Chương 30: Tôi chính là đang cầu hôn em

Tìm kiếm suốt một buổi trưa đến chiều tối, không sai biệt lắm gần 120 cái thùng rác,Tu Ngư Tắc rốt cuộc đành trở về quán bar Dạ Lan. May sao, 25 phút trước khi bước đến đó, từ một nơi trong chung cư cao tầng sau lưng, anh đã bắt được mùi vị của Đường Vãn Địch.

Chính xác mà nói, là mùi vị độc đáo của Lan Kim Cao ở Sa Lan.

Không có lịch sử gọi xe, chứng tỏ Tu Ngư Tĩnh hẳn là đợi Đường Vãn Địch đi khỏi, rồi sau đó không lâu mới ra khỏi quán bar, hắn còn không tới kịp chiếc xe hoặc là ngồi vào xe để ngăn cản cô. Đường tàu điện ngầm thành phố C rất phức tạp, việc mua vé cơ bản được thực hiện điện tử tự động hoá. Tu Ngư Tĩnh không biết chữ, không thể đơn độc ngồi lên tàu điện ngầm. Đường Vãn Địch nếu lựa chọn ngồi xe điện ngầm về nhà, hắn hơn phân nửa sẽ vứt bỏ theo dõi. Đồng thời tình huống này cũng áp dụng với xe bus, ban đêm xe bus hơi ít người, trên xe có camera theo dõi, Đường Vãn Địch tính cảnh giác cao, sẽ rất mau phát hiện nguy hiểm, ít nhất kịp thời báo nguy.

Khả năng lớn nhất là tình huống Tu Ngư Tĩnh chờ Đường Vãn Địch một mình đi bộ rồi đột nhiên bắt cóc, đem cô đưa tới nơi nào đó hẻo lánh để hành hung, lại đem thi thể để vào trong thùng rác.

Tam thúc là một người qua loa và không sáng tạo. Nữ sinh trung học kia chết như thế nào, Đường Vãn Địch hơn phân nửa cũng là chết y như thế.

Vùng nội thành phố cổ này dân cư dày đặc, nhà cao tầng san sát, xung quanh là trung tâm mua sắm. Ngay cả ban đêm, trên đường cũng có rất nhiều người đi bộ.Thùng rác lại ở phía sau lưng tòa nhà , đối diện một công trường xây dựng. Ước chừng công trường này đang xây một tòa nhà khác, trên đó đào gần hai mươi mét xuống nền đất. Bốn phía bao quanh là các loại công cụ xây dựng và vật liệu kiến trúc : Thép, khuôn mẫu, dây điện, xi-măng, xe tải, giàn giáo, máy xúc đất, cần cẩu...... Còn có một cái cần cẩu tháp cao cao. Ở giữa có một bức tường gạch cũ và hai cái lỗ to mở ra một con đường tắt. Ngoại trừ hai cái thùng rác thật lớn cùng với một ít đồ nội thất bị vứt đi, lối đường tắt nhỏ này không có một bóng người.

Trời đã tối rồi, bên ngoài công trường sớm đã đình công. Mùi vị là từ bên trái thùng rác truyền đến, càng ngày càng rõ ràng. Nếu là khi xưa, anh có thể trong vài giây phân biệt mùi vị chuẩn xác là đến từ người sống hay là thi thể, nhưng các thùng rác đủ các kiểu dáng đựng đầy những loại thịt, hỗn loạn đủ các loại hương liệu, thuốc loại mạnh, phân trẻ con ...... Chờ khi anh chui vào bên trong cẩn thận tìm kiếm, mùi vị đó lại hỗn loạn cùng tới, biến thành một mùi hôi thối nghẹt thở.

Nhưng anh rất mau liền tìm thấy cô.

Một cái túi rác màu đen.

Anh đem Đường Vãn Địch từ trong đáy thùng rác kéo ra. Túi rác này là hàng rẻ tiền, cho nên chất lượng rất kém, mặt trên đã nứt ra mấy cái lỗ to. Đôi mắt, cái mũi, miệng cùng với hai tay hai chân của Đường vãn địch đều bó lại bằng băng dán chằng chịt, nhìn qua thật giống như một xác ướp. Hiển nhiên, mục đích của Tu Ngư Tĩnh là dùng băng dán bịt kín hô hấp của cô, làm cô không hít thở được mà chết, sau đó chôn sống ở đống rác.

Đối với lang tộc mà nói, đây là một lần săn thú bình thường. Khi tuần tra gặp được con mồi hoặc là kẻ thù, đánh nhau rồi sau ăn luôn đối phương cũng là không phải chuyện lạ.

