Chương 35: Bảo Vệ

Sau khi nói những điều cần nói, sư phụ không dừng lại một chút, vết máu trên người ta bắt đầu nứt ra, nếu phong ấn không được tăng cường, lực lượng hùng hậu này sẽ bạo thể ta. Hắn đưa ta về mộc phòng, đưa đến Long Vân Tuyền để ta ngâm ở giữa, sau đó dùng song linh lực gia cố phong ấn, nhưng sư phụ trọng thương mới khỏi, liền chữa trị cho ta, cực kỳ hao tổn linh lực. Một lúc sau, khoé miệng hắn có chút rướm máu. Sư mẫu ở bên cạnh không chịu được nữa, liền đẩy hắn ra.

Sư phụ ho nhẹ một tiếng: "Không được, nàng đã thức tỉnh song thuộc tính, phải cân bằng thủy hỏa, nếu không, kinh mạch sẽ bị sai vị trí."

Ca ca và Ngân Thiên cùng nhau đi lên: "chúng ta đến giúp sư phụ."

Đôi mắt của sư phụ đỏ lên:"sư phụ ta đây thật sự là bất tài, hết lần này tới lần khác khiến các ngươi bị thương, còn cần các ngươi bảo hộ ta. "

Viêm ca ca bước tới:"sư phụ, người sẽ luôn là sư phụ tốt của chúng ta."

"Đúng vậy, xú nha đầu và ta luôn coi người như gia gia của chúng ta! Bảo hộ các người là điều chúng ta nên làm." Ngân Thiên cũng trịnh trọng nói

Tiếp theo, khi bọn hắn cùng sư phụ liên hợp, lực lượng phong ấn dần dần vững chắc, hai mắt ta biến về màu đen, vết máu trên người cũng nhanh chóng đóng vảy. Ba người đều mồ hôi nhễ nhại

"Cuối cùng cũng ổn định." Sư phụ thở phào nhẹ nhõm.

Viêm ca ca và Ngân Thiên đồng thanh nói: "Vậy thì khi nào nàng tỉnh lại?"

Sư phụ chậm rãi nói:"nàng sẽ tỉnh lại trong vòng mười ngày, vết thương thân thể thì chữa khỏi, nhưng vết thương lòng thì khó chữa. Chuyện này đã để lại một vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn ngây thơ của công chúa ".

Ngay cả Viêm ca ca và Ngân Thiên,

những người đã từng chứng kiến

cảnh thảm sát sinh tử này, cũng bàng hoàng trước cảnh tượng đó, làm sao cô công chúa năm tuổi lần đầu chứng kiến chịu đựng được? Hơn nữa cảnh tượng như vậy một phần là do công chúa tạo thành, làm sao có thể không trách chính mình

Trong cung Hồ tộc, Hồ Vương cùng Hoàng Hậu sau khi nghe được con bướm truyền âm nói, Hoàng Hậu vừa khóc vừa kêu: "Nữ nhi của ta đều như vậy rồi, ta muốn nhìn thấy nàng, đừng ngăn cản ta."

So với kích động của Hồ Hậu, Hồ Vương liền bình tĩnh hơn: "Bạch Thái, đừng lo lắng, nếu chúng ta giúp hài tử ngăn chặn mọi chuyện, nàng về sau làm thế nào đối mặt với áp lực tứ phía, học cách kiên cường cùng độc lập, những việc này nàng sớm muộn gì cũng phải trải qua, chúng ta phải để nàng lớn lên càng sớm càng tốt. "

Hồ Hậu nhìn về phía núi Thiên Lăng:"Xin lỗi, con của ta, cha mẹ của ngươi không ở bên cạnh ngươi, nhưng ngươi phải luôn nhớ rằng cho dù ngươi ở đâu, chúng ta sẽ luôn là hậu thuẫn của ngươi."

Sư phụ dùng nước bao bọc ta rồi đặt vào giữa Long Vân Tuyền , tiếp theo chỉ cần nước suối ôn dưỡng là được, thu xếp tốt cho ta xong, hắn kêu ca ca và Ngân Thiên ra ngoài:"Các ngươi có hay không đã biết thân phận của nàng?"

