Chương 22: Em nguyện ý cùng anh là vợ chồng

Trời vừa sáng Bì Bì liền tỉnh, cảm thấy khát nước liền khoác chiếc áo ngủ đi vào phòng bếp. Mới vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người, Hạ Lan huề cũng đang mặc áo ngủ, ngồi ở ghế bàn ăn chuyên tâm mà xem di động.

Nhớ lại sự việc tối hôm qua, Bì Bì đỏ mặt. Tư tế đại nhân nhảy ra khỏi cửa sổ lúc sau đã không thấy tăm hơi, cô cho rằng anh ra ngoài đi dạo một vòng, trấn định một chút, liền sẽ trở về, nào ngờ anh một đêm không về, cô cũng không có mặt mũi nào mà đi tìm.

"Chào buổi sáng." Hạ Lan huề ngẩng đầu.

"Chào buổi sáng." Bì Bì mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai quả trứng gà, "Anh đang xem gì vậy?"

"Ảnh chụp của Tiểu sóng."

Bì Bì không hiểu lắm, hỏi: "Tiểu sóng?"

"Hạ Lan sóng."

Không chờ Bì Bì trừng mắt liếc anh một cái, Hạ Lan huề đã trừng mắt trước nhìn cô, dường như nói cô không nên quên cái tên đặc biệt này. Bì Bì cho rằng anh đang đùa giỡn, liền đi đến bên người anh thì thấy trong di động thực sự có một bức ảnh siêu âm đen trắng. Cô lập tức làm ầm lên: "Ai da, bức ảnh này tôi còn chưa xem qua! Kỳ cục! Nguyên Khánh sao lại có thể không hỏi tôi có đồng ý hay không, tự mình đem ảnh siêu âm của người ta gửi cho anh chứ? Không thấy như vậy là đem sự riêng tư của bệnh nhân đi nịnh bợ anh hay sao!"

Bì Bì đối với Nguyên Khánh ấn tượng vốn dĩ khá tốt, bởi vậy, tức khắc tự giảm mất vài phần. Vĩnh Dã sinh ra mệnh khổ, cấp bậc thấp, xuất đầu không thể không khắp nơi luồn cúi cũng liền thôi đi. Nhưng Nguyên Khánh rõ ràng là một bộ phận phần tử trí thửc, cư nhiên cũng như vậy không có nguyên tắc sao?

"Thứ nhất, tôi là cha đứa bé, tôi có quyền xem." Hạ Lan huề hai mắt nhìn trời, "Thứ hai, không phải nịnh bợ, là thân thích. Nguyên Khánh là em họ của tôi, thuận tay liền gửi cho tôi."

Bì Bì mở lớn miệng, nửa ngày khép không được. Sau khi thành phố C xuất hiện một đống người của Hồ Tộc, tư tế đại nhân bên này lại xuất hiện ra một đống thân thích: Người anh họ Hạ Lan Huy được Thanh Tang nâng đỡ nhưng không thấy bóng dáng. Ở Bắc Quan lại có một người anh họ khác là Hạ Lan Huyên đang chuẩn bị đợi mệnh kế vị. Hiện tại lại xuất hiện một em họ Nguyên Khánh. Những người này Hạ Lan huề chưa bao giờ nhắc qua, thế cho nên Bì Bì vẫn luôn cho rằng toàn bộ Hồ tộc chỉ có hai người họ "Hạ Lan", một người là Hồ đế cha anh, một người là anh.

Bất quá Hạ Lan huề cũng không thích nhắc tới chuyện cũ, cũng không muốn Bì Bì tham gia quá nhiều việc của Hồ tộc, cô lại bình thường trở lại.

"Tôi cũng phải nhìn." Bì Bì ngẩng đầu nhìn di động trước mặt, nhìn cả nửa ngày, ảnh chụp đen trắng rất không rõ ràng, mơ hồ có những đường nét hình quạt trông giống như tử ©υиɠ, ở giữa có một chấm đen lớn như hạt đậu, bên trong cái gì cũng không có.

"Anh nói Tiểu sóng ...... ở đâu vậy?" Bì Bì đem ảnh chụp phóng đại gấp ba lần, rõ ràng độ phân giải càng kém, chỉ là một mảnh mơ hồ.

