Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy và nghĩ về giấc mơ hôm qua, có chút không thể tin được, ta thực sự mơ thấy cả ca ca và Ngân Thiên đều hôn ta, khuôn mặt ửng đỏ. Ánh mắt sáng rực của ca ca và bộ dáng ngốc của Ngân Thiên,
không thể nào a. Đặc biệt là Ngân Thiên, phải chăng bị ta hạ độc khiến hắn trở nên ngu ngốc. Ta lắc đầu, chắc là hôm qua mệt quá, không muốn, không muốn, ta đứng dậy thấy thứ gì đó trên bàn, tờ giấy ghi "Xú nha đầu, Long cung xảy ra chút chuyện, không thể cùng ngươi sinh nhật rồi, bên cạnh là lễ vật ta tặng ngươi, biết ơn mà nhận đi"- Ngân Thiên sách. Long ngạo kiều này khi tặng quà cũng khó chịu như vậy. Ta cầm lên nhìn thấy một con rồng nhỏ cuộn mình trông giống như Nguyệt Minh Châu. Ta nhớ trong cuốn sách cổ từng ghi lại:"Nguyệt Châu Tàng Long là lá chắn điều khiển cực phẩm, có thể ngăn lại công kích bát giai và thấp hơn, nhưng có thời gian đóng băng. "
Lợi hại a, Long tộc quả nhiên là tụ bảo chi địa. Thứ này trên đời dường như chỉ có ba khối, đồ tốt, những giải dược trân quý kia (độc dược) không có phí công dùng, ta cất hạt châu này vào trong túi. Lại ở trong núi hái rất nhiều linh tài, theo đan dược thượng phẩm của sư phụ, lại thả Tử Phóng ra để cho nó thoả thích ăn bên thác nước, bởi vì vài năm qua đã cho nó ăn linh thảo phụ cận rồi, lớn lên tròn vo. Kích thước to gấp nhiều lần trước đây, ta đã nuôi nó vài năm rồi mới nhận ra nó là linh thú khá mạnh (chạy trốn rất nhanh, quan trọng nhất là nó có vẻ ngoài dễ thương mê hoặc địch nhân, thừa dịp bất ngờ, bắt đầu công kích), bây giờ ta phải đi, để nó ăn thoả thích một lúc a. Ta tranh thủ trước sinh nhật mấy ngày, trắng trợn thu hết đồ vật ở đây, dù sao muốn về cũng không thể đi tay không a
Cuối cùng, vào sinh nhật lần thứ mười ba của ta, sư mẫu dậy từ sáng sớm nấu một bàn đầy thức ăn. Sau đó nàng kéo ta về phòng và che mắt ta: "Tiếp theo, đừng chớp mắt a." Nàng thả tay ra, ta mở mắt há hốc mồm kinh ngạc:
"thật xinh đẹp!"
Kiện bạch y có đai quần trắng thêu những đoá hoa lê nở rộ hiện ra trước mặt ta. Những đoá hoa lê sống động như thật và đường thêu vô cùng tốt. Nó hẳn là do chính tay sư mẫu làm:"ngươi có thích không? Đây là món quà mười ba tuổi của ngươi."
"Ta thích nó, ta thích nó!" Ta mừng rỡ kêu to, ta bước tới xem xét kỹ hơn. Nó được làm bằng lụa thiên tằm thuỷ hoả (y phục làm bằng thứ này, thuỷ hoả bất xâm, đao thương bất nhập, có lợi cho thuỷ hoả linh lực lưu chuyển, lửa và sức mạnh tâm linh, chỉ có pháp thuật cấp bảy trở lên mới có thể xuyên qua.). Đây là vũ khí phòng thân a, sư mẫu giúp ta mặc vào, ta mặc xong xoay một vòng: "Tạ ơn sư nương!"