Cả hai đều gật đầu

Sư phụ tiếp tục nói: "Một khi Bạch Linh chủ ký sinh công khai, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Các ngươi có nguyện bí mật thủ hộ nàng, thủ hộ sư muội của các ngươi không"

Viêm ca ca cùng Ngân Thiên nhìn nhau, Viêm ca ca chỉ tay lên trời thề: "Đã làm sư huynh của Vân nhi, ta chắc chắn tận hết sức lực, dù nàng có gây ra sóng gió gì đi nữa, ta sẽ bảo vệ nàng đến cùng." Hắn cắn nát tay, đi vào Long Vân Tuyền, tới bên cạnh ta, nhỏ một giọt máu trên trán ta, lập lời thề (loại lời thề máu này, một khi vi phạm, vạn kiếp bất phục)

Ngân Thiên không để ý: "nếu Hạ Bạch Viêm đều đã như thế này, ta đương nhiên không thể bị bỏ lại." Hắn cũng tiến đến nhỏ một giọt máu:" xú nha đầu, vì ngươi là mệnh thứ hai của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi. "

Sư phụ nhìn cảnh tượng cảm động này, thở dài trong lòng:"Hai hài tử này đối nha đầu Bạch Vân không tầm thường a."

Không ngờ chín ngày sau, ta tỉnh dậy, những mảnh vỡ trong đầu ta hiện ra từng cảnh một như phim, ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể ra tay tàn độc như vậy, sẽ như một ác ma. Ta ở trong Long Tuyền bắt đầu khóc, nước mắt rơi vào tuyền từng giọt tạo thành một vòng gợn sóng.

Hôm nay, lẽ ra ca ca phải trông coi ta, nhưng vì chuyện của Thôn Đông Thiên Lăng nên đã bị Ngân Thiên thay thế. Ngân Thiên cảm giác được động tĩnh bên trong, vội vàng đi vào xem xét, lại phát hiện bên trong có một trái bóng, khóc đến thương tâm. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thương tiếc, hỏng bét, chẳng lẽ xú nha đầu đã thực hiện một yêu pháp nào đó, bằng không sao khi nhìn thấy nàng khóc, ta cũng muốn khóc theo.

Hắn điều chỉnh lại tinh thần vỗ nhẹ vào vai ta: "xú nha đầu, đừng khóc nữa, khóc làm lòng ta khó chịu."

Ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn rồi khẽ nức nở. Hắn không ngờ rằng ta hôm nay rõ ràng cùng hắn chưa có sinh sự gì, nhìn thấy ta như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn cắn răng, lúng túng đến trước mặt ta, bắt chước Viêm ca ca, xoa xoa đầu ta, lấy ra một hộp bánh biển: " lần trước đã nói rồi, cho ngươi"

Ta nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng

Hắn nhét một miếng bánh ngọt vào miệng ta, dúi đầu ta vào vòng tay hắn rồi vỗ nhẹ vào lưng ta:"Xú nha đầu, đừng khóc nữa, ngươi khóc thật là xấu."

"Long ngạo kiều, ngươi rốt cuộc đang an ủi ta hay đả thương ta? "

Hắn nói tiếp:" Trên đời này đâu không có gϊếŧ chóc a, nếu không có ngươi, chúng ta đã rơi vào tay Lang tộc từ lâu rồi. "

Nghe xong lời của hắn, ta cảm thấy tốt hơn một chút, nói đùa:"Long ngạo kiều này, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi, đến, kêu một tiếng ân nhân ta nghe."

Hắn nện vào đầu ta: "Mới tỉnh dậy liền bỉ ổi như vậy"

"Ai ôi!" Ta lấy tay che đầu, hắn vội đẩy tay ta ra rồi xoa đầu cho ta. Nhìn bộ dạng ngốc trệ của ta, ai! Chấp nhận số phận a, ai bảo ta là sư muội kiêm mệnh thứ hai của hắn đâu

Chúng ta đùa giỡn bị sư phụ vừa đi vào nhìn thấy, sư phụ thấy ta tuy bị đả kích nhưng vẫn là bộ dáng ấm áp thanh thuần, có chút yên tâm, nhờ hai hài tử kia cũng có thể đi ra khỏi bóng tối rồi. Chắc hẳn hai hài tử kia, cũng muốn bảo vệ đoá hoa yếu ớt nhưng mạnh mẽ này.