"Tôi cũng không tìm được," Hạ Lan huề ngữ khí thật đáng tiếc, "Còn chưa thành hình đâu."

Bì Bì "Xuy" một tiếng cười: "Vậy mà anh đã đặt tên sớm như vậy?"

"Không sớm, tôi thích danh chính ngôn thuận." Anh cầm quả trứng gà từ tay cô đưa, "Đến đây đi."

Bì Bì ngồi ở trước bàn, sửng sốt hai giây, trong lòng nói thầm: Tư tế đại nhân đây là bắt ta phải ăn bữa sáng do tự tay anh làm sao?

Trước kia Hạ Lan huề ban ngày không nhìn thấy gì, lại chỉ ăn hoa, hơn nữa có khuynh hướng ăn hoa tươi hoặc đông lạnh, cho nên không thấy một chút khói, hơi thở và mồ hôi đều mang theo mùi hoa. Cô chưa từng gặp qua Hạ Lan huề nấu cơm.

Bì Bì theo anh đi đến gần bệ bếp, thấy anh lấy ra một chiếc nồi nhỏ, rửa sạch, bật bếp, đổ vài giọt dầu ăn lên, rất quen thuộc mà đem một quả trứng gà đánh tới trong nồi.

Đứng bên người anh, bả vai cơ hồ dựa gần, không biết vì cái gì, Bì Bì mặt lại đỏ, tim cũng đập rộn ràng, Mị châu ở dưới bụng lập tức phát sinh cảm ứng, toàn bộ thân thể phảng phất mang theo một nồi đậu nóng, trong lúc nhất thời trái tim quay cuồng, khẩn trương lo lắng ngượng ngùng nhìn anh.

Trong trí nhớ, cô cùng tư tế đại nhân thậm chí chưa từng có một ngày "Sinh hoạt Gia đình". Cầm giấy kết hôn xong ngay lập tức đi Tây An, ở nông trường giải quyết xong xuôi mọi việc liền tách ra. Khi gặp lại lại bởi vì Gia Lân mà cãi nhau, thật vất vả mới hòa hợp như lúc ban đầu thì anh bị thương, cho đến cuối cùng bị đánh thành nguyên hình trở lại bắc cực, tất cả đều là khó khăn thăng trầm ---- một ngày tốt đẹp cũng không có.

Trong nồi lòng trắng trứng dần dần đọng lại, Hạ Lan huề lắc lắc, bỗng nhiên hướng lên trên tung lên, quả trứng bay lên không trung, "Bang" một tiếng rớt xuống mặt đất.

"Ồ!"

Không ngờ rằng tư tế đại nhân khôi phục thị lực vẫn là như vậy, không chiên trứng gà được, Bì Bì cũng quẫn, vội nói: "Không việc gì không việc gì."

Hạ Lan huề đem chiếc đũa kẹp lấy trứng gà, ném vào thùng rác, lại đi đánh quả trứng gà thứ hai, thở dài: "Đời này tôi đã chiên trứng gà 3 lần, có hai lần đều rớt xuống đất, xem như may mắn. Bì Bì cô nói-------"

Anh chỉ lo nói với chính mình, thình lình vừa quay đầu lại, thấy Bì Bì yên lặng chỉ nhìn cái nồi kia, nước mắt nhỏ giọt. Anh vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Tôi nói sai cái gì sao?"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn cứ không ngừng rơi lệ, sau một lúc lâu mới nức nở, hít hít cái mũi: "Tôi đã không nói với anh điều này."

"Cô đã không nói với tôi ...... cái gì?" Anh không hiểu ra sao.

"Tôi đã không nói với anh ...... Trước kia, ở ngay chỗ này, anh chiên quả trứng gà cho tôi. Khi đó anh không nhìn thấy, cũng là như thế này mà lật, trứng gà liền rơi trên mặt đất."

Anh cười, gật gật đầu: "Đúng."

"Cho nên anh đều nhớ?"

Anh nâng cằm cô lên, dùng ngón tay giúp cô lau sạch hai vệt nước mắt, nhẹ nhàng mà hôn cô một cái: "Bì Bì, em không thể ở lại bên tôi, quá nguy hiểm. Tôi thực chán ghét "điểm đồng thuật", vốn dĩ không nghĩ tìm Thanh Kỳ, nhưng tôi thật sự cần phải quên em."

