Sau đó vì Hoàng Cung (trong khoảng thời gian ta dưỡng thương hắn cũng ngầm phái người đi giải cứu Giao Vương đang bị giam lỏng, trấn áp thế lực của Đại Hoàng Tử trong triều, Giao Vương trở lại vị trí cũ, đày mẫu phi của Đại Hoàng Tử vào lãnh cung, nhưng vẫn còn một số thế lực bên ngoài chưa bị loại bỏ, nhu cầu cấp bách của Đông cung là ổn định lòng người.) triệu tập, hắn không thể cùng ta du ngoạn hoàng thành Giao Long tộc, chỉ có thể phái thân tín trong nội cung hắn tới -- Minh Nhiên (một trong những võ tướng dưới trướng hắn, thuỷ thuộc tính ngũ giai), người này hoạt bát, dễ gần và trung thành với Ngân Niệm, hơn nữa hắn đã làm việc trong Giao tộc từ rất lâu , rất quen thuộc với hoàng cung và hoàng thành.
Hắn lần đầu tiên thấy ta liền kinh ngạc, đây là lần đầu hắn thấy một công tử đẹp hơn cả chủ nhân hắn, hơn nữa nam tử này so với công tử của hắn còn nhỏ tuổi hơn nhiều:"Tại hạ Minh Nhiên, bái kiến tiểu công tử."
Ta đỡ hắn đang quỳ trên mặt đất lên: "Nơi này không phải Giao Long Cung, không có nhiều quy củ như vậy, ta là Thịnh Hồng Nhan, ngươi có thể gọi ta là Thịnh công tử."
Hắn gật đầu mà không nói lời nào. Nghĩ rằng ta rất dễ ở chung. Tiếp theo, hắn dẫn ta đi (ta đương nhiên là đội mũ sa mới có thể ra ngoài, nếu không sẽ gây oanh động.)
Ta đã đến một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Giao tộc, chẳng hạn như động tiên cảnh, Bán Biên Thuỷ, v.v., không chỉ khiến ta kinh ngạc mà còn thay đổi nhận thức của ta đối với hàn đàm ở Giao tộc (vốn tưởng hàn đàm lạnh lẽo, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một nơi cực lạnh), Bán Biên Thuỷ là một cái hồ băng, một nửa đóng băng, một nửa di động, đến mùa hạ, băng ở phía bên kia sẽ biến thành nước và di động. Hơn nữa, bên trong còn có băng lân ngư (có thể bơi trong băng), ở nửa băng bên kia trong suốt, bơi đến nửa mặt nước còn lại thì trở nên sặc sỡ, thật sự là sinh vật thần kỳ
Sau khi xem xong, ta lại dẫn hắn càn quét con phố ăn vặt huyền thoại, lúc đầu hắn không hiểu tại sao các chủ quán ăn vừa thấy ta đến liền ân cần chào đón, cho đến khi ta trên đường ăn hết năm nồi tôm hùm chua cay, gặm sáu con cua lớn và uống hết chén nước hồ lô ... Hắn đã hiểu nhưng trong lòng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Nếu Thịnh công tử này không có gia cảnh hùng hậu, sợ là muốn ăn hết cả nhà. (Khi ta bị tra tấn, tên khốn đó mỗi ngày chỉ cho ta một chén cơm, nhưng sau khi bị phong ấn trong tinh thể băng liền không được ăn. Khi ta dưỡng thương lại chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, hơn nữa Ngân Niệm đại ca là thân phận thổ hào, bây giờ ta giống như một con sư tử đói đã lâu phóng tới bầy hươu, không ăn thì quả là có lỗi với bản thân.)
Sau khi ăn no, trời đã gần tối, ta sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, sau khi được lão bản đưa tiễn, mãn nguyện đi về, Minh Nhiên ở phía sau bộ dáng cừu đại khổ thâm trả tiền, còn ôm một đống đồ ăn vặt đóng gói lớn (đồ ăn vặt bao phủ hắn), sau khi về nhà trọ, ta nghỉ ngơi một chút, còn có thể ăn hết toàn bộ một bàn rau lớn, khiến hắn há mồm trợn mắt. Hắn thậm chí còn nghi ngờ liệu ta có phải được những chủ quán ăn đó cử đến để thúc đẩy tăng trưởng GDP đồ ăn vặt hay không, hay ta chỉ đơn giản là hóa thân của Thao Thiết (*) trong truyền thuyết, sức ăn này thật sự vượt quá giới hạn của con người.
(*) Thao Thiết: Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì Thao Thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam và du͙© vọиɠ.
Thường xuyên đi với nhau, chúng ta trở nên quen thuộc hơn, hắn trông thấy ta ăn uống như vũ bão cũng có thể thản nhiên. Sau một tuần, ta liền quen thuộc hoàng thành Giao tộc liền có thể tự mình đi dạo. Hôm nay đến lượt hắn trực trong cung, hắn đặt vào tay ta một khối kim bài bằng gỗ đào:"Thịnh công tử, nếu có việc gấp quan trọng, nó có thể được sử dụng như lệnh bài thông hành hoàng cung. Ta phải đi rồi."
