- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nam Nhạc Bắc Quan
- Chương 24: Vượt rào
Nam Nhạc Bắc Quan
Chương 24: Vượt rào
Lúc hắn thấy rõ người tới, Đường Vãn Địch đã cầm chai thủy tinh đâm tới. Người nọ vóc dáng không cao, khổ người không nhỏ, vòng eo lớn, nhìn cũng thấy là cơ thể của những người làm việc chân tay. Thấy có người vọt tới, bàn tay đột nhiên đập mạnh, đem đầu của Đường Vãn Địch tát đến lệch sang một bên. Chai thủy tinh bị đập vỡ thiếu phần để vừa xẹt qua trước ngực hắn, trên chiếc áo thun vẽ ra một vết máu thật dài. Người đàn ông lẩm bẩm một câu, miệng liên tục mắng nhiếc gì đó, chọc cho Đường Vãn Địch cầm cái chai lại hướng hắn trát tiếp. Nhìn người nọ chắc đã từng đánh nhau, biết cách giữ trọng tâm, thân mình chợt nhấp nháy, vòng đến phía sau kéo lấy tóc cô. Đường Vãn Địch bị đau bỏ tay ra, chai thủy tinh rớt trên mặt đất. Thân mình bị người đàn ông bắt lấy hướng một bên tường gạch ấn vào, cánh tay kia bị hắn xoắn lại, sức mạnh to lớn, cơ hồ trật khớp, đau đến tái cả mặt.
Ban đầu Tu Ngư Tắc chỉ ở một bên quan sát, thấy Đường Vãn Địch động tay trước. Sau đó lại thấy người đàn ông kia xuống tay hung ác, sợ nếu đánh tiếp sẽ có án mạng, liền bước một bước nhanh vọt tới giữa hai người , bắt được đai lưng của người đàn ông mập mạp, nhấc hắn giơ lên không.
Người nọ hơn bốn mươi tuổi, thể trọng vượt qua hai trăm cân, lại bị Tu Ngư Tắc dễ như trở bàn tay nhấc lên, mồm oang oang chửi bậy, hai chân ở trên trời đạp loạn. "Phanh" một tiếng nặng nề bay vào tường, mặt trên tường gạch bị đâm rớt mấy khối, hắn rớt xuống mặt đất lăn liên tiếp ba vòng. Chân hình như bị thương, khập khiễng bỏ về phía trước bỏ chạy. Nhìn dáng vẻ cũng bị thương không nhẹ, không thể đứng thẳng, liên tiếp lảo đảo mấy cái, ven đường vừa lúc có một chiếc xe taxi, hắn kéo cửa xe ra vội vàng chui vào ------
Tu Ngư Tắc xoay người lại xem xét vết thương của Đường Vãn Địch, trên trán sưng một cục, mặt bị xây xát không ít, tóc bị kéo mất một ít, da đầu đầy máu. Hắn than một tiếng, móc ra khối Lan Kim Cao kia đang muốn bôi lên cho cô, Đường Vãn Địch bỗng nhiên giơ tay lên:
"Dừng!"
"Hả?"
"Thứ này rất quý, chúng ta đã bán, ngày mai giao hàng nhớ rõ không?" Dứt lời từ trong túi rút ra hai cái băng keo cá nhân, "Dùng cái này là được."
"Cái này không dùng được." Tu Ngư Tắc đem băng keo cá nhân cất vào túi, ương ngạnh mà đem Lan Kim Cao bôi trên mặt cô, bôi đến nỗi nửa khuôn mặt của cô đầy cao óng ánh giống như đã phát bệnh vàng da, "Người nọ là ai vậy? Lần đầu tiên thấy cô phát hỏa như thế đấy."
Chỉ số bình tĩnh của Đường Vãn Địch cao đến mức khiến người ta kinh ngạc, ngay cả ở Lang tộc cũng rất ít thấy. Cô bất luận ở thời điểm nào đều giữ trạng thái bình tĩnh, thờ ơ đối với sự việc. Tu Ngư Tắc đoán rằng người nọ là bạn trai cũ của cô, không ngờ cô cúi đầu trầm mặc, sau một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Đó là cha ta."
Tu Ngư Tắc hoảng hốt: "Cha cô?"
"Ừ."
"Tại sao ông ta lại xúc phạm đến cô?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì?" Cô trợn mắt, "Có liên quan gì đến anh không?"