"Em sẽ không để anh quên em." Cô an tĩnh dùng ánh mắt khóa chặt mắt anh, "Em cũng sẽ không rời xa anh."

"Nhưng ------" anh muốn nói gì đó, dừng một chút, dùng sức mà nhấp nhấp miệng, đem lời muốn nói lại nuốt trở về.

Cô đè môi anh: "Có vấn đề liền giải quyết vấn đề. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, nhé?"

"Tôi chưa từng trải qua quá nhiều sự việc như vậy, Bì Bì," Hạ Lan huề lắc lắc đầu, "Hiện tại tôi hoàn toàn không có biện pháp khống chế chính mình. Tưởng tượng đến việc tôi sẽ biến thành bộ dạng như Sa Lan tộc, sẽ đem chính vợ cùng con của mình đều ăn luôn, tôi liền -------"

Cô lập tức ngắt lời anh: "Không, đừng nghĩ như vậy ----- sẽ không, anh sẽ không." Cô vuốt mặt anh, ánh mắt mềm mại, "Chúng ta sẽ không đi đến bước kia. Ngay cả khi ...... Ngay cả khi sự thật sẽ xảy ra như vậy, em cũng sẽ không trách anh----em nguyện ý. Hạ Lan huề, em nguyện ý."

"Tôi không muốn." Anh dùng sức mà lắc đầu, "Em cần thiết phải rời khỏi nơi này, mang theo người nhà của em. Muốn đến nước nào? Tôi sẽ sắp xếp cho."

"Em không đi." Cô nói một cách kiên định, "Ngay lập tức ở cạnh anh. Cho dù hậu quả là gì em đều chấp nhận."

Ánh mắt anh lạnh lùng, như sao trời xa xôi, cứ như vậy nhìn cô thật lâu, tựa hồ muốn xem rõ tâm tư cô. Mà đôi mắt cô trong trẻo như nước suối mùa xuân .

"Quan Bì Bì," anh cười khổ một tiếng, "Em nhất định phải biến anh thành cầm thú sao?"

"Anh vốn dĩ chính là thế."

Anh quai hàm ngạnh ngạnh, khuôn mặt trầm xuống đem đồ vật đen tuyền bỏ vào cái đĩa: "Trứng chiên cháy."

"Em sẽ ăn." Cô đem trứng gà một ngụm nuốt vào, dùng sức mà nhai nhai, trứng do Hồ ly chiên thật khó ăn, cô liền nuốt nó xuống cùng với một chén nước.

Đúng lúc này, cô ngửi được một mùi rất lạ, không thể không hướng về không trung ngửi ngửi: "Mùi gì vậy nhỉ? Hạ Lan huề, trong phòng bếp không phải là có chuột chết chứ?"

Kỳ thật mùi này lúc vừa vào nhà cô đã ngửi thấy rồi, chỉ là không mãnh liệt như bây giờ.

Hạ Lan huề không hé răng, từ tủ lạnh mang ra một hộp cánh hoa, một mặt ăn một mặt suy tư. Bì Bì xem xét khắp nơi, rốt cuộc phát hiện mùi vị kỳ quái đó là từ bình hoa trên bàn cơm.

Bình hoa không biết từ khi nào đã bị đổi, biến thành hoa lụa. Thủ công thực tinh xảo, nhưng dù sao cũng là giả. Sân sau của ngôi nhà cũ là một cái hoa viên thật lớn , còn có nhà kính. Một năm bốn mùa bất luận thời điểm nào cũng không thiếu hoa, cho nên trong bình chưa bao giờ thiếu hoa.

"Hoa này thế nào lại thay đổi?" Bì Bì nắm lấy một bông hoa, phát hiện một nửa chai máu ngâm trong bình hoa ...... Cũng không biết là máu động vật gì, đã biến thành màu đen, phát ra một mùi tanh rõ ràng.

Cô hoảng sợ, nhanh tay đặt hoa trở lại, đem cái chai máu bị che khuất kia ra: "Hạ Lan huề, đây là cái gì?"

"Máu chó." Hạ Lan huề giọng nói bình tĩnh, "Hy vọng cô không để ý mùi vị của nó."

Bì Bì ngây người một chút, cẩn thận đảo mắt khắp nhà, lập tức phát hiện cái đinh trên cửa treo một thây khô của con hỉ thước.

