"Hạ Lan huề," Tu Ngư Tắc lạnh lùng mà nhìn anh, "Nếu ta thua, điều kiện vừa rồi ngươi nói, chúng ta làm theo. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?"
"Ngươi cũng có điều kiện?" Hạ Lan huề nhướng mày.
Tu Ngư Tắc gật gật đầu: "Nếu là ngươi thua, đối với thành phố C này, ngươi phải thừa nhận nó là lãnh địa của Lang tộc Tu Ngư. Tu Ngư Gia có thể từ Bắc quan tùy ý ra vào thành phố C, các ngươi không được quấy nhiễu."
Hạ Lan huề trầm mặc.
Một nỗi lo lắng dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Bì Bì biết Lang Tộc ở Sa Lan thông thường chỉ quan tâm 3 sự kiện: Giao phối, đồ ăn, địa giới. Khai thác và xâm lấn lãnh địa, là nhiệm vụ hàng đầu của thủ lĩnh.
Cho nên tiền đặt cược là một thành phố.
Tu Ngư Gia chỉ tới năm người, sau lưng bọn họ còn có một gia tộc. Có lẽ đây là đội quân tiên phong, một lực lượng lớn ở phía sau đang di chuyển về Nam hạ.....
Thành phố C là thủ đô của Nam nhạc và là trung tâm chính trị. Nam nhạc Hồ tộc quan trọng cơ cấu, hoạt động thông đạo, phòng thủ địa đạo đều thành lập ở chỗ này. Tuy rằng Bì Bì không biết cụ thể vị trí và số lượng người, xem tình huống từ lần tụ tập ở hồ Quan Âm, trong thành phố C cư trú không ít bộ lạc hàng đầu của Hồ tộc.
Quan trọng hơn, bởi vì mấy trăm năm hoạt động, thành phố C đã trở thành một nơi mà Hồ tộc cùng nhân loại sống hoà bình dưới một mái nhà, cũng là tài sản quan trọng nhất mà Hồ tộc đã xây dựng trong một thời gian dài, càng là khu vực Hồ tộc cùng nhân loại phát triển mạng lưới quan hệ dày đặc nhất. Cho nên, đều không phải nói di chuyển là di chuyển, nói rút lui là rút lui được. Ngay cả khi Hạ Lan huề chính mình nguyện ý rời đi, thuyết phục những người đứng đầu các gia tộc đi theo anh, cũng sẽ rất mất thời gian.
Nếu Hạ Lan huề không nắm chắc phần thắng, đáp ứng điều kiện này e là quá sức .
Cô liếc Vĩnh Dã và Nguyên Khánh một cái, phát hiện bọn họ cũng đang nhíu mày. Hồ đế trẻ tuổi không phải chưa từng chiến đấu, nhưng sự thất bại của Hồ tộc ở Đồng hải là sự thật. Huống chi Tu Ngư Tắc là hỗn huyết giữa Hồ tộc và Lang tộc, có thể lực lớn, có cả sức mạnh di truyền và tính linh hoạt của cả hai bên....
Thực sự muốn đánh nhau, Hạ Lan huề cùng Tu Ngư Tắc không nghi ngờ gì, trong đó hẳn phải có một bên sẽ chết.
Suy nghĩ như vậy, lòng bàn tay Bì Bì bất tri bất giác mà mướt mồ hôi. Cô muốn nhìn thấy khuôn mặt Hạ Lan huề, muốn xác định sự tin tưởng với anh trong trận chiến này, nhưng trước mắt chỉ có một bóng dáng cao lớn hùng tráng của Tu Ngư Tắc, xem từ các góc độ mà so sánh cùng với Hạ Lan huề ,từ mọi điểm toàn bộ đều hơn đối thủ một chút.
Bởi vì cái chết đột ngột của Tu Ngư Phong, đối với ba người Lang tộc cùng một lúc đều đau buồn giận dữ. Lang tộc sùng võ hiếu chiến, một khi xác định mục tiêu, liền sẽ đấu tranh. Không cần biết phải mất bao lâu hoặc bao xa , đều sẽ không từ bỏ, lấy bị thua làm hổ thẹn.
Chỉ trong vài giây, những suy nghĩ khác nhau lướt qua, Bì Bì vã mồ hôi.
