Chương 9

"Trần Tinh, cậu đừng đi theo tôi nữa."

Trần Tinh mở to mắt nói dối, "Là vì tôi tiện đường mà."

“…”

Đồng Niên Niên không còn lời nào để nói, tay cô còn cầm bữa sáng cậu mua cho. Không thể lãng phí lương thực ném thẳng ra đất, lại không thể lay chuyển nổi Trần Tinh nên cô chỉ có thể nhận lấy.

Huống hồ, trong tay Trần Tinh còn giữ nhược điểm của cô, ai biết liệu có ngày nào đó cậu có nói ra hay không? Chỉ cần cái này là cậu có thể khống chế cô rồi mà cô lại không thể làm gì cả.

Một tháng. Trần Tinh đi theo cô một tháng trời.

Đi học cùng, tan học cùng. Nói cậu là âm hồn không tan cũng không quá, bởi vì cậu chưa từng tới gần cô quá, chỉ theo phía sau với khoảng cách không gần không xa, cùng cô đến và rời trường.

Đồng Niên Niên nghĩ các loại cách thức, ra ngoài sớm hơn một chút hoặc về muộn hơn một chút thậm chí đổi đường đi, ... nhưng mà đều không được, Trần Tinh giống như con giun trong bụng cô vậy, hai người vừa nhìn vào mắt nhau, cậu đã biết trong lòng cô đang có ý đồ gì.

Cậu mặt dày tới nỗi cô bắt buộc phải thỏa hiệp, cuối cùng thành quen.

"Ngày nào cậu cũng không có việc gì để làm sao?"

"Có, phải đi cùng chị đó. Một cô gái như chị đi một mình rất nguy hiểm."

Đồng Niên Niên giống như bị nghẹn họng, cô cắn răng nói: "Tôi không cần cậu đi theo."

Trần Tinh ngang bướng, "Chị nói không tính."

Mắt thấy sắp tới trường rồi, Đồng Niên Niên vội kéo dài khoảng cách với hắn: "Sắp tới trường rồi, cậu cách xa tôi một chút."

Vì không để mình rơi vào tình thế khó xử, Đồng Niên Niên nhận bữa sáng của cậu và ra một điều kiện là Trần Tinh không được đi cùng cô lúc tới gần trường.

Trần Tinh giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, ngoan ngoãn lùi về phía sau, "Như vậy được chưa."

"Xa hơn chút nữa."

Trần Tinh lại lùi về sau hai bước.

Thấy Đồng Niên Niên xoay người rời đi, cậu cao giọng nói: "Ăn bữa sáng ngon miệng nhé."

Đồng Niên Niên giống như giẫm lên dây điện sợ tới mức quay đầu lại ra hiệu im lặng với cậu, cậu nhìn thấy thì cười tới nỗi con mắt cũng biến mất.

Thật đáng yêu.

Thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời cũng càng lúc càng bò nhanh. Trần Tinh khoanh tay, tựa vào tường nhìn quả trứng vịt lớn phát sáng ở phía Đông. Thân hình cậu cao to, vẻ ngoài ưa nhìn, đứng bất cứ chỗ nào cũng là phong cảnh, bên cạnh có người đi ngang qua thì thào bàn tán về cậu cậu cũng làm lơ.

Nhìn mặt trời hai phút, con mắt có hơi mờ đi, Trần Tinh nhắm mắt lại, đoán chắc hẳn Đồng Niên Niên vào trường học rồi cậu mới lên đường.

"Trần ca!"

Trần Tinh nghiêng vai khiến bàn tay vươn tới rơi vào khoảng không, "Cậu vỗ vai ai đó?"

Người tới là Dương Kỳ, quan hệ của cậu ta và Trần Tinh coi như tạm được. Bị ghét bỏ cậu ta cũng chỉ cười hì hì, không để bụng, "Hôm nay Trần ca tới sớm thế?"

Trần Tinh hừ lạnh: "Ngày nào tôi chẳng tới sớm."

Dương Kỳ liên tục gật đầu nói phải, sau đó bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, Trần Tinh mất kiên nhẫn chép miệng một cái, "Có lời thì nói ra, có rắm thì thả đi."

"Hì hì, vẫn là Trần Ca tinh ý. Em không phải bởi vì thằng cháu con rùa ở trường bên cạnh kia sao...”



“Niên Niên, có người tìm!”

Đồng Niên Niên đang ở cắm đầu chuyên tâm ăn bánh bích quy Trần Tinh mua cho, nghe tiếng gọi suýt chút nữa cắn phải lưỡi, cô ngẩng đầu nhìn thử, thấy người đứng cửa là Mục Quyết thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô còn tưởng là Trần Tinh.

