Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 33: Đoàn tụ cùng Tu Ngư Bân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc đó, Tu Ngư Tắc nhìn thấy Tu Ngư Bân, bị dọa một trận mồ hôi lạnh.

Sự tình là như thế này: Sau khi cùng Đường Vãn Địch đính hôn, hai người cùng nhau đi ăn một bữa cơm Tây. Tu Ngư Tắc liên tiếp ăn 5 miếng thịt bò bít tết dày 3 phân, người phục vụ rót rượu bên cạnh sợ ngây người, không thể không cảm thán mà nói "khai trương mười năm nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn bò bít tết dày 3 phân, hơn nữa còn ăn nhiều miếng như vậy.

Kỳ thật Tu Ngư Tắc cũng chưa ăn no, nhưng lại có chút ngượng ngùng. Đường Vãn Địch đành phải gọi cho mình một phần, rồi làm bộ ăn không vô, đem một mâm thịt bò đẩy cho anh.

Có lẽ là uống vài chén rượu, lại thêm "Ngoại ngữ" trở nên thuần thục, Tu Ngư Tắc nói càng ngày càng nhiều, bắt đầu trò chuyện về phong tục Lang tộc. Giống như nhân loại, hôn lễ của Tu Ngư gia có nghi thức riêng. Đối với thế tử Lang Vương mà nói sẽ càng thêm long trọng, bởi vì Lang Vương là người chú trọng truyền thống, gia tộc tiếp nhận thành viên mới rất muốn được ngài chúc phúc.

"Chúc phúc như thế nào?" Vãn Địch rất hiếu kì.

"Đơn giản mà nói chính là phụ thân sẽ mời đến một vị Vu sư, dưới sự chứng kiến của hắn, từ trên " kim chi " tháo xuống một mảnh lá cây. Trước mặt tất cả mọi người, chúng ta cùng nhau ăn, như vậy là đã nhận được chúc phúc của các chi thần rừng rậm."

Nghe tới thực quỷ dị, dù sao cũng là một loại văn hóa khác, Đường Vãn Địch tỏ vẻ lý giải: "Ăn lá cây? Nhìn dáng vẻ không có gì khó khăn sao?"

"Phong tục của Lang tộc và Hồ tộc phong tục có sự tương phản. Bọn họ thích phức tạp tinh xảo, chúng ta tôn trọng đơn giản thô bạo."

Đường Vãn Địch nhịn không được cười: "Kim chi là cái gì? Là vàng sao?"

"Đương nhiên không phải," Tu Ngư Tắc dùng chiếc khăn lau lau miệng, "Sa Lan có một loại thực vật gọi là " tang gai ", không thể một mình sinh trưởng, luôn mọc theo nhóm ở bên trong chạc cây đại thụ khác, rời xa mặt đất, nhìn qua tựa như một đám tổ chim."

"Nhân loại chúng tôi gọi cái này là thực vật ký sinh."

"Đúng vậy, ký sinh. Cành cây Tang gai không thô, lại đặc biệt cứng rắn, dùng đao chặt bỏ một đoạn và đừng quấn nó ở trên eo, tuyệt đại đa số sẽ lập tức khô héo. Chỉ có rất ít một số sẽ tiếp tục mọc ra lá mới, thậm chí nở hoa kết quả. Chúng tôi gọi loại tang gai này là " kim chi "."

"Rời khỏi cơ thể mẹ, rời khỏi khí hậu...... Cũng có thể sinh tồn?"

"Bởi vì nó được chi thần rừng rậm lựa chọn, là thần ý thể hiện. Chỉ có Lang Vương có thể làm nó trường thanh bất bại."

Đường Vãn Địch khẽ nhíu mày: "Nếu có một ngày kim chi bỗng nhiên khô héo thì sao?"

"Vậy chứng minh thần ý thay đổi, người mang theo kim chi kia đã không xứng làm Lang Vương. Hắn liền bị người khiêu chiến. Ai có thể gϊếŧ chết hắn, người đó chính là tân Lang Vương."

Đường Vãn Địch không thể không cảm thấy một luồng khí lạnh: "Vậy phụ thân anh là gϊếŧ ai...... Mới bắt được kim chi?"

"Bá phụ tôi."