Chỉ nghe được Hạ Lan huề chậm rãi nói: "Tu Ngư Tắc, vừa rồi ta nói điều kiện, là xét thấy các ngươi mang theo người bệnh tìm thầy trị bệnh, xuất phát từ tính nhân từ, không truy cứu các ngươi cố tình đột nhập Nam nhạc, đi săn phi pháp. Ngươi không đồng ý rời đi, muốn đánh thua mới chịu đi, ta vốn dĩ không nghĩ để ý tới, nhiều nhất sẽ cho thủ hạ của ta tới chiêu đãi ngươi. Vừa rồi anh trai ngươi cư nhiên dám mạo phạm vợ của ta, đương nhiên ta phải ra tay gϊếŧ hắn. Đây là sự việc ngẫu nhiên xảy ra, cũng không tỏ vẻ ta muốn ứng chiến. Đến nỗi ta nói giải quyết bằng biện pháp cũ, là cá nhân ta xuất phát từ hứng thú muốn cùng người so tài cao thấp, nếu thắng, cho các ngươi toàn bộ an toàn rút lui, coi như là ta chơi lớn với ngươi một phen. Nếu thua, các ngươi cũng đừng nghĩ lưu tại thành phố C, sẽ có người khác lại đây tiêu diệt ngươi." Anh chắp hai tay ra sau, cười, "Chính là, ngươi đưa ra điều kiện muốn ta thực sự cắt đất dời đô? Chỉ bằng mấy người các ngươi, sẽ có uy hϊếp đối với nam nhạc Hồ tộc sao? Ha ha, bội phục sự tưởng tượng của ngươi, nhưng quá trình ngoại giao không phải như vậy. Nếu ngươi đối với chính trị không quen thuộc, ta sẽ dạy cho ngươi ------"
Mọi người nhìn nhau, bị sự Iogic của Hạ Lan huề làm ngốc.
"Tu Ngư Gia muốn định cư ở thành phố C, muốn ký kết thỏa thuận giữa hai bên, đây là cuộc đàm phán giữa thủ lĩnh của hai gia tộc, thủ lĩnh thực sự của bên ngươi là Lang Vương Tu Ngư Lượng, ngươi đến mời cha ngươi tới. Muốn đánh, cũng là cha ngươi đánh với ta. Ngươi, không có tư cách đưa ra điều kiện như vậy. Hôm nay nếu như ta chết, cũng sẽ không đáp ứng đìều kiện của ngươi."
Nói tới đây, Bì Bì cuối cùng cũng minh bạch, luận điểm của Hạ Lan huề thực sự rõ ràng, cái giá của trận chiến là thành phố C sẽ không được xác lập. Nhưng cô một chút lo lắng cũng không giảm bớt .....
Tu Ngư Tắc nghe mà mờ mịt, những người khác tiếng Trung càng không quen. Nghe xong đoạn cuối cùng mới hiểu được, thời điểm này lập tức cũng không nhiều lời tranh cãi, nhấc cằm, gập đôi cây đao trước ngực, nói: "Mời."
"Mời."
Hai người đứng yên cách nhau khoảng nửa thước, chăm chú nhìn nhau, từng người quay chung quanh đối phương rồi đi nửa vòng, chờ đợi động thủ.
Đột nhiên, Tu Ngư Tắc chém thẳng một phát nhắm vào phần cổ của Hạ Lan huề! Hạ Lan huề né sang bên trái, vung thanh kiếm lên, chỉ nghe "Đương" vang lên một tiếng, binh khí va vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, Tu Ngư Tắc dùng sức mạnh hung hãn, khóa chặt cánh tay, đem thanh kiếm của Hạ Lan huề kẹp ở "Uyên ương việt", giữ chặt.
Uyên ương việt còn gọi là "Đao Sừng hươu", một bên cao một bên thấp, tổng cộng 4 điểm, chín cạnh, mười ba phong. Mặt trên "Sừng hươu", phía dưới "Đuôi cá" sắc nhọn vô cùng, ở giữa hình elip giao nhau với hình bán nguyệt gọi là "Mắt phượng". Ngoài ra còn có một vòng sắt, Tu Ngư Tắc cho các ngón tay của mình vào đó , nó có thể xoay tròn ở giữa, cũng có thể lượn vòng trên không trung, nó cũng có chức năng thúc đẩy con dao bay lên.