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của ta, nàng cũng rất vui: "về sau hành tẩu giang hồ, cần phải cẩn thận, trên đời này có một số người xấu giấu rất kĩ, ngươi phải bảo vệ bản thân thật tốt, mặc dù thuộc tính thuỷ hoả của ngươi hiện tại đã ở bán thất giai (không biết tại sao, ta đã dừng lại ở cấp này 100 năm, sư phụ nói cần có cơ hội mới có thể đột phá), ít đối thủ có thể địch lại ngươi, nhưng cũng không thể xem nhẹ"
Ta gật đầu. Nàng đưa ta vào bàn, sư phụ nghênh đón, thấy hôm nay ta đáng yêu, vui tươi nên hắn cũng vui. Hắn lấy ra song kiếm từ phía sau, một thanh kiếm màu đỏ thẫm, phát ra ánh sáng đỏ, thanh kiếm kia giống như pha lê xanh lam, xanh thẳm trong suốt.
Hắn kín đáo đưa hai thanh kiếm cho ta:"Đây là lễ vật của sư phụ, hồng kiếm có thể tối đa hóa hỏa linh lực của ngươi, còn lam kiếm có thể khuếch đại thuỷ linh lực của ngươi, về sau không có sư phụ sư mẫu ở bên cạnh, ngươi phải sống thật tốt, học cách chăm sóc bản thân, không cho phép ngày đêm tu luyện, không cho phép ép buộc bản thân... " Sư phụ chưa bao giờ nói một lúc lâu như vậy
"Được rồi, được rồi." Sư mẫu ngắt lời hắn: "Ăn cơm trước đi"
Ta vừa nhìn, đều là những món ăn yêu thích của ta, ta di chuyển đũa, thấy ta ăn uống vui vẻ, sư phụ và sư mẫu cũng ăn, sư phụ nói: "Vân nha đầu của chúng ta lớn lên xinh đẹp, lại lợi hại, lại thiện lương, về sau phải tìm được một tiểu gia hoả thương ngươi vạn phần mới được a"
Ta còn không có ý định lập gia đình sớm như vậy, ta chỉ ứng phó trước: "được, được"
"Một người làm sao đủ? Dựa vào vẻ ngoài và bản tính của Vân nha đầu khẳng định thật nhiều mỹ nam tử bị nàng khuynh đảo đâu!"(về sau lại một câu trở thành sự thật) sư phụ chen vào nói
Ta đang ăn canh, gần như phun ra:"Sư phụ, ý tưởng này thật trâu bò! Nhưng mỹ thực quan trọng hơn nhiều so với mỹ nam a."
Sư phụ đột nhiên trở nên nghiêm túc:"Bộ dạng của Vân nha đầu thực sự quá phô trương. Sau này ra ngoài phải mặc nam trang để ngụy trang, biết chưa?" Lại kín đáo đưa cho ta mấy bình biến âm hoàn: "cái này có thể làm cho giọng của ngươi thấp hơn, nhưng mười hai canh giờ liền biến trở lại bình thường . Sau khi ngưoi ăn qua thì nên biết cách điều chế rồi, về sau tự mình làm. "
Ta có chút phấn khích. Ta không cần phải mang khăn che mặt khi mặc nam trang rồi. Nói không chừng ta có thể mê hoặc hàng nghìn thiếu nữ đâu!
" Ngươi về sau hảo hảo học nữ công, nhìn xem ngươi lần trước thêu phượng hoàng, so hoả gà giống hệt nhau."