"Đi đi, đi đi." Ta vui vẻ tiễn hắn đi. Dù sao có người của Ngân Niệm bên cạnh, làm việc cũng không dễ dàng, hắn rời đi, ta liền làm được, ha ha ha.
Đương nhiên không phải làm chuyện xấu, chơi nhiều ngày như vậy, đã đến lúc bắt tay vào việc. Theo quan sát của ta trong vài ngày qua, có một quán trà tên là "Cựu Niệm". Bên trong ngư long hỗn tạp, là một nơi tốt để thu thập thông tin, ngay cả khi không gặp được, đi phẩm trà ở đó cũng thật tốt, quán trà ở đây không giống với chỗ ta, trà ở đây đều là một không hai, chẳng hạn như Băng Linh Lung, Thuỷ Mạn Thiên, cho vào miệng mùi thơm vô cùng, dư vị kéo dài vô tận.
Ta bước vào cửa tiệm:"Chủ quán, ta muốn một gian thanh nhã, một bình Băng Linh Lung." Ta lấy lệnh bài kia ra, vẫy vẫy trước mặt hắn
Nhìn ánh mắt không hề ngạc nhiên của hắn, quả nhiên, đây cũng là sản nghiệp của Ngân Niệm. Ta đi theo tiểu nhị vào gian trung tâm, bên trong đầy đủ mọi thứ, thứ nào cũng tinh xảo, trên bàn có một bộ ấm trà bằng ngọc bích, bên cạnh là tượng điêu khắc bằng gỗ cao sơn lưu thuỷ
Ta ngồi xuống, tiểu nhị cũng lui ra ngoài: "Được rồi, nghe một chút xem có tin tức gì không." Ta nhìn lướt qua một vòng, bọn họ đều thấp hơn cấp bậc của ta, cao nhất bất quá thuộc tính thủy ngũ giai, thả thần thức cũng sẽ không ai phát hiện, mặc dù trong phòng này có pháp trận cách âm trung cấp, ta cũng không nhạy cảm với pháp trận như ca ca, nhưng pháp trận nhỏ này không làm khó được ta.
Trong một khắc đồng hồ, ta liên kết các pháp trận trong mỗi gian phòng, sau đó ta đem thần thức thâm nhập vào bên trong, thanh âm và diện mạo bọn họ ngày càng rõ ràng hơn. Trong đại sảnh phần lớn là gia môn lại xuất giá, hơn nữa trong các gian đa số đều là người bàn chuyện làm ăn, không có gì to tát, ta một bên uống trà một bên nghe bọn họ tán gẫu, dù sao thần thức này rất hao tinh thần lực nhưng tinh thần lực của ta rất cường đại
Vì vậy, trong lúc họ bát quái ta liền ngủ thϊếp đi. Đột nhiên, một câu nói làm ta bừng tỉnh, ta nhanh chóng thả thần thức ra, tập trung tại gian thứ ba, ta tập trung tinh thần theo dõi, liền thấy ba tên đại hán sắc mặt ủ rũ tụ tập lại một chỗ:"Mặc Diễn chết rồi, làm sao bây giờ?"
Ta đang kỳ quái tại sao bọn họ thân là thuộc hạ lại gọi thẳng tên huý của Đại Hoàng Tử, theo dáng vẻ tàn bạo của hắn, thuộc hạ hẳn là rất sợ hắn.
Một đại hán khác nói: "Hừ, không có hắn, chúng ta còn có thể phù trợ Ngũ Hoàng Tử a"
Ta kinh ngạc, Mặc Diễn kỳ thật cũng là một con tốt thí, xem ra đám người này muốn lập Hoàng Đế khôi lỗi để tự mình nắm quyền, lòng dạ không nhỏ a . Ta cẩn thận lắng nghe, đại hạn trầm tĩnh để cho bọn họ vây quanh. Ta tập trung lực chú ý. Mặc dù hắn dùng mật ngữ nói, nhưng là không thể coi thường ta. Ta cũng đã được huấn luyện phương diện này. Ta phiên dịch từ khẩu hình miệng của hắn: "Hoàng Cung Giao tộc, giờ Tý, động thủ. "
Ta không nghĩ tới đang tùy tiện uống trà lại nghe được tin tức như vậy. Ta phải lập tức nói cho Ngân Niệm đại ca. Ta thu hồi tinh thần lực, dùng nước trà viết trên bàn trà rồi phong ấn lại (chỉ có chủ quán mới có thể nhìn thấy). Sau đó, ta dùng đạp ảnh không dấu vết đi thẳng ra khỏi quán trà từ tầng hai, người xung quanh chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua, nhưng thực ra đó là ta
Nhưng lang thang ở đây lâu như vậy, ta cũng không biết cửa chính của cung điện ở đâu? Dù sao Hoàng Cung này rất to a, ta mấy ngày trời cũng chỉ lo phóng túng, cũng không để ý, ta ngừng lại tại một góc hẻo lánh, tháo mũ sa xuống. Vừa vặn nhìn thấy một nữ tử đi ngang qua, ta nhẹ nhàng kéo nàng lại, nàng đang định hét lên, lại bị ta bịt miệng, thanh âm trầm thấp vang lên: "Đừng nhúc nhích, ta không có ác ý."
Nàng quay lại nhìn ta, thấy một tiểu công tử tuấn lãng vô song đang nhìn nàng. Nàng hoàn toàn mất đi vẻ hoảng hốt trước đó, bắt đầu ngượng ngùng nhìn ta: "Tiểu công tử, có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói nổi da gà của nàng, ta không khỏi run lên: "Ta muốn biết cửa chính Hoàng Cung ở đâu, cô nương có thể nói cho ta biết một chút được không?"
Nàng kỹ càng nói cho ta vị trí, sợ ta không rõ còn vẽ thêm một tờ đồ cho ta, nhân cơ hội dựa vào ta, ta âm thầm tránh đi:" tạ ơn cô nương" rất xấu hổ, liền lui về phía sau liên tục. Ho khan vài tiếng, trái lương tâm nói: "Cô nương xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có nhiều hảo hán thích." (Tội lỗi, tội lỗi) Giọng nói trầm ấm dễ nghe tựa như một bản tiên nhạc lọt vào tai nàng.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu:"tiểu công tử thích ta sao?" Nàng lại hướng về phía ta nói. Khi nàng ngẩng đầu lên, ta đã biến mất từ
lâu...
"Tiểu công tử, tiểu công tử!"
Nghe được tiếng hô của nàng, ta đội mũ sa lên đầu, chạy nhanh hơn nữa. (Không tồi, không tồi, ta thật cơ trí.)
Dưới sự chỉ dẫn của tấm bản đồ, ta nhanh chóng tìm thấy cổng Hoàng Cung. Hai tiểu binh giữ cổng lập tức ngăn ta lại: "Người đến người phương nào?"
Ta đội mũ sa, không nói lời nào, nhẹ nhàng lấy lệnh bài từ trong túi ra lắc lắc trước mặt họ, sắc mặt họ thay đổi: "mời vào." Sau đó kín đáo đưa cho ta một quả khúc côn cầu, ta tiêu sái bước vào
Hoàng Cung làm từ băng tinh nhìn từ bên ngoài đã đủ đẹp rồi, không ngờ khi vào bên trong, bên trong còn tinh xảo hơn, có những cột trụ chạm trổ từ băng, ngói mỏng làm từ băng tinh, dòng sông nhỏ chảy quanh cung điện, bên trong còn có băng ngư xinh đẹp, kỳ lạ nhất chính là trên đỉnh đèn đều do băng tinh xen lẫn huỳnh hoà thảo chế thành, loé ra tia sáng kỳ dị. Nơi đây, quả thật chính là thế giới băng tuyết a!
Ta bị cung điện hấp dẫn, Giao tộc thật sự rất đáng để tham quan a, nhưng bây giờ chính sự quan trọng hơn, chẳng qua rất kỳ quái là từ khi ta tiến vào, lại không có người dẫn đường, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc này ta nhớ đến quả khúc côn cầu mà họ đưa cho ta. Ta lấy quả khúc côn cầu ra, lăn qua lăn lại, đang suy nghĩ xem nên sử dụng nó như thế nào, quả khúc côn cầu kia đột nhiên tách ra, sau đó hình thành bộ dạng người, biến thành một hài tử Giao tộc
Nó chậm rãi mở miệng:"Để ta dẫn đường cho người, xin hỏi công tử muốn đi đâu?"
Ta kinh ngạc, hóa ra là khiên dẫn thuật kết hợp với khôi lỗi thuật, thật sự rất lợi hại:"Đưa ta đến phủ của Thái Tử ."
"Vâng" Nó quay lại và đi về phía một hành lang, ta nhanh chóng theo bước chân hắn.
Lúc này, ngoài cửa cung tiểu binh nói: "Ồ, khúc côn cầu bị hỏng sao? Khúc côn cầu bị hỏng vậy mà đưa đi sai phương hướng. "
"Không đâu, cho công tử kia a." một tiểu binh khác vỗ vỗ bả vai hắn: "Không sao, không sao, hắn giữ lệnh bài thông hành trong điện Thái Tử, nhất định quen thuộc, sẽ không đi nhầm đường. (Huynh đệ, ta lần đầu tới a, ta cũng bị các ngươi lừa thảm nữa a!)