Bó tay bó chân như vậy rồi chôn sống ngược lại nằm ngoài tưởng tượng của anh

Có lẽ bởi vì nếu ăn luôn Đường Vãn Địch sẽ làm hắn lây dính mùi vị của cô, khiến người khác hoài nghi. Có lẽ hắn chỉ là muốn cướp tiền, không có thời gian làm việc khác. Có lẽ ——

Đối diện công trường truyền đến hai luồng ánh sáng, chiếu qua mà không chút để ý về phía bên này, rất mau biến mất.

Anh không muốn gặp phải bảo vệ đi tuần tra ở công trường ......Cho nên liền đem Vãn Địch từ thùng rác ôm ra. Người trong l*иg ngực anh không hề có ý thức, như một kẻ vô hồn. Anh cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

Tuy rằng không ôm hy vọng, anh lòng nóng như lửa đốt mở bắng dán trên người cô ra, đem ngón tay sờ ở động mạch trên phần cổ của cô.

Cô vẫn còn sống.

Có lẽ là mồ hôi làm cho băng dán không nhạy, cũng có thể do sự bất cẩn của tam thúc , băng dán bịt kín chóp mũi như vậy lại có một khe hở cực nhỏ, nhờ đó mà cô miễn cưỡng duy trì hô hấp. Thật may mắn khi trên người không có vật nặng nào đè lên, chỉ có một túi nilon đựng đầy cặn đồ ăn, tã trẻ con và đồ vật linh tinh. Thùng rác thật đầy, cô đã bị chôn ở đáy của chiếc thùng khoảng 24h đồng hồ, rất may cô vẫn còn một hơi thở.

Anh ôm cô đang hôn mê bất tỉnh, bằng tốc độ nhanh nhất gọi taxi đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, một lúc sau nữ bác sĩ gọi anh ra phòng bệnh.

"Tôi đã cho cô ấy uống thuốc an thần, cô ấy đã rất sợ hãi, cần phải ngủ thêm mấy giờ nữa." Nữ bác sĩ nói.

Sợ hãi?

Anh không cảm thấy trong từ điển của Đường Vãn Địch có từ này. "Sợ hãi" có lẽ chỉ là một từ thông dụng của nữ bác sĩ khi thường xuyên nói với người bệnh.

"Chỉ là sợ hãi?" Anh thử thăm dò , "Cái khác...... Không có việc gì chứ?"

—— từ khi đem cô từ thùng rác ra ngoài, anh đại khái cũng kiểm tra qua vết thương của cô, ngoại trừ một số vết bầm tím do giãy giụa kịch liệt và bị túm lại kéo lê đi khiến cô bị trầy da xước xát, cô gần như nguyên vẹn, cũng không bị gãy xương. Trên người vẫn còn quần áo, tuy nhiên đã bị xé tan tác.

Bác sĩ cúi đầu trầm mặc một chút, tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ, nhưng rốt cuộc quyết định nói thẳng: "Có dấu hiệu bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©."

Nói xong đưa cho anh một hộp thuốc: "Đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, sau khi tỉnh lại lập tức uống ngay, một ngày hai lần, liên tục năm ngày."

"Ừm." Anh cầm lấy hộp thuốc kia, đờ đẫn gật gật đầu, "Tôi đi trước, ra ngoài mua cho cô ấy đồ ăn gì đó."

"Anh cần báo cảnh sát," phản ứng của bác sĩ đối với anh rất không vừa lòng, nhưng mặt anh không có một tia phẫn nộ, "Tội phạm hẳn là đã chịu nghiêm trị!"

Tu Ngư Tắc lười phải nói với cô ta rằng, tội phạm đã chết, bị chết quá nhanh.

***

Đường Vãn Địch dần dần tỉnh lại, bên cạnh chỉ có Tu Ngư Tắc.

Mặt cô sưng vù, một bên đỏ một bên trắng. Cái màu đỏ là dấu ấn còn sót lại sau khi xé băng dán, màu trắng chính là màu da của cô, nó trắng xanh và đầy vết bầm tìm cùng tia máu. Cô quay đầu lại, thấy Tu Ngư Tắc quỳ gối ở mép giường nhìn cô chăm chú , ánh mắt điềm tĩnh, tràn đầy sức lực.

Anh rót cho cô một ly nước, đem một viên thuốc nhét vào trong miệng cô: "Uống thuốc đi."

Anh chưa nói là thuốc gì, cô cũng không hỏi, thật nghe lời mà nuốt xuống.

Hẳn là cô đã biết chuyện gì xảy ra , nhưng biểu cảm của cô lạnh lùng như thể chẳng có gì xảy ra

"Quần áo của tôi đâu?" Cô ngồi dậy, phát hiện mình vẫn mặc y phục bệnh nhân, mắt nhìn xung quanh

"Ở đây." Anh chỉ trên ghế một cái bao nilon mới tinh

Lúc cô đang ngủ, Anh đến trung tâm thương mại mua cho cô một bộ đồ mới, từ trong ra ngoài, bao gồm cả giày.

Sau khi kiểm tra lại, mọi thứ đều tốt. Bác sĩ nói bọn họ có thể xuất viện. Quan sát giường bệnh đã quá chật, hẳn là muốn để cho người bệnh mới vào.

Ra cổng bệnh viện, cô nói muốn về nhà, Tu Ngư Tắc gọi xe. Trước khi ngồi vào xe anh nói: "Trước tiên cùng tôi đến một chỗ."

Nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ từ chối. Nhưng hôm nay cô cảm thấy rất mệt, thân dưới đau đớn, cơ hồ không thể ngồi thẳng được.

Một bàn tay to lớn dùng sức mà ôm lấy eo cô, để cô dựa đầu lên vai anh.

Cô không hề cự tuyệt. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được bất cứ một người đàn ông nào quan tâm và chăm sóc. Bị bắt nạt từ chính những người thân của mình: Bà nội, Cha đẻ, em trai.

Đêm đã khuya, không trung mây đen dày đặc, không thấy một chút ánh sáng. Qua bức tường có thể thấy nơi xa đèn đường lập loè, như trang sức trên người của vũ công Ấn Độ, xôn xao vang lên.

Nương theo ánh sáng nhạt của chiếc đèn pin , anh đưa cô tới trước một cái thùng rác thật lớn, cô nhíu mày, yên lặng nhìn anh.

Tối hôm qua hết thảy sự việc đáng sợ đều là phát sinh ở chỗ này . Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện chết ở chỗ này, hoặc là cả đời cũng không trở lại.

Nhưng Tu Ngư Tắc làm việc đều có thâm ý của anh, càng không thể phỏng đoán, càng khơi dậy tò mò.

"Cái này cho em." Anh móc ra một vật cứng từ bên trong túi tiền và đặt nó vào lòng bàn tay cô.

Cô cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, một chiếc nhẫn vàng, mặt trên đính một viên thủy tinh lấp lánh.

"Nghe nói các cô nương ở đây đều thích viên đá này ."

Cô cười cười, cảm thấy Lang tộc thật đáng thương, giữa thủy tinh và kim cương cũng không phân biệt rõ. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cũng lười phải vạch trần, để mặc anh đem nhẫn đeo vào ngón áp út của cô.

"Thích không?" Anh hỏi.

Cô giương mắt nhìn anh, gật gật đầu, nhịn không được giải thích: "Anh khả năng không biết, trong văn hóa của chúng tôi, đàn ông không thể tùy tiện đưa nhẫn cho một cô gái được."

"Vì sao?"

"Loại nhẫn này dùng để cầu hôn."

"Tôi chính là đang cầu hôn em."

"......"

Cô lập tức bối rối, định đem nhẫn tháo xuống, nhưng chiếc nhẫn có vẻ bị chật, tay cô cũng có chút phát sưng, trong chốc lát không tháo xuống được. Cô đang định tiếp tục tháo nhẫn liền bị anh ngăn lại: "Đường Vãn Địch, tôi muốn ở chỗ này cưới em, cùng em sinh con đẻ cái, sau đó gϊếŧ sạch mọi người trong nhà Tu Ngư Tĩnh, báo thù cho em."

Ngay bây giờ? Ngay ở đây?

Cô ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng kinh ngạc, nửa ngày nói không nên lời .

"Sự việc phát sinh tối qua, tôi không thay đổi được. Không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ ảnh hưởng cả đời này của chúng ta." Anh gắt gao nắm lấy cô, "Tôi chỉ muốn nói với em, từ giờ trở đi, bất luận có ai còn dám thương tổn em, trước hết cần gϊếŧ được tôi đã."

Trong không khí bay đến một thứ mùi khó ngửi, đối diện là công trường không thấy một chút ánh sáng, cao cao chiếc cần cẩu hình tháp giống như một con nhện đang tản bộ ở vũ trụ, cách đó không xa là một khoảng trống đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì

Cô như đang đứng bên bờ vực thẳm, muốn thử cảm giác ngã xuống sẽ như thế nào. Thân mình không tự chủ mà lâng lâng, nghe thấy Tu Ngư Tắc nhẹ nhàng nói:"Em có nguyện ý gả cho tôi, làm vợ của tôi không?"

Khuôn mặt anh nghiêm túc, ngữ khí trầm ổn, ngay cả nghi thức, tư thế cầu hôn đều mang theo một loại hương vị ngọt ngào.

Nhưng nỗi lòng cô lại vô cùng hỗn độn, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.

"Nếu không muốn, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em, cũng cam đoan với em ——" thấy cô lâu không trả lời, Tu Ngư Tắc lại nói, "Từ nay về sau, tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em, sẽ không có bất cứ cái gì liên quan đến Lang tộc đến tìm em, quấy rầy đến em."

—— chính là cuộc sống của cô đã bị bọn họ phá hoại nghiêm trọng, không phải sao?

—— mặc dù không bị quấy rầy, trong tim cô cùng với thân thể đều đã có một đống vết sẹo đáng sợ, không phải sao?

Anh tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, sau một lúc dốc hết tâm tư, lại quay về trầm mặc.

Cô an tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu, gật gật đầu: "Tôi nguyện ý. Tu Ngư Tắc, tôi nguyện ý làm vợ của anh."

Trong nháy mắt, con ngươi anh như những đốm lửa trại, phát ra hừng hực ánh lửa: "Em hi vọng tôi sẽ đối đãi với em như thế nào?"

"Cái gì?" Cô nghe không hiểu.

"Vẫn là câu nói kia: Em muốn mạnh mẽ tôi để em mạnh mẽ. Em muốn yếu đuối tôi để em yếu đuối. —— em muốn loại nào?"

Có lẽ đây là văn hóa Lang tộc, cô chưa kịp tiêu hóa. Hết thảy tới quá nhanh, cũng không kịp suy tư, trong bóng đêm, cô chỉ là kinh ngạc nhìn anh.

"Nếu em chịu " yếu đuối ", tôi sẽ chiếu cố em, bảo vệ em, dốc hết sức lực, không để em gặp phải tai hoạ đau khổ." Anh nói từng chữ một, "Nếu em muốn " mạnh mẽ ", tôi sẽ ở cạnh em, khen ngợi em, cùng chung hoạn nạn, cùng chung vinh hoa."

Lần này trả lời thực mau: "Mạnh mẽ."

"Hiện tại tôi tuyên bố," anh đem đôi tay cô đưa tới trên miệng mình, lẩm bẩm mà nói, "Tôi, Tu Ngư Tắc, thế tử thứ 6 của Sa Lan Lang Vương, giờ này khắc này, cùng cô nương nhân loại Đường Vãn Địch kết làm vợ chồng. Trời đất làm chứng, thần nhân chứng giám, sống đến cuối đời."

Ánh trăng không biết từ khi nào ló ra khỏi đám mây, trời đất bỗng nhiên vô cùng sáng ngời . Nơi xa tầng mây màu đỏ, giữa bầu trời đêm lóng lánh ——

"Cuối đời" —— cô đang nghĩ đến ý nghĩa của nó.

"Tu Ngư Tắc ——"

"Gọi là A Tắc."

"Các anh tới thành phố C, đến tột cùng muốn làm gì?"

"Em hỏi Lang tộc, hay là hỏi tôi?"

"Anh."

"Đưa tai lại đây."

Anh lén lút nói một câu bên tai cô, cô giật mình lui một bước, ngơ ngác nhìn anh, qua một hồi lâu mới tự giễu mà cười: "Tôi còn có thể đổi ý sao?"

"Không thể," anh nhàn nhạt cười, "Em đã gả cho tôi, tôi cũng tặng cho em nhẫn kim cương, đã đeo lên tay rồi."

"Nhẫn kim cương?" Cô giơ giơ lên chỉ chiếc nhẫn, "Cái này ít nhất 3 cara. Xin hãy nói cho tôi biết không phải anh đi cướp giật đúng chứ."

"Tôi mua."

"Anh mua?" Cô không tin, "Bao nhiêu tiền?"

"83 vạn."

"83 vạn?" Cô một trận suy tim, nhịn không được quát anh một cái, "Có phải Anh điên rồi nên mới bị người ta lừa không? Nói cho tôi biết ai bán cho anh? Tôi đi tìm hắn tính sổ!"

"Trung tâm thương mại, có hóa đơn." Anh móc ra một tờ giấy, "Muốn xem sao?"