Ta đối nhiều thứ học một chút liền thông, duy chỉ có nữ công, dốt đặc cán mai. Nghe lời chỉ dạy của sư phụ sư mẫu, mũi ta bắt đầu cảm thấy cay rồi, bàn tay đang xới cơm cũng dừng lại, ta từ trên ghế quỳ xuống cúi đầu hướng hai người họ: "Tạ ơn sư phụ, sư mẫu đã dưỡng dục, dạy dỗ. "
" Cái gì thế này, nhanh, nhanh đứng lên" sư phụ nâng ta dậy, mà nước mắt ta không kìm được rồi, mấy trăm năm qua, sư phụ chỉ bảo, quở trách, an ủi ta, sư mẫu sủng ái, dung túng, tất cả đều hiện ra trước mắt ta
Phu thê sư phụ cũng đỏ hoe mắt. Họ đã coi ta như thân tôn nữ của họ rồi. Bây giờ ta rời bỏ cánh chim của họ, một mình bay lượn, không biết khi nào mới có thể trở lại núi Thiên Lăng Đông. Mặc dù có hai tiểu tử kia vẫn sẽ tiếp tục che chở nàng, nhưng trong lòng vẫn rất là khổ sở. Chúng ta ngừng nói chuyện và kết thúc bữa ăn trong im lặng, họ đưa ta đến kết giới biên giới: "Vân nha đầu, nếu như về sau gặp phải trở ngại hay sự tình nghĩ không ra, đừng tự mình gánh vác, nhất định phải quay về núi Thiên Lăng Đông, cánh cửa ở đây sẽ luôn rộng mở dành cho ngươi. "
Ta hai mắt đẫm lệ mông lung:" Sư phụ, sư mẫu, ta đi rồi, đừng nghĩ tới ta, sư phụ, đừng uống nhiều rượu làm tổn thương thân thể." Ta bước ra kết giới, nhìn bóng dáng ngày càng mờ nhạt của sư phụ và sư mẫu, trong lòng có chút chua xót
Sau khi rời khỏi dãy núi Thiên Lăng Đông, ta băng ngực lại (mặc dù không phải rất lớn, nhưng ít ra vẫn phải có) cột chắc, thay váy áo thành nam trang, búi kiểu tóc nam tử, bạch y tung bay, cởi khăn che mặt, dán yết hầu giả vào, uống biến thanh hoàn, lại hoạ mặt thành có sức sống góc cạnh hơn, kiều nhan biến tuấn sắc, trong hoàng thành liền xuất hiện một vị tiểu công tử phong hoa tuyệt đại, thế giới bên ngoài nhanh chóng thu hút ta. Hoàng thành phồn hoa hơn lúc ta rời đi, rất nhiều xe ngựa và người qua lại.
Ta đi trên phố, thỉnh thoảng lại nháy mắt với các tỷ tỷ. Bộ dáng các nàng ngượng ngùng khiến ta mừng thầm không thôi, trước có hai người kia, đoạt của ta không ít quang, hiện tại không có bọn hắn, ta chính là"nam tử" tuấn mỹ nhất ở hoàng thành này, hahaha.
Nam tử trong hoàng thành lại có chút oán giận nhìn ta:"Lần trước Đại Điện Hạ hồi cung khiến thế gia tiểu thư thậm chí cả tiểu hài tử mất hồn, giờ lại xuất hiện thêm một tiểu công tử vô cùng tuấn tú, chúng ta làm gì còn đường sống a. "
Thấy họ sắp ăn thịt mình, ta vội vàng bỏ đi. Ta không còn cách nào khác ngoài đội mũ sa đi dạo hoàng thành. Vốn dĩ ta định trực tiếp trở về hoàng cung, đã mấy trăm năm không gặp Phụ Vương Mẫu Hậu rồi, ta rất nhớ họ. Lại thấy có một toà nhà lầu bên kia được thắp sáng bằng những ngọn đèn đủ màu sắc, nhiều người đổ xô đến đó, ta không kìm được sự tò mò của mình mà bước vào cùng với đám đông, không biết là ai làm rơi một khối lệnh bài. Ta nhặt lên lại không thấy ai tới tìm nên đành phải mang theo và đi vào trong lầu các. Nhưng khi bước vào, ta sững sờ, những cây cột chạm khắc bằng gỗ lim, lầu các ba tầng tinh xảo, đỏ La Mạn treo khắp nơi, cách một chỗ lại đặt hun hương, hành lang nghi ngút khói, lại thêm sắc đỏ La Mạn, thật sự có chút giống như thực giống như huyễn, ở trung tâm đại sảnh có một cái vũ đài lớn, đang chuẩn bị cái gì đó.