"Hạ Bạch Vân, đi với ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Ta làm mặt quỷ hướng Ngân Thiên:"Ta đi đến chỗ của sư phụ, ngươi ở lại đây." Nói xong, ta chạy tới sư phụ, lưu lại hắn một người trong gió đìu hiu.

Sư phụ đưa ta đến nhà gỗ, dựng kết giới bên ngoài, nghiêm mặt nhìn ta:"hài tử, tiếp nghe kĩ lời ta nói, lực lượng mà ngươi bộc phát ngày đó chính là lực lượng của Bạch Linh, trên thế giới này, chỉ có Bạch Linh chi lực mới có thể so sánh với linh lực của Hỗn Độn Quyết, hơn nữa ngươi với tư cách là Bạch Linh chủ ký sinh, có tài tu luyện rất cao, một khi thân phận của ngươi lộ ra, nhất định sẽ có nhiều người ngấp nghé ngươi. Vì vậy, để bảo vệ bản thân, ngươi phải có đủ năng lực để chống lại các thế lực ác đồng thời che giấu thân phận của mình. Ngươi đã khai mở song thuộc tính, ta sẽ dạy ngươi phương pháp khống chế trong những ngày tới. Nhanh chút cường đại lên a, để có thể bảo vệ những người yêu thương ngươi và những người ngươi yêu thương."

Ta trong lòng phức tạp: " Kỳ thật ta là ký chủ Bạch Linh, trong truyền thuyết cùng ký chủ Hỗn Độn Quyết chính là cao thủ nổi danh " cao thủ trong cao thủ đều là siêu cấp cường giả. Khóe miệng ta nhếch lên 45 độ:"Ta đây chẳng phải là rất cường đại."

Sư phụ nâng trán, đồ đệ của ta, thật đúng là không giống người thường: " đứng đắn chút"

Ta đáng thương nhìn hắn:"Sư phụ, ta biết rồi. Ta sẽ giấu diếm thân phận."

"Sau khi ra khỏi núi, chỉ dùng hoả linh lực, trừ phi là bất đắc dĩ, không được dùng thuỷ linh lực, người chứng kiến ngươi dùng thuỷ linh, trừ bỏ người đáng tin, những người khác đều bị trừ khử, ngươi không thể nương tay. "

Ta gật đầu lia lịa, ta vẫn là biết nặng nhẹ

Trong vài ngày tiếp theo, ta dành thời gian trong phòng để dưỡng thương, xem sách, còn Ngân Thiên và Viêm ca ca cũng không biết bận rộn cái gì. Một tuần sau, ta ngồi bên cửa sổ đang buồn chán lật xem vài bản nhạc phổ mà sư mẫu ném cho ta thì bỗng nhiên trong bụi cây trước mặt xuất hiện hai nhánh cây bạc, ta rất tò mò, có nhánh cây bạc sao? Ta rón rén đi tới. Định kéo nó ra, nhưng ta phát hiện một bóng người đã bị ta kéo ra. Ta tránh không kịp, ngã lên bóng người kia

"Ôi, eo của ta sắp gãy rồi."

"Xú nha đầu, giác của ta suýt bị ngươi kéo xuống!"

Ta nhìn qua, mới nhận ra rằng bóng người đó thực sự là Ngân Thiên, vừa rồi không phải là một cành cây, mà là long giác của hắn, khuôn mặt của hắn ửng đỏ (Long tộc giác chỉ có người thân hoặc phu thê mới có thể chạm vào, đương nhiên ta không biết.)

Hắn bình tĩnh lại cảm xúc: "Xú nha đầu, vốn muốn dọa ngươi, lại bị ngươi giật long giác, quên đi, quên đi, đi với ta, ta cùng ca ca ngươi đã chuẩn bị đồ cho ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm động."

