loạn, cốc nấu chịu nóng từ trong tay Bì Bi tuột ra, rơi xuống phía dưới.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nam Nhạc Bắc Quan
- Chương 40: Hàn huyên