Ta sững sờ: "Đây là đâu?"
Một nữ tử ba mươi tuổi đầy mỡ mặt dày phấn lắc mông đến chỗ ta: "vị tiểu công tử này, là lần đầu tiên đến" Tuý Nhân Gian "của chúng ta a. Có muốn ta giới thiệu một vài hài tử có kinh nghiệm đi cùng với ngươi không, hay là ta đến? " nói rồi chồm lên người ta, bộ ngực lớn thiếu chút nữa đè chết ta. Mùi son phấn nồng nặc đến mức ta muốn hắt hơi, ta đẩy nàng ra nói:
"Không cần, không cần"
"Vậy tại sao ngươi lại ở đây?"
Đầu ta nhanh chóng nảy số, cái này hình như trong sách ghi hồng lâu a, người này là tú bà sao? Ta thấy là đúng rồi. Ngay khi ta không biết phải nói gì, hai người đi ngang qua ta, nói về cuộc đấu giá hôm nay, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng người tập võ, nhĩ lực đương nhiên tốt. Ta nảy ra ý tưởng hạ giọng:"Ta hôm nay đến đây để tham gia cuộc đấu giá."
Nàng trở nên cảnh giác, nàng chưa bao giờ nhìn thấy ta tại cuộc đấu giá:"Lệnh bài đâu?"
Ta ngạc nhiên "Lệnh bài gì?" Ta nghĩ mới hôm nay nhặt được lệnh bài, đưa lệnh bài cho nàng (huynh đệ xin lỗi), sau đó đặt vào tay nàng một đĩnh bạc
Nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Người là Kim công tử a (Kim công tử này nàng không thể đắc tội), công tử tuổi còn nhỏ lại hào phóng như vậy, chắc hẳn lát nữa đối mỹ nhân cũng ra tay hào phóng: "Tiểu Lan, đưa vị công tử này đến Nhã Lan cư đi"
Một nữ tử ăn mặc giống nha hoàn dẫn ta đến đó rồi lui xuống
Ta từ trong phòng nhìn xuống, phòng này đối diện ngay giữa vũ đài, thấy thập phần rõ ràng. Không thể tưởng được ta đang ở bên trong hồng lâu, thực kí©h thí©ɧ! Không biết điều thú vị nào sẽ đến tiếp theo? Chợt nghe thấy những người bên dưới bắt đầu sôi trào, gào thét cái gì đó, ta buông củ lạc trong tay, rướn cổ lên.
Ngoài vũ đài, một người mặc đồ chỉnh tề tuyên bố mở màn, một nhóm tiểu tỷ tỷ ăn mặc hở hang nhảy một vũ đạo rất sôi động, thấy phía dưới một số người bị chảy máu mũi rồi, ta cũng cảm thấy hơi nóng trên mặt. Tiếp theo, là ca hát, đàn tranh ... Ta tự hỏi, không phải là hội đấu giá sao? Như thế nào lại ca hát khiêu vũ rồi? Ta thật sự buồn chán, liền nằm sấp trên bàn ngủ một hồi, thời gian đã qua một canh giờ, ta đột nhiên cảm giác được một hồi linh lực mãnh liệt chấn động, giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ta nhìn thấy cái gì? Dứoi đài đều đã xem xong, bên cạnh cửa chính che kín kết giới, vũ đài đến lầu hai, hình thành một cái trận pháp xung quanh.
Chỉ là một cuộc đấu giá, có cần phải tới như vậy không? Chẳng lẽ là đồ vật gì đó mờ ám. Ngay sau khi các hàng hoá ở phía sau được đẩy lên, thật đúng là nhìn không ra, họ đều là những nữ tử có tư sắc thượng thừa, hơn nữa các tộc đều có. Ta dùng linh thức thám thính bên trong. Bọn hắn nói lời khó nghe xong, một bên giơ bài đấu giá. Chết tiệt, Phụ Vương đã sớm cấm mua bán người, vậy mà trong hoàng thành vẫn còn có người ngang nhiên vi phạm, thành lập chợ đen ngầm. Nhưng lao ra bây giờ không phải là một lựa chọn tốt, ta đành phải ngồi xuống.