Vừa nói, hắn vừa đắp một mảnh vải lên mắt ta, ôm ta lên rồi chạy bằng thuỷ linh lực, cảm giác chân ta đột nhiên bay lên không trung khiến ta giật mình. Ta vô thức giữ chặt lấy vòng eo nhỏ của hắn, nhưng không phát hiện khoé miệng của hắn giương lên thành đường cong. Hắn dùng thuỷ linh lực gia trì, rất nhanh liền đến nơi. Mùi máu tanh lưu lại trong không khí xung quanh khiến ta rất khó chịu. Ta vô thức dựa vào người Ngân Thiên. Viêm ca ca thoáng thấy Ngân Thiên ôm ta từ xa, ta còn chui vào ngực hắn, có chút ghen ghét.

Hắn bước tới:"Vân nhi."

Ta nghe thấy giọng nói của ca ca, xuống khỏi vòng tay của Ngân Thiên. Thấy ta nghe lời như vậy, hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều, kéo ta đến bên cạnh:"Tiếp theo đừng chớp mắt nhé!"

Ta nín thở, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ tấm vải, ta choáng váng trước cảnh tượng trước mắt, con đường sạch sẽ, phòng ốc mới tinh, còn có giếng nước dài mới, họ thực sự đã tu sửa toàn bộ thôn Thiên Lăng Đông . Không thể ngờ được vài ngày không có gặp bọn hắn, cư nhiên là bận rộn với việc này. Nhưng những vết máu này mặc dù đã được tẩy sạch, nhưng không khí vẫn còn nồng nặc mùi máu tanh, nhìn đến quầng thâm dưới mắt Viêm ca ca, hẳn là mấy ngày nay hắn vẫn chưa nghỉ ngơi. Nghĩ đến đó, nước mắt giống như một cái hồ chứa nước, không thể ngăn lại được.

Viêm ca ca và Ngân Thiên hoảng sợ:"Như thế nào, gợi lên những ký ức tồi tệ cho ngươi sao?"

Ta bối rối lau nước mắt:"Không, ta cảm động quá, ô ô ô." Nói xong, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của ca ca, mặt hắn lập tức giống như quả cà chua.

Ngân Thiên ở bên cạnh dậm chân: "rõ ràng là ta cũng có phần, xú nha đầu chết tiệt"

Ta nghe hắn nói, cũng thình lình hôn hắn một cái, mặt hắn cũng nhanh chóng đỏ lên

Ca ca kéo ta lại:"Sau này đừng nghe lời của tên này, muốn hôn thì chỉ có thể hôn một mình ca ca thôi, nghe chưa?"

Ngân Thiên nóng nảy:"nàng cũng không phải sư muội của một mình ngươi"

Nhìn họ cãi nhau, một cảm giác gọi là hạnh phúc tràn ngập xung quanh. (Nhưng ta không biết rằng những sóng gió ta gây ra giữa họ khi lớn lên cũng không chỉ là đấu võ mồm.) Sau đó, họ đưa ta đến một nghĩa địa, đó là một dãy đồi nhỏ sạch sẽ, là nơi chôn cất của dân làng, tên của họ trước mỗi tấm bia, cặp vợ chồng từ Lang tộc cũng được chôn cất cùng nhau. Ta thay đổi y phục màu trắng nhìn những ngọn đồi nhấp nhô này, một cảm giác đau buồn tự nhiên nảy sinh, ta bắt đầu ngâm xướng an hồn khúc, một giọng trầm, buồn nhưng non nớt, dội vào trái tim của mọi người, ta nặng nề quỳ xuống trước những bia mộ đó, Viêm ca ca và Ngân Thiên mặc thường phục cũng quỳ xuống, ta thề trong lòng: "Ta nhất định sẽ mau chóng trở nên cường đại hơn, bảo vệ tộc nhân của ta cùng những người yêu quý ta và những người ta yêu quý."

Sau khi chúng ta tế bái họ xong, ta nghe Viêm ca ca nói rằng họ từ các vùng lãnh thổ khác mang một số người lưu lạc của năm tộc trở về, họ sẽ sống ở thôn mới. Mặt khác, Long tộc cùng Hồ tộc đem hội phái binh đóng giữ, tin tưởng trong tương lai gần thôn Thiên Lăng Đông sẽ lại thịnh vượng. Ta nhìn mây trắng trên trời, thở dài một hơi, Thiên Lăng Đông thôn phồn hoa trở lại, nhưng người và vật đã không còn.

Kể từ khi ta trở về từ nghĩa địa đó, ta đã tu luyện như điên, mỗi ngày không biết mệt mỏi, học hoả thuật, thuỷ thuật và luyện tập Âm Công. Viêm ca ca, Ngân Thiên, sư phụ và sư mẫu đều lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể ta sẽ suy sụp, nhưng lúc đó ta cái gì cũng nghe không vào, khư khư cố chấp như trước.

Đó vẫn là một đêm bình thường, đã nửa đêm, ta thắp sáng đèn trước cửa sổ nghiên cứu những phổ nhạc khó hiểu. Bầu trời đằng xa đột nhiên đem ngòm, một đạo sét đem bầu trời khai mở. Ta sững sờ trong giây lát, ký ức ngày đó tràn về trong ta như thác lũ, ôm đầu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tộc nhân bất lực, hoảng sợ, thủ đoạn tàn nhẫn của ta, ta đau đớn gầm lên, Viêm ca ca là người ở gần ta nhất, hắn không quan tâm đến việc bên ngoài chỉ khoác một kiện áo khoác, liền dùng khinh công đi tới, một cước đá văng cửa phòng ta. Hắn thấy ta lăn lộn trên đất, vừa nhìn thấy hắn giống như người chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, ta gắng sức chui vào ngực hắn, (ta khi đó cũng chỉ mặc áo khoác, nhưng cả hai đều là tiểu hài tử liền không sao)

Hắn cũng ôm chặt lấy ta "Đừng sợ, đừng sợ, vô luận lúc nào ta đều bảo vệ ngươi."

Ta vừa khóc vừa lẩm bẩm:"Đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta"

Viêm ca ca nhẹ nhàng ôm lấy ta, bờ vai nhỏ của hắn cho ta cảm giác an toàn vô hạn. Ngân Thiên cũng cảm nhận được động tĩnh phía ta, hắn cũng chỉ mặc áo khoác chạy tới xem xét, hai người ôm nhau trong phòng rất hài hòa, nhưng trông hắn lại vô cùng khó xử. Hắn bước lên trước:"Hai người đang làm gì vậy?"

Viêm ca ca trừng mắt nhìn hắn:"ai cần ngươi lo!" Vừa nói, hắn vừa đặt ta vẫn đang khóc lên giường:"về sau, ngươi đừng ép bản thân, đừng nghĩ về những sự việc ngày đó nữa." Giọng điệu có chút cường thế. Thấy ta có chút do dự, hắn nhấc chân đi ra ngoài, như có ý định rời đi.

"Đừng đi, đừng đi." Ta nức nở khóc.

"Chỉ cần ngươi hứa với ta rằng về sau ngươi không muốn, cũng không ép buộc bản thân, ta sẽ không rời đi."

Ta gật đầu, một tia chớp khác lại lóe lên, ta nhanh chóng ôm lấy eo ca ca. Ngân Thiên ở bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy nụ cười ẩn ý của ca ca, con hồ ly phúc hắc này!

"Long ngạo kiều, ngươi cũng đừng đi, được không?"

Sắc mặt ca ca nhanh chóng trầm xuống, nhưng khi nhìn thân thể đang run rẩy của ta, cũng không nói gì, Ngân Thiên thuận thế đến bên giường ta, đặt tay của ta trên eo của ca ca xuống. Hắn vỗ nhẹ vào lưng ta:"xú nha đầu, có ta ở đây trông coi ngươi, ngươi không phải sợ gì cả."

Ca ca vội vàng trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi:"ngươi định qua đêm ở chỗ Vân nhi?"

"Đúng vậy a, làm sao vậy?" Hắn trừng mắt nhìn lại ca ca.