Một trận trầm mặc.

Sau một lúc lâu cô mới ho khan một tiếng: "Đây không phải đấu tranh nội bộ sao? Đều là huynh đệ thân thiết, hẳn nên chăm sóc lẫn nhau, chung sống hòa thuận mới phải chứ?"

"Chỉ cần Lang Vương khoẻ mạnh, mọi người tự nhiên sẽ tương thân tương ái. Mục đích làm như vậy, đơn giản vì phải bảo đảm Lang Vương cần thiết là người cường tráng nhất trong tộc , nếu hắn không được, nên lập tức thoái vị, bằng không chính là một con đường chết."

Ánh sáng trong nhà hàng rất tối, trên bàn pha lê một ngọn nến được thắp trong chiếc ly. Những chiếc bóng chồng lên nhau trong ánh nến .

Đường Vãn Địch ngơ ngẩn mà nhìn Tu Ngư Tắc. Mặt anh không lớn, râu quai nón dường như đã chiếm mất một phần ba khuôn mặt, chỉ để lại một cái trán đầy cùng chiếc mũi thẳng. Bóng dáng như đao khắc rìu đυ.c dưới ánh nến trông có vẻ không hung ác như vậy, một đôi con ngươi phân chia đen trắng rõ ràng, ngưng thần nhìn cô với bộ dáng thực ôn hòa, ngay cả nói chuyện đều là nhu thanh tế ngữ.

Cô nhìn thoáng qua bàn tay mình, nhẫn kim cương dưới ánh nến lấp lánh rực rỡ, không biết vì sao, ngón tay bỗng nhiên run rẩy một chút.

"Đừng lo lắng," một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, "Hôn nhân ở Lang tộc chúng tôi thực sự cởi mở, có thể cùng dị tộc thông hôn, chỉ cần không phải Hồ tộc là được."

Cô yên lặng uống một ngụm canh.

"Phụ thân tôi có rất nhiều huynh đệ, cũng có rất nhiều con cái, ngài sẽ không làm khó dễ cô. Vợ ngài là Phương Lôi gia ——" anh bỗng nhiên dừng một chút, "Tuy rằng không phải người mẹ thân sinh của tôi, nhưng đối với tôi rất tử tế, là một người phụ nữ thông minh và nhân hậu, bà sẽ thích cô."

Cô nhớ rõ anh có nói qua, mẹ đẻ anh đến từ Hồ tộc, là nô ɭệ Lang Vương, không thể không hỏi: "Vậy mẹ đẻ anh đâu?"

"Sau khi sinh tôi không lâu bà liền qua đời."

"Hả."

Anh hờ hững nhìn ánh nến, trên mặt có chút biểu tình kỳ quái, trong bình tĩnh mang theo một chút nhàn nhạt ưu thương.

Bọn họ ở chung mấy tháng này, Tu Ngư Tắc rất hiếm khi nhắc tới thân thế chính mình, nhưng thái độ của anh đối với thân nhân lại khiến cô cảm thấy có cảm giác an toàn.

"Anh đối với mẹ anh...... Còn nhớ chút nào không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh cười khổ lắc đầu: "Bà là người phụ nữ duy nhất yêu tôi nhất. Cũng là người phụ nữ duy nhất bỏ lại tôi mà đi. Tôi cảm thấy bà còn sống trên đời, nhưng có lẽ ở một không gian khác, cho tới bây giờ tôi vẫn như cũ, vẫn đang tìm kiếm bà......"

Cô nhìn anh, sờ sờ mặt anh, cười: "Tu Ngư Tắc, có cảm thấy hôm nay anh đặc biệt đáng yêu không?"

Ăn cơm xong hai người tay trong tay vừa nói chuyện vừa đi về nhà. Đang định đẩy cửa lớn ở chung cư Thường thanh hoa viên vào, Tu Ngư Tắc đột nhiên dừng bước, theo bản năng đem tay Đường Vãn Địch kéo ra phía sau. Ước chừng nghe thấy được tiếng bước chân bọn họ, người trong phòng chạy ra mở cửa, mùi thịt ập vào trước mặt, một người mặt đỏ bừng bừng như vừa uống rượu xong .

Là Phương Lôi Thịnh.