Sau khi đã mua hết những hàng hoá phía trước, món cuối cùng lại bị chậm hơn, mọi người đều có chút bực bội. Người chủ trì đột nhiên hô: "Hôm nay, chúng ta có một mỹ nhân ở đây, chắc chắn tuyệt sắc nhân gian hiếm có. Giá khởi điểm là 1 vạn lượng."
Trong phòng một trận náo động. Hiện tại cao nhất bất quá cũng chỉ 5000 lượng, có người hô: "không lộ mặt mỹ nhân, làm sao biết nàng có đáng giá hay không. "
Người hầu kia vỗ tay, trong cái l*иg làm bằng vàng, một mỹ nhân đang nằm nghiêng, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng thân ảnh yểu điệu đã đủ làm cho người thất thần
Khi l*иg sắt quay lại, tất cả mọi người đều há hốc mồm:"Thật là xinh đẹp!" Nàng có khuôn mặt tươi sáng kiều diễm, lông mi dài và đôi môi như hoa anh đào, nhưng mỹ nhân này lại ở trong trạng thái mê ngủ
"Có đáng giá không?"
"Đáng giá, đáng giá, mười người trước đó còn không bằng một ngón tay nàng." Nghe giọng nói người nọ nước miếng đều muốn chảy xuống.
Ta cũng kinh ngạc không thôi, nàng trông giống hệt Ngân Thiên, lẽ nào Ngân Thiên cải trang thành nữ tử và bị những người này bắt được? Không có khả năng, không thể nào, tuy hai người họ lớn lên giống nhau, nhưng khí chất của nàng hoàn toàn bất đồng ( đừng hỏi làm sao mà biết được, cảm giác). Ngoài ra, nàng giống như bị đánh thuốc, Ngân Thiên đã bị ta hành hạ đến mức bất khả chiến bại. Có lẽ nào nàng là tỷ muội song bào thai của Ngân Thiên, công chúa của Long tộc. Ta dùng linh thức cảm giác được tình huống bên ngoài, không thể dùng linh lực cứu nàng rồi, chỉ có dùng trí.
Trên đài cuộc đấu giá bắt đầu:"một vạn một ngàn lượng!"
"Một vạn hai ngàn hai lượng" ......
"Một triệu lượng bạc! "
Không ngờ lại có người đưa ra giá cao như vậy, nhất thời trong phòng im lặng
Ta theo tiếng động, hóa ra vừa rồi chính là cái người đòi xem mặt mỹ nhân, thật sự là kẻ ngốc nhiều tiền a
Người chủ trì nói: "Một triệu lượng bạc, còn có giá cao hơn thế này không "
Trong phòng một mảnh yên tĩnh
" Vậy thì, ta tuyên bố mỹ nhân này thuộc về ... "
" Chờ một chút "giọng nói hơi từ tính của ta vang lên, thực ra trong lòng ta đang rất vướng bận, ta căn bản không có nhiều tiền như vậy a!
"Trăm vạn lượng hoàng kim! "
Cả phòng yên tĩnh liền kim rơi trên mặt đất đều nghe được, người hầu kia giọng nói kích động có chút run rẩy:" Mỹ nhân này thuộc về khách nhân Nhã Lan cư!"
Ta vào hậu viện, bọn họ đưa cho ta chìa khóa l*иg, ta nhanh chóng mở l*иg, bế "nàng" ra, ta ôm "nàng" nói thầm trong lòng: "Thoạt nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn, trên thực tế lại nặng như vậy sao? Hơn nữa giống như lớn lên cao hơn ta. Nếu không nhờ ta linh lực thâm hậu, e rằng đến ôm lên còn không được đâu!"