Mặt cô trắng bệch: "Anh nuốt bao nhiêu viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn?"

Hồ tộc sợ nhất 3 thứ ở nhân gian: Hùng hoàng, cẩu huyết, thây khô chim hỉ thước. Đó là những thứ trong sách cổ nói các đạo sĩ dùng để làm phép yểm bùa, đuổi yêu phục ma.

Tư tế đại nhân đây là nguyền rủa chính mình sao?

Thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, Hạ Lan huề vỗ vỗ vai cô: "Đừng lo lắng, những thứ này không thể gϊếŧ chết tôi, chỉ làm chậm công lực, ít nhất khi tôi phát tác, em có đủ thời gian chạy trốn."

Dứt lời lại than một tiếng: "Ngay cả khi làm vậy, em hơn phân nửa cũng chạy không thoát ...... Tôi chỉ là hy vọng dùng nó có thể giúp tôi khắc chế chính mình.Có lẽ cũng đều chỉ là lừa mình dối người thôi."

Tim Bì Bì bỗng nhiên trở nên nặng nề, nặng đến mức không thở nổi: Ba loại hung vật này chớ nói dính vào người, chỉ cần tới gần đều sẽ đại thương nguyên khí của hồ nhân, ai có công lực thấp sẽ bị tai họa ngập đầu. Trước kia chính mình hoài nghi Hạ Lan ăn thịt người, còn đã từng tính toán dùng chúng "Tiêu diệt" anh. Sau lại mới biết được, mấy thứ này tuy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công lực và sức ăn của Hạ Lan huề, nhưng không thể ngay lập tức tiêu diệt anh giống như long cao và chiếu thạch. Mỗi khi cùng Bì Bì ở bên nhau,trước đó Hạ Lan đều sẽ dùng một lượng nhỏ Ngưu Hoàng giải độc hoàn, để tránh làm hại tới cô.

Chính là hiện giờ Nam nhạc một chút cũng không yên ổn. Làm thủ lĩnh lúc nào anh cũng đều phải chuẩn bị chiến đấu. Vì Bì Bì mà làm chậm lại công lực của chính mình, không khác gì đang đào mồ chôn mình ......

"Hạ Lan huề, anh không thể làm như vậy," Bì Bì đem máu chó đổ vào trong nước, dùng nước trong bình hoa rửa sạch. Lại tìm được một cái gậy đem hỉ thước đưa xuống dưới, chôn xuống đất bên ngoài cửa, "Nhất định còn có khác biện pháp."

Anh yên lặng mà nhìn cô, lắc đầu.

"Nếu không," Bì Bì nghĩ nghĩ, "Trước tiên đem một bộ phận ở gan của em cắt bỏ cho anh ăn luôn, có lẽ liền miễn dịch thì sao?"

"Bì Bì em đang mang thai, lúc này không thể làm phẫu thuật. Hơn nữa tôi nếu là ăn gan của em, cho dù là một bộ phận nhỏ, nếm tới ngon ngọt rồi là chỉ biết càng muốn ăn."

Bì Bì vội vã gãi gãi đầu: "Một chút biện pháp cũng không có sao?"

"Không có," Hạ Lan huề đứng lên, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực, "Hoặc là tôi đi, hoặc là em đi. Hiện tại Nam nhạc thế cục quá loạn, tôi đi không được, cũng không nên đi, cho nên ------"

"Em cũng không đi."

Hạ Lan huề hai mắt nhìn bầu trời: "Quan Bì Bì, em không nghe rõ sao?"

"Nghe rõ. Nhưng em không đi."

Tư tế đại nhân thanh âm bắt đầu tuyệt vọng: "Quan Bì Bì -------"

"Cho dù bị anh ăn ngay, em cũng không đi." Bì Bì nói từng chữ từng chữ một, "Không nói giỡn."

"Em là đang đánh cược sao?" Hạ Lan huề nổi giận, "Đánh cược tôi sẽ không ăn em? Em đã quên Đào Gia Lân là chết như thế nào sao?"

"Không quên. Nếu em cũng có ngày này, em nguyện ý nhận."

"Quan Bì Bì," Hạ Lan huề nhịn không được quát, "Em đến tột cùng muốn làm gì? Tìm chết sao!"

"Muốn cùng anh làm vợ chồng."