"A ha! Cậu rốt cuộc đã trở lại!" Hắn nhìn Tu Ngư Tắc, nháy mắt, "Mau xem là ai tới."

Trên bàn bày 3 hộp cơm hộp, là thứ thường ngày họ hay ăn: bò kho, sườn heo chua ngọt cùng chân cừu hương tỏi . Đối với Lang tộc mà nói đây chỉ là phần ăn của một người. Chỉ có một đôi đũa, đồ ăn đã ăn một nửa.

...... hình như nhà có khách vừa đến, bằng không Phương Lôi Thịnh chỉ mua hai phần.

Ở một góc nhà có một người đàn ông từ trên sô pha đứng lên, cởi mũ dạ, hơi gật đầu về phía bọn họ .

Đường Vãn Địch lập tức ý thức được Phương Lôi Thịnh mặt đỏ không phải bởi vì rượu, là bởi vì khẩn trương. Tu Ngư Tắc vẫn luôn cầm tay cô, cơ bắp cũng hết sức khẩn băng.

Không biết có phải vì che dấu hay không , anh lập tức buông tay cô.

Đường Vãn Địch gặp người Lang tộc không phải là nhiều, và cô thấy người trong cùng gia tộc có rất nhiều điểm tương đồng. Những người Tu Ngư gia màu da hơi nâu, khuôn mặt hơi phẳng đứng với những đường viền thô và cứng, tựa như một bản nháp của một tác phẩm điêu khắc chưa hoàn thành. Ngược lại, lấy thẩm mĩ quan nhân loại mà nói... Tu Ngư Tắc anh tuấn trắng nõn, một đầu tóc quăn, rõ ràng bất đồng với tướng mạo những người Lang tộc. Nhưng nếu so với Hồ tộc, về hình thể cao lớn anh gần Lang tộc hơn.

Vị khách này ở trong Lang tộc cũng xem là đẹp trai, là vẻ đẹp tuân theo quy củ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thần bí tôn nghiêm. Ánh mắt bình tĩnh nhưng cái nhìn lại tràn ngập xuyên thấu, tựa như một chiếc kìm sắt khóa ngươi chặt chẽ vào trong ánh mắt. Hắn rất chú ý ăn mặc: Tây trang, cà vạt, giày da không chút cẩu thả, tóc vuốt keo, chải gọn gàng. Thời tiết không được xem là lạnh nhưng hắn lại mang một bao tay màu xám.

Phong thái của hắn có một loại thanh lịch ưu nhã, nhưng không phải kiểu tự nhiên giống như Hạ Lan huề, mà loại này phải trải qua nghiêm khắc huấn luyện mới hình thành phong độ, nhìn ra không thấy sai ở điểm nào, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái. Đường Vãn Địch nghĩ không ra dùng từ gì để hình dung hắn, ở trong lòng đành phải so sánh vụng về : Người này cực kỳ giống một quản gia trong phim truyền hình Anh quốc .

"Ngũ ca!" Tu Ngư Tắc bước nhanh qua đến ôm hắn một chút, " Đến khi nào?"

"Ta làm vật tư mấy ngày ở vùng ngoại ô, buổi chiều mới vừa cho người chở mấy bao đi, thuận tiện lại đây một chút."

Đường Vãn Địch lúc này mới ý thức được vị "Ngũ ca" này chính là đứa con cưng mà Tam thúc ngày đêm thương nhớ, Đại vu sư của Lang tộc Tu Ngư Bân.

Vào lúc Tu Ngư Tắc nhìn thấy hắn, bởi vì thật sự ngoài ý muốn cho nên một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn khi quyết định "giải quyết" tam thúc, trước đó anh đã thông báo cho Phương Lôi Thịnh. Vốn dĩ hôm đó Phương Lôi Thịnh và Tam thúc tuần tra. Nhưng buổi sáng, anh đã cố ý tìm cớ lảng tránh. Kế tiếp từ lúc phát hiện ba lô của Đường Vãn Địch cho đến lúc tìm được cô ở thùng rác, Tu Ngư Tắc đều không về chung cư.

Mọi người ngồi xuống, Tu Ngư Tắc giới thiệu nói Đường Vãn Địch là vợ anh, Tu Ngư Bân rất lễ phép chúc mừng , lại nói mình tới quá đột ngột không mang theo lễ vật thích hợp, trở về nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.