Ta ôm một nữ tử cao hơn ta, bộ dáng kia thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Ta thấy tay chân nàng bị xích lại, nhướng mày: "Chuyện gì thế này"
Hắn lộ ra chút co quắp: "Cái này, linh lực của nàng quá cường đại, rất mạnh, nếu không mang cái này, sợ sẽ làm đả thương đến ngươi."
Ta có chút tức giận:" nhanh lấy xuống cho ta. "
Hắn bị khí thế của ta hù sợ, định bước tới cởi xiềng xích. Nhưng một người từ phía sau chạy lại, thì thầm vào tai hắn vài câu. Vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi, lớn tiếng chất vấn ta:"ngươi là ai?" (Vừa rồi, người đó đến thông báo rằng Kim công tử bị mất lệnh bài.)
Ta cảm giác linh lực xung quanh đang tụ lại, không ổn, bị phát hiện rồi. May mắn thay, không có nhiều người xung quanh bây giờ:"Ta là người tới đánh chiếm sào huyệt của ngươi." Dứt lời, nhanh chóng dùng đạp ảnh, cõng "nàng" sau lưng, nhanh chóng đột phá trận pháp, xông ra ngoài. Bởi vì đang vác nặng một người, tốc độ của ta chậm lại, ta cảm giác có vài cái đuôi nhỏ phía sau. Ta đưa nàng tới một nơi khuất, dùng hoả viêm bảo vệ, quay lại nghênh đón mấy cái đuôi: "Hừ, vậy mà tất cả đều là lục giai tử sĩ (loại tử sĩ này, nếu để bọn hắn sống, ngươi chính là người chết), không thể dây dưa
Sau khi ném Tồi Tâm Đoạn Tràng bột về phía bọn hắn, ta nhanh chóng mang nàng chạy về hướng hoàng cung. Những người kia không phòng bị trong một lúc hít phải độc phấn, thống khổ co quắp hai cái trên mặt đất, liền vô thanh vô tức chết. Những người khác không dừng lại tiếp tục đuổi theo, nhưng ít nhiều đều bị dính chút bột, tốc độ cũng chậm lại
"Thật sự là âm hồn bất tán." Ta nhanh chóng lẻn đến cạnh tường hoàng cung, vừa vặn đυ.ng phải Kỳ Vạn đang tuần tra cổng cung điện.
Sau khi lớn lên hắn càng lạnh lùng, vẫn thích mặc hắc y (từ bướm truyền âm của Tích Lan, ta biết được hắn đã trở thành thủ lĩnh cấm quân).
Ta trực tiếp bại lộ bản thân và "nữ tử" kia trước mặt hắn, Kỳ Vạn rút kiếm chỉ vào ta:"kẻ trộm lớn mật, dám xông vào cung điện Hồ tộc."
Ta không trả lời hắn, đem mũ sa quăng ra, một đôi mắt làm cho ngừoi kinh diễm khiến hắn khẽ giật mình, Kỳ Vạn tự hỏi đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu. Ta từ trong ngực lấy ra lệnh bài thân phận của mình, hướng Kỳ Vạn hai mắt toả sáng:"Phố Nam", "Tuý Nhân Gian",có một chợ đen ngầm, mặt khác, giải quyết mấy cái đuôi sau lưng ta."
Kỳ Vạn run lên, vội vàng chắp tay:"Vâng, Công Chúa Điện Hạ."
Người đằng sau hắn cũng tỉnh táo lại, người vừa rồi thực sự là Công Chúa Điện Hạ.
Kỳ Vạn rống bọn hắn một tiếng: "một chút tự chủ đều không có, các ngươi còn làm cấm vệ quân làm gì!" (Thật ra hắn cũng rất hoang mang, có chút không khống chế được, muốn nhìn đôi mắt đó thêm một chút, nếu không nghĩ tới Tích Lan sẽ tức giận, sợ rằng cũng sẽ bị hấp dẫn.)
Đám người phía sau cúi đầu, đi theo hắn giải quyết mấy cái đuôi