Không quan tâm những người bên cạnh xem trò vui, Đồng Niên Niên đi ra cửa, "Sao cậu lại tới đây?"

Mục Quyết bảo cô ra ngoài lớp học, sau đó nghiêm túc hỏi cô bằng vẻ mặt nặng nề: "Niên Niên, gần đây có phải cậu gặp phiền toái gì không?"

Đồng Niên Niên căng thẳng trong lòng, cô trả lời: "Không có, sao vậy?"

"Có người nói với mình cậu bị một thằng lưu manh lớp 10 theo dõi, ngày nào tan học cũng chặn cậu lại, chuyện này có phải sự thật không?"

Vậy mà bị người ta nhìn thấy rồi.

Đồng Niên Niên chớp chớp mắt vô tội, "Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Không có sao?"

Cô gật đầu khẳng định: "Không có."

"Vậy thì tốt." Mục Quyết yên lòng, cậu muốn giơ tay vỗ đầu Đồng Niên Niên lại bị cô né tránh.

Cô cười cười: "Mình phải vào lớp rồi, cậu mau trở về đi."

Sắc mặt Mục Quyết thoáng trở nên khó coi nhưng cũng không ở lại nữa, đáp lời cô rồi rời đi ngay. Đồng Niên Niên nhìn bóng lưng cậu, lặng lẽ cắn ngón tay.

Cô nói dối nhưng cô không biết vừa rồi vì sao mình không thừa nhận...

Rõ ràng có cơ hội trốn tránh Trần Tinh, cô từ bỏ.

*

Khiến Đồng Niên Niên không ngờ tới là, một lời của cô lại thành sấm. Giống như lần mua bαo ©αo sυ trước, Trần Tinh lại biến mất hai ngày.

Lúc này thật sự không có người đi theo cô chặn cô lại.

Không còn người quấy rầy, Đồng Niên Niên cũng chẳng hề vui vẻ, lại còn thấy hoảng hốt.

Không chỉ có vấn đề về cảm giác an toàn, còn bởi vì hai câu nói ngày hôm qua Hoàng Phinh Đình vô tình nói ra, "Trần Tinh lớp 10 kia lại gây chuyện rồi. Nghe nói là đánh nhau với học sinh trường bên, không biết có phải bị thương rồi hay không mà hai ngày hôm nay không tới trường."

Gây sự? Đánh nhau? Bị thương?

Đồng Niên Niên như đi vào cõi thần tiên, cô nghĩ, không phải Trần Tinh rất lợi hại sao? Chắc là không có chuyện gì đâu.

Thế nhưng, một nam sinh hơi tí là tai ửng hồng thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ...

Đồng Niên Niên lấy điện thoại ra, có chút rối rắm không biết có nên hỏi thăm người rất có khả năng bị thương rồi kia không.

Lại nói, trong điện thoại cô có cách thức liên lạc với Trần Tinh là do Trần Tinh cưỡng chế tự thêm vào. Sau đó cô ngại phiền phức nên cũng không xóa đi, vẫn còn lưu lại.

Tiếng chuông vào học bỗng vang lên, Đồng Niên Niên tắt điện thoại bỏ vào trong ngăn bàn theo bản năng, lập tức chẳng còn ý nghĩ linh tinh gì.

Có lẽ cô cứ học hành nghiêm túc đi, người được chào đón như hắn cũng chẳng thiếu một người như cô.

Đồng Niên Niên nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi học cô vẫn không yên lòng. Do dự cả một tiết học, tay của cô lại chạm vào điện thoại trong ngăn bàn rồi lấy ra.

Vậy mà có một tin nhắn.

Đến từ "Trần Tinh."

Trong nháy mắt, nhịp tim Đồng Niên Niên tăng lên.

"Học tỷ, lưng tôi bị thương rồi, đau lắm."

Đọc xong nội dung, cục đá mới bỏ xuống trong lòng lập tức treo lên cổ họng, cô nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, "Đáng đời!"

Hoàng Phinh Đình tới rủ Đồng Niên Niên đi vệ sinh sững sờ, "Niên Niên, cậu nói cái gì vậy?"

Có điều Đồng Niên Niên hình như không nghe thấy, Hoàng Phinh Đình khó hiểu với sự bất thường của cô, nghiêng đầu nhìn thử màn hình điện thoại của cô.

Cô ấy chỉ thấy hai chữ trong khung trả lời tin nhắn.

"Địa chỉ."