Binh khí phổ biến của Lang tộc là đao lớn, rìu to, xà beng. Thật khó để tưởng tượng rằng một người đàn ông cao lớn như Tu Ngư Tắc lại lựa chọn loại vũ khí ngắn nhỏ, nhẹ nhàng, chỉ có uy lực ở cự ly gần. Cái gọi là "Dùng đồ ngắn, dưới chân bận rộn" ------ để bù đắp cho nó chỉ có thể dựa vào bước chân linh hoạt, né tránh và di chuyển, luân chuyển qua lại ------ đó vốn là sở trường của Hồ tộc.
Tu Ngư Tắc ý đồ dùng thể lực to khỏe áp bức thanh kiếm trong tay Hạ Lan huề rơi xuống. Hạ Lan huề càng không ngơi tay, hai người dùng lực giăng co, lưỡi kiếm thẳng trở thành một vòng cung cong theo hai người, càng ngày càng cong, cơ hồ đứt gãy.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần Tu Ngư Tắc không buông lỏng tay, Hạ Lan huề cũng không thể rút kiếm -----
Cứ như vậy duy trì mười giây, Hạ Lan huề bỗng nhiên buông tay, đứng thẳng dậy, Tu Ngư Tắc lợi dụng cánh tay trái đánh thẳng bụng Hạ Lan huề, tay phải đem thanh kiếm dài vứt lên không trung ------
Hạ Lan huề thân mình uốn éo, cố gắng dùng tay trái bắt lấy thanh kiếm, tuy nhiên không bắt được.
Thanh kiếm dài đảo lộn trong không trung và cắm vào bức tường trong sân.
Tư tế đại nhân mất đi trường kiếm, không thể không cùng Tu Ngư Tắc chia "uyên ương việt" làm đôi. Hai người đàn ông chiến đấu trong khoảng cách không đến một thước, quấn lấy nhau, gần như là vật lộn.
Trong mắt Bì Bì hiện lên sự lo lắng tới cực điểm. Hồ tộc linh hoạt, thân pháp nhanh nhẹn, phối hợp trường kiếm có thể kết hợp cương nhu, nhanh chậm, chém một nhát khıêυ khí©h, lấy nhẹ chẽ nặng. Thay thế bằng vũ khí " uyên ương việt" chỉ trong tích tắc ......
"Này -----" Cổ họng Bì Bì rêи ɾỉ.
Vào những đêm nhiều mây, trong viện ánh sáng tối tăm, hai bên đánh nhau đều không mang theo đèn pin, cây đuốc. Bì Bì chỉ thấy trước mặt có hai bóng người nhanh chóng xen kẽ lẫn nhau rất khó phân biệt, ánh sáng sắc lạnh của binh khí nổi lên bốn phía, chợt cao chợt thấp, là thời điểm tốt để hai người tách nhau ra. Hạ Lan huề ngực phải bị cắt một đao, máu đỏ tươi nhiễm trắng áo sơ mi. Tu Ngư Tắc cánh tay trái cũng bị cắt ra một vết hở miệng thật sâu, máu vẫn luôn chảy trên tay, vết máu loang lỗ trên thanh "uyên ương việt".
Bì Bì tim sắp vọt ra khỏi miệng, trừng lớn đôi mắt, hơi thở ngưng đọng.
Hạ Lan huề ném đao trong tay lên mặt đất, lao cả người qua, Tu Ngư Tắc cũng bỏ binh khí xuống, hai người vật lộn cắn xé lẫn nhau, mặt đất rung chuyển ầm ầm ----- trên người máu chảy càng ngày càng nhiều.
Nhìn đến đây, Bì Bì không khỏi nhắm mắt lại, cố gắng khiến tim mình bình tĩnh một chút. Khi mở mắt ra, Hạ Lan huề đang đè Tu Ngư Tắc ở dưới thân, hai chân gắt gao mà kẹp chặt trước ngực hắn, đang muốn cúi đầu cắm vào động mạch cổ phía bên phải của hắn -----
Trong giây phút này, Tu Ngư Tắc bỗng nhiên biến hình, mở to một mồm đầy máu, hướng phần cổ Hạ Lan huề mà cắn. Hạ Lan huề vội vàng bỏ hắn ra, Tu Ngư Tắc trên mặt đất lăn một cái, đứng lên.
Hai người cùng nhau đứng lên, toàn thân trên dưới, máu tươi đầm đìa, nhất thời nhìn không ra ai bị thương nhiều hơn. Nhưng tốc độ của họ rất ổn định, giống như đánh nhau một trăm hiệp cũng không có vấn đề ......
Cứ như vậy đánh hơn một giờ.
Chỉ dùng mắt cũng thấy, hai bên đều khẩn trương đến mệt mỏi. Hạ Lan huề cùng Tu Ngư Tắc tuyệt đối là huy động sức mạnh thể lực cùng sức chiến đấu tối đa của bản thân mình, một hồi ác chiến, thắng bại khó phân, rõ ràng dùng võ thuật mở màn, cuối cùng lại thành thi đấu vật thực sự.
Bì Bì xem không hiểu lắm, trong lòng lại nghĩ, cứ như vậy đánh tiếp, trên người ai chảy máu hết mới có thể nhận mình thua.
Có người vỗ vỗ cô một cái, đưa cho cô một chiếc khăn giấy. Bì Bì quay đầu nhìn lại, là Vĩnh Dã, lúc này mới ý thức được chính mình một đầu đầy mồ hôi lạnh hơn nữa lệ rơi đầy mặt. Sợ ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của Hạ Lan huề, cô vội vàng cúi đầu, lau khô nước mắt.
Vĩnh Dã thấp giọng nói bên tai cô : "Đừng vội lo, cho tới bây giờ, chúng ta chiếm thế thượng phong."
Lời chưa dứt, hai người đang quấn vào với nhau đột nhiên lại tách ra. Lúc này đây, Bì Bì thấy phần thân trên của Tu Ngư Tắc bị Hạ Lan huề cắn vài lỗ. Còn Hạ Lan huề bị thương chủ yếu tập trung bên phải ngực cùng hai cánh tay, da thịt bong tróc, tất cả đều là xé rách miệng vết thương.
Hai người đều đã đẫm máu, nhưng bọn họ cư nhiên vẫn đứng thẳng người, mở ra tư thế chuẩn bị liều mạng cho cuộc chiến cuối cùng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai ------
Không chờ mọi người kịp hiểu ra chuyện gì, từ trong sân một bóng người cao lớn chạy ra, trên mình khóac một tấm chăn, Bì Bì xoa xoa đôi mắt, phát hiện người nọ là Tu Ngư Thanh, phía sau là Đường Vãn Địch đang đuổi theo, trong tay cầm một ống tiêm.
Hạ Lan huề đang chuẩn bị tấn công, bỗng nhiên dừng bước. Chỉ nghe Tu Ngư Tắc hét lớn một tiếng: "Tam muội!"
Cùng lúc đó, mọi người đều ngửi thấy nồng nặc mùi xăng.
Nhìn kỹ hơn, trên người Tu Ngư Thanh không biết đổ chất lỏng gì, đã ướt đẫm.
"Tam muội!"
"A Thanh!"
Tu Ngư Tắc cùng Phương Lôi Thịnh giống như đang phát điên, đồng thời mỗi người từ hai phương hướng cô gái chạy tới, bổ nhào vào cô, nhưng cô không chạy trốn mà vẫn đứng yên trên đôi giày cao gót của mình.
Truyền đến một chuỗi lang ngữ, tựa như quát bảo bọn họ phải dừng lại.
Tu Ngư Thanh tay phải đặt một ngón lên cái bật lửa, ước chừng bệnh nặng đến không có sức lực, tay không ngừng run rẩy.
Vì sợ chọc giận cô, mọi người không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước.
Không biết từ đâu ra sức lực, cô thở hổn hển, bước đi đến trước mặt Hạ Lan huề, lớn tiếng mà nói liên tiếp lang ngữ.....
"Bệ hạ ------" Đường Vãn Địch ở một bên phiên dịch, "Xin ngài buông tha người nhà của ta. Bọn họ không có ý xấu, chỉ là lại đây đưa ta tìm thầy trị bệnh."
Tu Ngư Thanh nói rất lớn, cũng rất bình tĩnh, nhưng bộ dáng thập phần đáng sợ. Sắc mặt xám đen, làn da trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu màu tím trên đầu. Trên trán dán một cái băng keo cá nhân thật lớn, rõ ràng có thể thấy được một vật thể nhọn đang bị đẩy ra.
Mọi người, bao gồm Hạ Lan huề, đều ngây dại.
"Để thể hiện thành ý của ta, cũng vì tránh cho bệ hạ lo lắng, ta Tu Ngư Thanh sẽ lập tức tự thiêu trước mặt ngài, cho đến tro tàn. Xin bệ hạ đáp ứng di nguyện của ta -----"
Hạ Lan huề yên lặng mà nhìn cô, nửa ngày không nói gì.
Tu Ngư Thanh thở hổn hển hai hơi, bảo Đường Vãn Địch tiếp tục phiên dịch: "Rời khỏi sân này, buông tha người nhà của ta, cho bọn họ đau buồn mấy ngày ----- Xin bệ hạ nhân từ!"
Mọi người đều nhìn tư tế đại nhân.
Rốt cuộc, Hạ Lan huề gật gật đầu: "Ngươi không cần phải ------"
Lời còn chưa dứt, "Xùy...xùy -----" vang lên một tiếng, trước mặt một đám lửa hừng hực mà bốc cháy lên, người bị lửa thiêu kêu thảm thiết một tiếng, tựa hồ không chịu nổi đau đớn do đám cháy gây nên, thất tha thất thểu đi về phía trước vài bước, ôm chặt lấy một cây đại thụ, bởi vì thân thể đau đớn không ngừng mà tru lên.
Bì Bì không dám nhìn, quay mặt qua chỗ khác, tránh cảnh tượng khủng khϊếp này. Tu Ngư Tắc bên cạnh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cắn chặt răng, nhặt "uyên ương việt" trên mặt đất lên đột nhiên ném về phía trước một ném ------
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt. Một cái đầu người mang theo lửa lăn xuống dưới, cùng lúc đó, cả cái cây bị thiêu rụi, phát ra tiếng nổ lớn ......
Ánh lửa hừng hực chiếu vào vẻ mặt bi thương của Tu Ngư Tắc, Phương Lôi Thịnh cùng Tu Ngư Tĩnh.
Ai cũng không dự đoán được trận biến cố này.
Hạ Lan huề phất phất tay, mang theo mọi người cùng Bì Bì yên lặng rời đi.
Khi bước ra khỏi sân, không biết là vướng phải cái gì, Hạ Lan huề lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. Bì Bì muốn đỡ anh một chút, lại bị anh hung hăng mà trừng mắt một cái.
"Tôi không sao."
Tốc độ của anh không chậm, kéo Bì Bì ngồi vào trong xe của Vĩnh Dã, rời đi rất nhanh.
Bì Bì cùng Hạ Lan ngồi ở ghế sau, một giờ trôi qua, hai người ai cũng đều không nói chuyện. Nhìn ra được Hạ Lan huề đã rất mỏi mệt, bên trong xe tràn ngập một mùi máu tanh.
Rốt cuộc, vẫn là tư tế đại nhân đã mở miệng trước: "Làm ơn, tim của cô tệ thế sao?"
Tuy rằng nỗ lực làm chính mình bình tĩnh, tim của Bì Bì lúc này tuyệt đối đã đập vượt qua một trăm nhịp.
"......."
"Vợ yêu, em là đang lo lắng cho tôi sao?"
"......."
"Đúng rồi, em cảm thấy "Hạ Lan sóng", cái tên này thế nào?"
"Hả?" Bì Bì ngây ngốc, "Hạ Lan sóng là ai?"
"Con của chúng ta."
Bì Bì đầu óc có điểm loạn, lập tức nói lắp: "Này...... Cái này...... Còn sớm quá?"
"Không còn sớm."
Bì Bì đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Đúng lúc này, xe bỗng nhiên ngừng.
"Tới nhà cô rồi." Hạ Lan huề chỉ vào cửa số phía ngoài của căn chung cư.
"Cái kia...... Hạ Lan," Bì Bì nhẹ nhàng nói, "Tôi về cùng anh, thuận tiện xem một chút vết thương cho anh."
"Bì Bì," anh lãnh đạm cười, thanh âm quyết đoán, "Xuống xe."
Vĩnh Dã kéo cửa xe ra, Bì Bì đành phải cắn răng bước ra.
Đèn xe chợt lóe lên, chẳng bao lâu sau, biến mất ở trong bóng đêm.