Ba người đàn ông huyên thuyên nói vài câu Lang ngữ, vì không muốn Đường Vãn Địch xấu hổ,Tu Ngư Tắc lại nói tiếng Trung: "Tuấn Phẩm chiến sự ra sao? Đại vương mỗi ngày không rời khỏi Ngũ ca, hôm nay như thế nào rỗi rãi lại đây?"

"Nhân thủ không đủ, yêu cầu các ngươi trở về nhanh. Việc bên này tạm thời bỏ qua"

"Được. Cho ta thời gianhai ngày, còn có chút việc chưa xong......"

"Ý của Đại vương là lập tức đi ngay, bất quá ......" Tu Ngư Bân nhìn thoáng qua Đường Vãn Địch, ôn hòa mà nói, "Vậy...... Cho các ngươi thời gian một ngày?"

Hắn rốt cuộc đem bao tay tháo xuống. Tay hắn quả nhiên có chút đặc biệt, rất trắng, làn da mỏng manh, khớp xương thon dài, cùng cái đầu cao lớn thô kệch của hắn thực không ăn khớp. Giống như một đôi tay ảo thuật gia vậy.

"Tốt." Tu Ngư Tắc đem bò kho chuyển qua trước mặt hắn, "Ngươi ăn cơm chưa?"

"Trên đường đã ăn qua. Đúng rồi," Tu Ngư Bân nhìn chung quanh bốn phía, giống như đang tìm gì đó, "Phụ thân ta đâu? Những người khác đâu? Đều đi tuần tra sao?"

Mọi người đều im lặng ba giây.

Tu Ngư Tắc vừa muốn mở miệng, Phương Lôi Thịnh bỗng nhiên cúi đầu giành nói: "Hắn...... Bọn họ...... Đều qua đời."

Lúc ngẩng đầu vẻ mặt ai cũng bi thương.

Chuyện này không nên nhắc lại. Sau khi Tu Ngư Thanh chết thảm, Phương Lôi Thịnh một lần nhớ lại là một lần tiều tụy, bộ dáng nản lòng thập phần rõ ràng.

Tu Ngư Bân chấn động thân mình một chút, miệng há thật to, phảng phất quên mất hô hấp.

"A Thanh bệnh tình càng ngày càng nặng," Phương Lôi Thịnh tiếp tục nói, "Tam thúc, Tứ ca tất cả đều cảm nhiễm."

"Chuyện khi nào?"

"Sáu ngày trước." Tu Ngư Tắc nói, "Đã làm theo quy định trong tộc, toàn bộ hoả táng."

Sau khi dịch cương thi bùng nổ , trong khoảng thời gian ngắn tình hình bệnh dịch đã trở nên nghiêm trọng. Ở Bắc Sơn gia chết mất gần một nửa dân cư, khiến toàn bộ Sa lan Lang tộc khϊếp sợ. Mặt khác các gia tộc vì tự bảo vệ mình, lục tục áp dụng phương thức phòng bị, trong đó Tu Ngư gia nghiêm khắc nhất. Lang Vương hạ lệnh phàm là nhiễm bệnh thì đều phải cách ly, nếu chết thì thống nhất sẽ đốt cháy.

Các Đại phu đều cho rằng dấu hiệu "Nhiễm bệnh" chính là trong cơ thể mọc ra một nhánh vật cứng, hoặc là xuất hiện khuẩn châu. Mà người Lang tộc phản ứng đối với tình hình bệnh dịch chủ yếu ôm hai trường phái thái độ: Hoặc là vô cùng sợ hãi, hoặc là không thể chấp nhận..... về sau trường phái thứ 2 chiếm đa số. Rốt cuộc đây là dân tộc tôn sùng vũ lực, bất luận nam nữ già trẻ đều không muốn để người khác cho rằng chính mình nhát gan.

Nguyên nhân chính vì như thế nên tình hình bệnh dịch mới có thể tiếp tục lan tràn, càng ngày càng mất đi khống chế.