Ca ca lập tức tức giận:"Đây là khuê phòng của Vân nhi, ngươi là nam hài sao có thể ở lại. "

"Ngươi cũng không phải là ca ca ruột của nàng, ai chẳng biết lúc nhỏ giống đực Hồ tộc các ngươi thích lừa gạt nữ hài."

"Ta sẽ không làm như vậy! "

Bọn hắn ngươi một lời ta một câu rùm beng, về sau lại đánh nhau một chỗ, bọn hắn nổi giận đùng đùng nhìn đối phương:" vậy thì đừng ở nữa " bọn hắn quay sang bên bước ra khỏi phòng, bên ngoài sấm sét vang dội.

Ta lại bật khóc: "ô ô ô, các ngươi cũng rời đi, ta sợ lắm, tiếng than khóc của dân làng ấy cứ văng vẳng bên tai."

Hai người bọn hắn cảm thấy mềm nhũn ( cũng chỉ có đối với ta mới như vậy) hai miệng đồng thanh:"chúng ta cùng ở với ngươi" (Dù sao không thể để đối phương ở lại một mình)

Ban đầu họ định nằm dưới sàn nhà, nhưng ta ở trên giường khóc run đến lợi hại. Viêm ca ca dứt khoát đá giày một cái, ngủ bên cạnh ta, nắm lấy tay ta "Ngủ đi, đừng sợ. "

Ngân Thiên cũng từ bên kia leo lên giường:"xú nha đầu, ngươi đã lâu không ngủ ngon. Hôm nay, ta sẽ trông coi ngươi, ngủ ngon, đừng để ký ức tồi tệ đó quấy rầy ngươi." Hắn bịt tai ta lại: " như vậy liền không nghe thấy tiếng sấm. "

Cứ như vậy, ta đã không ngủ ngon trong vài ngày, dưới sự bảo vệ của họ, nỗi sợ hãi về ký ức đó bắt đầu giảm dần, ta chôn vùi nó trong tâm từng chút một, ta cũng không phải chiến đấu một mình. Cuối cùng ta cũng đi vào một giấc mơ ngọt ngào, trong giấc mơ, là ta, Ngân Thiên và Viêm ca ca đã cùng nhau múa kiếm.

Khi ca ca nhìn vào khuôn mặt yên bình đang say giấc nồng của ta, trái tim như được lấp đầy một điều gì đó. Ngân Thiên nắm tay ta cảm thấy vô cùng thoả mãn (ân, tay của nàng mềm và dẻo như bánh bao vậy), chẳng mấy chốc, mặc dù bên ngoài có sấm chớp chớp nhoáng, nhưng cả ba chúng ta đều ngủ ngon một cách lạ thường

Buổi sáng, hết mưa, trời quang mây tạnh, trên núi xuất hiện cầu vồng rực rỡ sắc màu. Bởi vì hôm qua ngủ quá muộn, ba người chúng ta đều ngủ rất sâu, cứ thế đến giờ Tỵ, Viêm ca ca là người đầu tiên thức dậy, thấy Ngân Thiên đang dính chặt lấy ta như một con bạch tuộc, hắn tức giận vô cùng, thô bạo đem tay chân hắn khoác lên người ta lấy xuống, lại một cước đạp hắn xuống dưới, chỉ nghe "đông" một tiếng, tiếng vật rơi xuống đất. Ta giật mình tỉnh dậy

Ngân Thiên tức thì: "Ai ôi" một tiếng "Tên nào không có mắt đá ta"

Ta nhìn ca ca đang tức giận bên cạnh và Ngân Thiên đang gào thét dưới gầm giường, ta cũng bối rối, chuyện gì xảy ra vậy? Ca ca nhảy xuống giường, lôi Ngân Thiên ra ngoài:"Vân nhi, ngươi trước thay y phục đi tìm sư phụ, ta sẽ dạy cho tên này một bài học."

Ta nhìn họ, chắc chắn Ngân Thiên đã làm gì đó khiến ca ca tức giận. Ta không nhịn được cười, có bọn họ bên cạnh ta thật tốt.