"Đương nhiên là có," Tu Ngư Tắc vẻ mặt nghiêm túc, "Cô là quản lý của tôi. Cho đến giờ, là đối tác quan trọng nhất của Lang tộc và nhân loại, cho nên tôi phải quan tâm cô."
"Anh chỉ cần quan tâm đến công việc của tôi thôi." Cô dùng tay che da đầu đang chảy máu, cứng rắn mà nói một câu. Vừa nhấc đầu, lại gặp phải ánh mắt của anh, dường như đầy sự quan tâm, lại nghiến chặt răng nói, "Tôi làm việc cho các anh chính là để lấy phí môi giới, ngoài ra không có gì khác. Nếu anh cảm thấy tôi thực tận tâm, đó cũng vì hợp đồng đã ký, phải chịu trách nhiệm với điều khoản trong hợp đồng. Nếu anh thiếu tiền tôi thử xem, xem tôi có trở mặt với anh hay không ...... "
Cô nghiêm khắc mà nói khiến máu chảy không ngừng trên mặt, Tu Ngư Tắc từ túi tiền móc ra một đống giấy, bên trong có vé , tờ phiếu nhỏ, tiền mặt ...... Từ giữa đó lấy ra một tờ giấy ăn mềm mại lau cho cô. Tờ giấy kia liền thấm máu, làm cho tóc có dính đầy vụn giấy trắng, trông khó coi cực kỳ. Anh không ngừng lấy tay nhặt nó ra, phía trước phía sau mất nửa ngày trời, Đường Vãn Địch cũng không biết anh đang làm gì, toàn bộ đầu cô bị bàn tay thật lớn của anh gắt gao mà ấn xuống.
"Xin lỗi không giúp cô kịp thời. Tôi đối với phụ nữ luôn luôn là cái dạng này ---" Tu Ngư Tắc giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống dưới nhàn nhạt, "Cô muốn mạnh mẽ tôi để cô mạnh mẽ, cô yếu đuối tôi sẽ để cô yếu đuôi. Nếu là cô động thủ trước, tôi cho rằng cô rất mạnh......"
"Đúng vậy! Chính là thế ! Tôi tự biết cân nhắc, anh không cần can thiệp. Nếu không phải anh ngăn lại, có tin tôi liền đem cái chai kia cắm trên mặt ông ta?"
"Cô biết cái chai kia đã rớt trên đất vỡ thành trăm ngàn mảnh rồi chứ?" Anh chỉ vào đất đầy mảnh thủy tinh.
"Thì sao? Pha lê vỡ còn có nắm tay! Biết thù lớn chưa trả là cái cảm giác gì không?"
Tu Ngư Tắc sững sờ mất một giây, suy nghĩ trước sau, ho khan một tiếng: "Được, tôi sai rồi."
"Trên người anh không phải cũng có thương tích sao?" Đường Vãn Địch nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh liếc một cái, "Lúc này còn chơi gì nữa, phải trở về thay thuốc. Nhanh đi thôi!"
Hai người ngồi một mạch trên xe taxi trở lại tiểu viện, Tu Ngư Tĩnh cùng Phương Lôi Thịnh đang đi tuần tra. Đường Vãn Địch lên mạng, rất nhanh tìm được một căn hộ còn mới không ai dùng, nằm trên tầng 2 của một chợ hải sản tọa lạc gần trung tâm thành phố cổ. Tầng dưới ngoài hải sản tươi sống chính là một loạt nhà hàng ăn, quán ven đường, lò bánh mì, chợ đêm buổi tối rất nổi danh, là nơi sinh động và hỗn loạn nhất ở thành phố C. Nơi này bởi vì mùi hôi, quản lý loạn, đã từng bị cư dân gần đó khiếu nại không ngừng, thậm chí kiến nghị tập thể với chính quyền thành phố yêu cầu dỡ bỏ. Chính phủ cảm thấy vùng này chợ đêm buôn bán phát đạt cũng coi như là một cảnh tượng độc đáo của thành phố C, quyết định bảo lưu nơi này lại. Vì thế một lần nữa cải tạo lại con phố, hai bên đường lớn đặt 3 trụ đá, làm thành "Phố đi bộ ăn vặt". Đêm đến, các cửa hàng nướng BBQ san sát nhau, một đường chỉ toàn mùi thơm, khói đặc cuồn cuộn.
Thuê nhà trên mạng không những có ảnh chụp còn có video của các phòng trong căn hộ. Ngoại trừ vị trí hơi kém một chút, diện tích căn hộ khá lớn với 3 phòng ngủ, 2 phòng khách, 2 phòng tắm, đầy đủ tiện nghi, giá thuê tương đối rẻ.
Mùi hôi ở đó sẽ che dấu hành tung của Lang tộc. Đường Vãn Địch gọi 2 cuộc từ WeChat và chuyển tiền đặt cọc một tháng, chủ nhà bên kia nói, đã không ở chung cư này hơn ba tháng, buổi tối lại đây ký hợp đồng liền có thể chuyển đến.
Tìm xong phòng trọ thì bụng cũng đói, hai người gọi cơm hộp và bia, hôm nay kiếm được một trăm vạn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy cao hứng, vì thế uống nhiều mấy chén. Ăn cơm xong Đường Vãn Địch lấy ra một chai cồn, tháo băng giúp Tu Ngư Tắc thay thuốc. Miệng vết thương vẫn chảy máu, cũng may Lan Kim Cao quả nhiên hữu hiệu,vết thương rõ ràng đang chuyển biển tốt đẹp. Nghĩ đến Lang tộc cùng Hạ Lan huề kia còn chưa đánh xong một trận, nếu đem Kim Cao dược bên người ra bán hết, vạn nhất có người bị thương liền không có cách nào chữa trị.
Đường Vãn Địch đem Lan Kim Cao trong tay ước lượng một chút, bôi xong một lần thuốc, đã nhẹ không ít: "Thứ này linh nghiệm như vậy, không thể bán đi toàn bộ được, ít nhất để lại hai khối phòng thân đi?"
"Chúng ta còn có không ít, chỉ là không ở đây."
Đường Vãn Địch dừng một chút: "Cho nên Lang tộc các anh đến nơi này ..... Nhiều hơn 5 người ?"
"Nơi này chỉ có năm người, à không, ba người. Còn có những người khác, đều ở ngoài thành."
"Cho nên ...... Người Hồ tộc đóan không sai, đại bộ phận đều ở phía sau?"
Anh không trả lời.
Tiếp xúc cùng năm vị Lang tộc kia, Tu Ngư Tắc đối với có lễ phép nhất, khách khí nhất, nhưng Đường Vãn Địch đối với anh lại bất bình nhất. Vẫn cảm thấy người này bên dưới sự lễ phép và khách khí cất giấu sự nguy hiểm nào đó, chỉ là không bị phát hiện mà thôi.
"Ai da" cô bỗng nhiên nói, "Tôi như thế nào lại cảm thấy ...... Thành phố C này sẽ đại loạn a? Phải không?"
Anh cười, lắc đầu: "Hồ tộc ở chỗ này sinh sống mấy trăm năm, nhân loại các cô đều không cảm thấy. Lang tộc chúng tôi bất quá chỉ là thay thế, sau đó giống như bọn họ, cùng các cô chung sống hoà bình, không tương phạm lẫn nhau."
Đường Vãn Địch "A" một tiếng: "Lấy người ngoài như tôi mà xem xét, người Lang tộc các anh tính tình so với Hồ tộc kém hơn nhiều, làm việc cũng không có tính kỷ luật gì. Tôi thật sự hoài nghi ở thành phố C các anh có thể hòa nhập được bao lâu, đặc biệt là vị tam thúc kia của anh."
"Vậy cô không hy vọng Lang tộc chúng tôi lưu tại nơi này? Vẫn là bị Hồ tộc hoặc là nhân loại tiêu diệt sao?" Anh vuốt cằm, sâu kín mà nhìn cô.
"Tôi sao? Tôi chỉ để ý phí môi giới của tôi thôi." Cô nhàn nhạt nói, "Tu Ngư Tắc, tôi mặc kệ anh là tộc gì, anh cũng đừng nói cái gì đạo đức và lập trường với tôi. Hiệp ước chính là đạo đức của tôi, tiền chính là lập trường của tôi. Anh chỉ cần không phụ hai điều này, tôi cũng sẽ không phụ anh."
Anh bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, tới gần cô, dùng mũi ra sức ngửi ở mặt cô.
"Làm gì?"
"Quả nhiên," anh nửa cười nửa không, "Tôi ngửi được một mùi tiền thật mạnh."
Cô mặt cứng đờ.
"Xem cô lúc nào cũng đem tiền đặt trên miệng. Nhưng tôi vừa nhắc đến tiền, mặt cô liền thật khó coi, giống như tôi đang sỉ nhục cô." Ánh mắt anh rất sâu, phảng phất như có một đường hầm dẫn thẳng tới nơi sâu thẳm trong nội tâm cô, "Đường Vãn Địch, cô nói tiền có quan trọng như vậy không."
Cô nhìn anh lạnh lùng, ngực hơi phập phồng. Ngay lúc đó, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn cô một chút, ngập ngừng, giống như chuồn chuồn lướt nước. Thân mình cô run rẩy một trận, một vị chua chua thoát ra từ cổ cô.
Người đàn ông này, rốt cuộc cô cũng chờ đợi sự nguy hiểm thuộc về cô.
Hơi thở anh nóng bỏng, tản ra mùi vị mãnh liệt của giống đực. Giống như hương vị của soda chanh, một loại nước trái cây có gas sủi bọt. Cô vội vàng cúi đầu, lại bị anh nắm lấy cằm. Động tác của anh thập phần mềm nhẹ, một nụ hôn như gió mùa xuân thổi qua, đôi môi hé mở như hoa đào ......
Cô ngơ ngẩn mà nói: "Tu Ngư Tắc ----"
Nụ hôn thứ hai như cuồng phong bão tố đang tàn sát bừa bãi, không rõ là ai chủ động hơn ....... Không biết do sợ hãi hay kích động, toàn thân cô run đến lợi hại, đôi mắt như con báo cảnh giác nhìn chằm chằm anh như vậy.
Toàn thân cô bị vết sẹo che kín, dây lưng, tàn thuốc, đao cắt, vết bỏng nước, một số vết bỏng không biết do đâu ...... nông hoặc sâu, đã có từ rất lâu.
"Có người bắt nạt cô?" Ngón tay anh lướt nhẹ nhàng qua những dấu vết gập ghềnh.
Cô rùng mình, không trả lời.
Anh đột nhiên nằm xuống giường, quăng cái gối, tư thế thản nhiên: "Đến đây đi."
"Làm, làm gì?" Cô nói lắp, ngơ ngác nhìn anh.....
"Tôi nói rồi," ngữ khí của anh nhẹ nhàng, "Cô muốn mạnh mẽ, tôi sẽ để cô mạnh mẽ."
Tay cô run rẩy, không biết phải đặt nó ở đâu....
"Sau đó thì sao?" Lòng bàn tay cô lướt trên ngực anh, cuối cùng dừng lại nơi nhịp tim, thân thể anh giống như một chiếc điện thoại di động mới tinh, chờ đợi ngón tay cô.
Mái tóc dài chặn nửa khuôn mặt, không thấy rõ nét mặt cô.
"Sau đó tôi chính là nam nhân của cô."
"Không." Cô lắc đầu.
Anh nhìn chính mình liếc mắt một cái, nhíu mày: "Đường Vãn Địch, trên người tôi có chỗ nào cô không hài lòng?"
"Đều hài lòng. Chỉ là không dễ dàng như vậy." Cô nhìn anh, nói từng chữ một, "Cùng lên giường với anh, tôi càng nguyện ý cùng anh thức trắng đêm."
***
Chợ hải sản sau hoàng hôn đông đúc đủ loại người: bà nội trợ, học sinh tan học, lưu manh nhàn rỗi, người cao tuổi về hưu, nông dân khiêng hàng hóa nặng, dưới vai là nồi niêu chum vại ở trên là chiếc điện thoại di động đánh bài ăn tiền. Có người thét to, có người mắng, giữa những người bán hàng rong nước miếng bay tứ tung, tán tỉnh lôi kéo khách hàng ......
Tồi tệ hơn là thứ mùi vương vất trong không khí: Cá chết tôm thối, gà vịt dưới nước, thịt heo để qua đêm, rau ngâm nước một ngày và tất cả các loại mồ hôi ...... Khó ngửi cũng thôi đi, còn hỗn hợp đồ chua, nước chát, các loại hương liệu cùng bốc mùi ...... Cái mũi không biết phải làm sao thích ứng.
Bi Bì cố tình chọn thời điểm này mang theo Hạ Lan huề lại đây mua đồ ăn, vừa đi vừa nói: "Nơi này em thường tới, không vì cái gì khác, chỉ là cả nhà em đều thích ăn cá, nơi này cá nhiều, hơn nữa rất tươi. Anh cùng em đi một chuyến, cũng có thể thuận tiện tu luyện."
Chợ rau người đông đúc, như cá ở biển sâu, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, khiến cho Bì Bì cùng Hạ Lan huề căn bản không đi được thắng tắp. Một số người phụ nữ nông dân còn hướng vào người tư tế đại nhân mà đυ.ng chạm, không biết họ cố ý hay vô tình.
"Cho dù muốn tu luyện cũng không nên chọn nơi này chứ?" Hạ Lan huề thật ra không sợ người nhiều, nhưng không thích chen chúc, càng không thích bẩn thỉu, nhìn mặt đất đầy rau ngâm nước, mùi hôi thối rác rưởi lộn xộn, ruồi bọ bay loạn trước đống thức ăn thừa, anh nhanh chóng cau mày.
"Không dễ ngửi đúng không?"Bì Bì cười nói, "Em sẽ mua một chút đồ ăn, lập tức liền tốt hơn."
Cô cố ý muốn tới nơi này, chợ bản thức ăn ở ngay chân núi, đi bộ hai mươi phút là đến. Dọc theo đường đi cô kéo tay Hạ Lan, cười nói ríu rít, trong lòng cảm thấy thật vui. Đây là cuộc sống Bì Bì mơ ước, bình thường, hạnh phúc, một thế giới hoàn toàn thuộc về hai người.
"Cũng không hắn là khó ngửi, tôi ăn Ngưu Hoàng phiến, cái gì cũng không ngửi ra." Hạ Lan huề than một tiếng, "Chỉ là tôi đã không còn bị mù, em không cần nắm tay tôi như vậy."
Bì Bì lúc này mới nhớ tới trước kia hai người đi cùng nhau, mỗi khi có nhiều khí tạp đông đúc nhất, cô đều sẽ nắm tay anh dẫn đường ở phía trước, sợ anh đi lạc, dần dần hình thành thói quen. Bị một câu của anh đánh thức, vội vàng buông tay ra, đi đến một quầy hàng mua 3 cân trứng gà, lại đến một cái quầy hàng khác mua một cân cà tim, nửa cân ớt cay, một ít hành lá, mấy củ tỏi, hai cân cà chua.
Người bán rau là một phụ nữ, họ Sài, tầm ba mươi tuổi, lô cuốn tóc đeo đầy đầu, dùng chiếc mũ màu đen bao lại, tay áo mang một đôi bao tay. Bởi vì quen biết với bà nội của Bì Bì ở lớp học nhảy Dance Square, còn đi qua cổng ngôi nhà cũ, cho nên nhận ra Bì Bì: "Wow! Bì Bì, chồng cô rốt cuộc đã trở lai?"
"Đúng vậy Sài tỷ."
Sài tỷ là quả phụ, đánh giá Hạ Lan từ trên xuống dưới: "Cô thực sự có phúc, chồng đẹp trai như vậy. Thực có giá nhé!"
"Ha ha."
"Cần tây này rất tươi, cô mang về xào thịt heo đi."
"A? Không cần không cần ...... "
Bì Bì đang muốn cự tuyệt, Sài tỷ bất chấp tất cả, đem một đống rau cần nhét vào trong tay Hạ Lan huề.
"Cảm ơn." Tư tế đại nhân thẹn thùng cười.
Khi hai người cùng nhau ra khỏi chợ, Hạ Lan huề hỏi: "Vị Sài tỷ kia tại sao trên đầu lại mang một cái lưới đánh cá?"
"Không phải lưới đánh cá, là mũ lưới. Cô ấy khá vệ sinh, sợ tóc của mình rơi vào đồ ăn, liền dùng mũ lưới đội lên."
"Đúng không? Tôi vừa nhìn thấy cái lưới này, liền bắt đầu miên man suy nghĩ, cảm thấy sẽ có cá từ bên trong phịch phịch mà nhảy ra ...... "
Bì Bì trừng mắt một cái, giận cười: "Tưởng tượng quá sức sống động, em cạn lời."
Hoàng hôn vàng rực chiếu trên vai, khói bếp lượn lờ, trên đường đều là hương vị đồ ăn.
Đối với Bì Bì mà nói, đây là một ngày bình dị, nhưng có vẻ rất hiếm. Hai người giống một đôi vợ chồng bình thường nhất từ chợ mua xong đồ ăn, dọc theo đường núi Lục thủy sơn trang uốn lượn về nhà. Hạ Lan huề kiêu ngạo đi bên cạnh cô xách theo một giỏ đồ ăn đầy ắp, đi theo cô câu được câu không trò chuyện, chẳng mấy chốc lại tới mấu chốt đề tài. Anh một lần nữa muốn Bì Bì mang theo người nhà rời khỏi thành phố C, thoát khỏi miệng "cáo". Sau khi Đông Linh rời đi, ở trên người anh bắt đầu xuất hiện di chứng, càng ngày càng nghiêm trọng. Tình huống này trước kia chưa bao giờ gặp, rất khó giải quyết, anh hoàn toàn không biết ứng phó như thế nào. Anh muốn Bì Bì tránh đi một chút, chờ anh tìm được biện pháp giải quyết, lại đem cô trở về.
Nhưng Bì Bì kiên quyết không đồng ý rời đi.
"Hạ Lan, giữa chúng ta, mấy trăm năm chủ đề chính là chia lìa. Lúc này đây, chúng ta nhất định phải ở bên nhau, có vấn đề gì, em sẽ cùng anh đối mặt. Anh hãy cẩn thận suy nghĩ, nếu vứt hùng hoàng, cẩu huyết, hỉ thước, chúng ta nếu muốn làm vợ chồng, còn có biện pháp gì khác hay không?"
Anh bất đắc dĩ nhìn cô, lắc lắc đầu: "Hùng hoàng, cẩu huyết cũng không có tác dụng."
"Ngưu Hoàng phiến kia anh cũng đừng ăn, nếu không sẽ làm suy yếu công lực của chính mình."
------Hạ Lan sau lại nói với cô, lúc ở trên tàu giữa biển anh đã bắt đầu dùng Ngưu Hoàng phiến, khi đó tuy rằng anh chưa nói tới thích Bì Bì, dù sao cũng là Bì Bì đem anh từ trên biển cứu trở về, khẳng định là có cảm tình tốt với cô. Hơn nữa đại não của anh tựa hồ tàn lưu rất nhiều mảnh ký ức, thường xuyên xuất hiện hình ảnh cùng Bì Bì ở bên nhau.
"Cho nên ở trên tàu Rino, anh cũng đã muốn ăn em?"
Trầm mặc một lúc, anh nói: " ...... Thỉnh thoảng"
"Thật sao?"
"Ừ."
"Nhưng anh cũng không ăn."
"Có một lần đặc biệt muốn ăn, đành phải đem em treo lên ......"
Bì Bì yết hầu lẩm bẩm một tiếng, dở khóc dở cười. Lúc ấy Hạ Lan huề đột nhiên phát tác muốn chiêu gọi Đông Hải nguyên châu, cả người giống như phát cuồng, nguyên do là bởi vì cái này sao.
Xem ra Hoa Thanh Kỳ nói không sai, tư tế đại nhân muốn ăn Bì Bì, không phải bởi vì đói khát, không phải bởi vì tình yêu, mà bởi vì bản năng, bởi vì hormone. Chỉ cần tình ý phát động, gan của Bì Bì liền sẽ phân bố dưỡng tố, Hạ Lan huề liền lập tức bùng nổ .
Nghĩ đến đây, Bì Bì vỗ đầu: "Nếu em ăn Ngưu Hoàng phiến, như vậy gan em sẽ bị ô nhiễm, nó sẽ không thể phát tiết dưỡng chất mà anh mong muốn, chúng ta có phải hay không liền an toàn?"
Tư tế đại nhân nhìn cô, thật sâu mà thở dài một hơi: "Bì Bì, em không thể ăn Ngưu Hoàng phiến. Em đang mang thai."
"Ách."
"Nếu như ăn, gan em vẫn sẽ phân bố dưỡng tố, tôi cũng vẫn muốn ăn em, chỉ là hương vị thiếu một chút mà thôi."
"Muốn nghe lý luận của em không?"
"Em nói đi."
"Hoa Thanh Kỳ thực khả nghi. Điểm đồng thuật của cô ta có thể sửa chữa ký ức của anh, vậy có khi nào nhân cơ hội mang theo hàng lậu để cấy ghép một thứ gì đó vào đại não của anh? Làm anh sinh ra ý niệm muốn ăn em? Hạ Lan, em cảm thấy phương diện này có âm mưu, chúng ta ngàn vạn lần không được để bị lừa!"
Hạ Lan huề nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Nếu không đêm nay chúng ta thử một chút?"
Anh bỗng nhiên dừng bước: "Thử cái gì?"
"Thử xem điểm mấu chốt của anh ở đâu...."
"Nghe không hiểu."
"Chúng ta đến tột cùng thân thiết tới mức nào, anh mới có thể đặc biệt muốn ăn em?"
Tư tế đại nhân giật mình, vẻ mặt bị dọa đến choáng váng, cho rằng cô nói đùa: "Quan Bì Bì, tôi thật không biết em là gan lớn hay là tim lớn -------"
"Hai cái đều lớn, anh thì sao?"
Phòng ngủ ánh đèn dầu như hạt đậu. Trên giường thiết liễn ào ào loạn hưởng.
Tư tế đại nhân tứ chi bị cột bằng xích sắt ở bốn chân giường, cẩn thận đem bốn cái khóa đặt lên trên. Để kiểm tra sức mạnh của chân giường, anh cố dùng sức một chút, xích sắt đập vào chân giường chấn động kêu "Khanh khách", chiếc giường vẫn không chút sứt mẻ.
Bì Bì mặc váy ngắn thắt đai nhỏ ngồi ở bên người anh. Tay trái cầm một chai lớn đựng máu chó, tay phải cầm ba con hỉ thước phơi khô, gần chân anh còn có một con dao sắc nhọn.
Ba con hỉ thước dùng dây thừng xâu lại một chuỗi, Hạ Lan huề ra hiệu cho Bì Bì mang đến trên cổ.
"Có thể không mang những con chim chết này được không?" Cô đem hỉ thước bắt được trong tay ước lượng, cảm giác chính mình như một vũ công hula, "Cũng quá là mất vui đi?"
"Cần thiết phải mang. An toàn là trên hết."
"Hạ Lan huề em cùng với anh đi một chuyến đến Sa Lan, vợ anh cũng có võ công." Cô giơ con dao lên, ở trước mắt anh quơ quơ, "Đừng lo lắng, nếu thật xảy ra chuyện em có thể chạy trôn."
Cô càng tự tin, anh càng lo lắng, ánh mắt trầm trầm: "Đừng thử, Bì Bì. Một chút cũng không vui."
"Muốn thử." Cô vuốt mặt anh, "Bởi vì chuyện này hết thảy do em tạo thành. Là em làm Đông Linh rời đi. Hiện giờ xuất hiện vấn đề, em không thể trốn tránh, không thể cái gì cũng đều không thử mà cùng anh rời xa. Đây phải vì em, là vì con của chúng ta, vì cuộc sống sau này của chúng ta. Con của chúng ta cần thiết phải có cha, cuộc sống của chúng ta cần thiết phải hạnh phúc."
"Bình tĩnh một chút, Bì Bì, nghe anh nói----"
Cô che miệng anh lại, dùng răng cắn nhẹ một cái, đem chuỗi Hỉ thước kia đeo trên cổ: "Đừng nói nữa, em sẽ cẩn thận. Con người sống không thể để nướ© ŧıểυ nghẹn chết, em không chấp nhận số phận an bài."
"Đó không phải nghẹn
chết, là chịu chết!" Anh nhịn không được gầm nhẹ, "Em luôn miệng nói vì con, nhưng em là muốn cho tôi đem em cùng con đều ăn sao? -------đừng thử, em không thể làm bừa, nhanh rời khỏi nơi này đi!"
Hỉ thước sớm đã bị gió hong khô, phát ra một thứ mùi lạ, cái đầu nhọn nhọn chọc đi chọc lại trước ngực cô, làm cô nổi một trận da gà.
Cô một phen đè đầu anh, cúi người xuống hôn anh một chút, lại ngồi dậy, yên lặng mà quan sát: "Có cảm giác gì không? Tất cả đều bình thường chứ?"
"Ổn cả." Nhìn ra được anh thực khẩn trương, toàn bộ thân thể đều đóng băng.
Cô lại hôn anh một chút, lúc này đây, môi dừng lại ở giữa một thời gian tương đối dài, vượt qua năm giây. Ba con hỉ thước rơi trên mặt anh, anh theo bản năng chợt hướng sang bên cạnh.
"Hiện tại thì sao?" Cô một tay che khuất hỉ thước.
"Có chút choáng váng."
Vừa dứt lời, mũi anh bắt đầu chảy máu, không phải rất nhiều, chỉ vài giọt rơi xuống.
"Là do em hôn, hay do hỉ thước?"
Anh không trả lời.
------- Hồ tộc sợ hãi hỉ thước, người công lực không đủ tới gần nó, sẽ thất khiếu xuất huyết, nếu không lập tức rời đi, sẽ mất hết nguyên khí, lập tức tử vong. Ngay cả khi Hạ Lan huề là cao thủ thiên hồ , cũng không dám dễ dàng đυ.ng vào vì thân thể sẽ bị phá hoại.
Bì Bì đang muốn kéo hỉ thước xuống, bị Hạ Lan huề lớn tiếng quát ngăn: "Không được, Bì Bì, không được!"
Máu mũi anh càng chảy nhiều, sắc mặt cũng bắt đầu tái xanh.
Cô rất quyết đoán đem hỉ thước ném ra ngoài cửa sổ.
Ngay lập tức, máu mũi kỳ diệu thay cũng ngừng chảy.
Cô lại lần nữa cúi người xuống hôn anh, cảm giác được hô hấp của anh rõ ràng nhanh hơn, tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn. Tư tế đại nhân hôn một cách say mê, hai người đã thật lâu không ở bên nhau. Bất tri bất giác, thân mình rúc vào một chỗ, ....... Nụ hôn càng ngày càng sâu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, bỗng nhiên ở môi cô cắn một chút.
Bởi vì bị đau, Bì Bì cảnh gìác, giãy giụa từ trong ngực anh ngẩng đầu ------ quan sát anh có gì dị thường không ......
Nhưng mà tại thời điểm này, có ai bình thường đâu?
Huõng chi mặt anh cọ xát ở cổ cô, đầu ngón tay vẫn mềm mại, động tác cũng rất cẩn thận, chỉ là một cái hôn, một chút bạo lực kia có lẽ chỉ vì tăng thêm hứng thú ...... Nhớ trước đây khi Bì Bì lần đầu tiên cùng anh "Hạ giếng" , còn hung hăng đá vào anh, anh đều đau đến yêu cầu làm hô hấp nhân tạo.
Cô vuốt ve đầu anh, ôn nhu nói: "Này, Hạ Lan, anh không sao chứ?"
Đúng lúc này, đầu vai đau xót, anh lại cắn một miếng. Lúc này dùng lực không nhỏ, đau đến nước mắt đều chảy ra.
"Hạ Lan, dừng!"
Cô dùng sức đè anh lại. Anh căn bản không nghe, đem đầu vùi ở ngực cô, tiếp tục hôn, hoặc nói là "Cắn" ......
Cô cố gắng đẩy anh ra, cổ anh cứng đờ, phảng phất giống như sắt thép.
Một tia sợ hãi lóe lên trong lòng, khiến mặt cô xám lại. Bỗng nhiên máu nóng toàn thân lập tức vọt tới đỉnh đầu, trong lúc hoảng loạn cô sờ đến con dao, nắm chặt trong tay, lại không đành lòng ra tay.
Trong một giây do dự, bất chợt cái đuôi của tư tế đại nhân đem cổ tay cô gắt gao cuốn lấy, cô bỗng nhiên bị đau đến nỗi bắt buộc phải buông tay, "Đương" một tiếng, con dao rớt đến bên gối.
"Hạ Lan huềl". Cô bắt đầu thét chói tai, "Anh tỉnh lại đi! Buông em ra!"
Chiếc đuôi hồ ly lại hướng cô trườn lại, đem cô gắt gao mà bó ở trên người Hạ Lan huề, may mà tứ chi của anh bị xích sắt trói chặt, không thể làm bất cứ động tác gì, nhưng bộ dáng điên cuồng của anh vẫn dọa đến cô.
Miệng anh vẫn ở thân trên của cô thăm dò, dần dần chuyển xuống bụng ...... Bì Bì liều mạng giãy giụa, gào rống, thét chói tai, nhưng ngoài cửa số vẫn chỉ một mảnh trăng tròn an tĩnh. Mà bốn cái xích sắt tựa hồ không chịu nổi lực của anh, chân giường bắt đầu biến đổi, xích sắt ở mặt trên cọ xát, phát ra tạp âm bén nhọn chói tai, bỗng nhiên ------
"Oành" một tiếng!
Một cái chân giường bị gãy, toàn bộ giường nghiêng sang một bên! Bì Bì bởi vì trọng lực bị ném xuống mặt đất, chiếc đuôi hồ ly ôm chặt cô liền buông lỏng ------
Vốn dĩ kiếp nạn này thoát được, cũng coi như Bì Bì mạng lớn. Chai máu chó kia vừa lúc lăn xuống đến gần tay cô, cô cắn mở nắp, đem nó hướng Hạ Lan huềmột bát!
Tư tế đại nhân bị đau, hồ đuôi bỗng nhiên biến mất ------
Bì Bì nhân cơ hội thoát thân, lao ra ngoài cửa, nâng một chiếc xe đạp trên mặt đất dậy, không màng tất cả mà chạy trốn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Nam Nhạc Bắc Quan
- Chương 24: Vượt rào