Đường Vãn Địch vừa lúc ngồi đối diện với Tu Ngư Bân, phát hiện hắn đang lén lút quan sát chính mình. Phương Lôi Thịnh cùng Tu Ngư Tắc hoàn toàn có thể nói dối đến người không biết quỷ không hay, biểu tình càng sẽ không có sơ hở. Nhưng Vãn địch thì khác. Nếu cô lộ ra một tia mất tự nhiên, liền sẽ gây ra nghi ngờ. Trong tộc mọi người đều biết tam thúc, lão Tứ cùng Tu Ngư Tắc không hợp nhau, Phương Lôi Thịnh lại là muội phu của Tu Ngư Tắc, hai người nhân cơ hội diệt trừ dị kỷ cũng không phải không có khả năng.

"Chúng ta đem Tam thúc, Tứ ca và Tam muội cùng nhau mai táng ở núi lớn thành bắc, muốn đi xem không?" Tu Ngư Tắc chậm rãi nói.

Tu Ngư Bân yên lặng nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ nói: "Không cần."

Tu Ngư Tắc cùng Phương Lôi Thịnh lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn tiếp tục hàn huyên, Tu Ngư Bân bỗng nhiên lại nói: "Chúng ta còn cần rất nhiều tiền để đặt mua dược phẩm, nghe nói các ngươi bán được Lan Kim Cao, kiếm được một trăm vạn?"

Tim ba người đột nhiên trầm xuống.

Sau khi đi vào thành phố C, Tu Ngư Tắc đã mất liên lạc với nhóm của anh ở Tuấn Phẩm. Nhưng anh biết Lang tộc còn có một phân đội khác đóng quân tại căn cứ ở ngoài thành, nhiệm vụ chủ yếu là xử lý vật tư cho tiền tuyến. Giữa bọn họ thật ra có ngẫu nhiên liên lạc, Lan Kim Cao chính là từ bọn họ ở bên kia gửi lại đây.

Sự việc một trăm vạn anh chưa bao giờ nói qua với người ngoài.

Nghĩ như vậy, lòng bàn tay Tu Ngư Tắc không thể không bắt đầu đổ mồ hôi. Việc này chứng minh rằng giữa cha con Tu Ngư Bân từng có liên hệ, một trăm vạn sự là Tam thúc nói cho hắn.

Chẳng lẽ Tam thúc tập kích Đường Vãn Địch không phải là nhất thời hứng khởi, mà là vì lấy đi số tiền trong ngân hàng?

Tam thúc kia đến tột cùng là nói cho Tu Ngư Bân biết bọn họ có một trăm vạn từ khi nào đây?

Nếu là nói từ ba ngày trước, như vậy, vừa rồi nói với hắn sáu ngày trước đã qua đời còn không phải là tự mình vạch trần chính mình sao?

"Đúng vậy, trừ thuế phí còn lại tám mươi vạn." Đường Vãn Địch bình tĩnh nhìn hắn, "Là qua tay tôi."

"Tám mươi vạn miễn cưỡng đủ dùng, ngươi có thể cho ta tiền mặt không?" Tu Ngư Bân nói.

"Có thể, đây là khoản rút lớn, tôi cần đi ra ngoài xử lý một chút."

"Làm phiền em dâu." Tu Ngư Bân hơi hơi khom lưng.

"Tôi cùng em đi." Tu Ngư Tắc định đứng lên, bị Đường Vãn Địch một phen ấn xuống.

"Ngân hàng ngay phố đối diện, rất nhanh sẽ xong." Cô nói, "Huynh đệ các anh khó có cơ hội tụ họp, cứ tiếp tục tâm sự đi." Dứt lời nhặt chiếc túi từ trên mặt đất lên, nhanh chóng xuống lầu.

Một giờ sau cô trở lại phòng, chiếc túi trong tay rất nặng: "Tám mươi vạn tiền mặt, anh kiểm tra một chút."

"Không cần, em dâu thật là người có năng lực." Tu Ngư Bân khóe mắt lộ ra một tia ý cười không dễ phát hiện, "Vất vả rồi."

Tu Ngư Tắc nhìn nhìn Đường Vãn Địch, mặt cô hơi đỏ lên, ước chừng đi được gấp, còn nhẹ nhàng mà thở dốc.

Trên tay cô nhẫn đã biến mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »