Chương 47

Lúc ăn cơm Đồng Niên Niên rất yên lặng.

Trần Tinh cũng không vội, thấy cô ăn hơn hai con hàu thì gọi thêm một phần nữa.

"Hôm nay học tỷ tức giận nên phải ăn nhiều một chút."

Nếu là ngày thường, anh sẽ không dung túng Đồng Niên Niên ăn nhiều đồ sống như vậy, dạ dày cô không tốt, ăn nhiều sẽ tiêu chảy.

Đồng Niên Niên liếc anh: "Tôi không tức giận."

"Chỉ là..." Cô trộn mù tạt với nước tương, "Cảm thấy mình có hơi ra vẻ."

Vào lúc Trần Tinh ở trước mặt nhiều người nói rằng là anh cứ bám lấy cô, khoảnh khắc ấy cô căm ghét bản thân vô cùng.

Trần Tinh nghe thấy cô nói vậy thì đoán ngay ra suy nghĩ trong lòng cô, anh nói: "Chị có ra vẻ hơn nữa cũng là do tôi nuông chiều, là người khác thì không được tôi hầu hạ thế đâu."

Đồng Niên Niên bị dỗ dành tới nỗi trái tim tan ra, cô không thể hiện ra ngoài, giả vờ nổi nóng trừng mắt với anh: "Cậu cũng cảm thấy tôi ra vẻ à?"

Trần Tinh che miệng lại: "..."

Nhìn anh phối hợp diễn với mình, Đồng Niên Niên nén cười, gắp miếng sò đỏ đưa tới bên miệng anh, nhìn anh ăn xong, cô giả vờ vô tình vén mái tóc ngắn xõa bên má ra sau tai, gương mặt trắng nõn mịn màng.

"Trần Tinh." Cô rũ mắt nhìn sashimi, giọng nói bình tĩnh tự nhiên giống như đang nói về chuyện thời tiết, "Chúng ta ở bên nhau đi."

Trần Tinh ngây người hai giây, vừa muốn nói chuyện thì bị nghẹn sashimi trong cổ, anh ho khan, mặt đỏ bừng, vừa chật vật vừa quẫn bách.

Đồng Niên Niên vội vàng vòng qua bàn đưa trà và vuốt lưng cho anh, "Cậu từ từ thôi."

Trần Tinh uống một ngụm nước lớn, nắm lấy tay Đồng Niên Niên, anh trở lại bình thường rồi nhưng không nén nổi kích động và hưng phấn trong lời nói: "Học tỷ, chị nói thật ư?"

"Tôi lừa cậu làm cái gì?"

Vừa dứt lời, mặt Đồng Niên Niên bị Trần Tinh nâng lên, hai gò má phúng phính chen vào giữa, cô bĩu môi: "Buông ra đi."

Trần Tinh vui mừng ra mặt, đâu còn nghe thấy cô nói cái gì, hôn liên tục mấy cái vào môi Đồng Niên Niên, cô trừng mắt nhìn anh.

Anh lại hôn.

Đồng Niên Niên vẫn trừng mắt nhìn anh.

Anh lại hôn, không muốn buông cô ra nữa. Ôi chao, nụ hôn vị mù tạc!

Bạch Quyền Quyền cảm thấy bầu không khí giữa ông chủ và bà chủ tương lai có chút ngột ngạt, nhưng nhìn qua bọn họ lại có vẻ rất thân mật, không hề giống cãi nhau.

Vào lần thứ tám anh nhìn trộm qua gương chiếu hậu, Trần Tinh lên tiếng.

"Anh nhìn lén nữa thì tôi sẽ trừ lương."

Bạch Quyền Quyền lập tức ngồi thẳng người, cơ thể béo lùn chắc nịch gây chấn động, có cảm giác ngay cả gầm xe cũng lún xuống hai phân.

Mặt Đồng Niên Niên hơi đỏ, cô vỗ vào bàn tay làm loạn sau eo, thấp giọng cảnh cáo: "Cậu đừng làm loạn."

Trần Tinh chịu thua, lại trút lửa giận lên người Bạch Quyền Quyền vô tội: "Cậu là ốc sên à? Lái nhanh lên."

Bạch Quyền Quyền ấm ức oán giận một câu: "Tốc độ tối đa rồi ạ."

Trần Tinh bất chấp lý lẽ: "Anh còn lý sự phải không?"

"Không ạ."

"Vậy anh bĩu môi làm gì?"

Bạch Quyền Quyền giống như có cơ hội tự chủ, lắc lắc gương mặt mập trắng trẻo giống như cái bánh bao mới ra lò.

Anh đắc ý nói: "Bởi vì tôi thích ạ." Trả lời vậy thì ông chủ không có cớ nói anh nữa, khà khà.

Trần Tinh: "..."

Đồng Niên Niên cười bò trong ngực Trần Tinh.

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở bãi đỗ xe Hải Uyển, Trần Tinh có một nơi ở lâu dài ở chỗ này.

Trần Tinh ôm eo Đồng Niên Niên xuống xe, trao đổi ánh mắt với Bạch Quyền một giây rồi nhìn ra chỗ khác.

Bạch Quyền Quyền lại hiểu ý trong đó.

Anh có thể tan làm rồi.

Giờ Bạch Quyền Quyền mới hiểu vì sao ngày hôm nay ông chủ mình lại nóng nảy vội vàng như thế, hóa ra cuối cùng cũng bắt được bà chủ tương lai rồi, muốn ăn đậu hũ nhân lúc còn nóng đây mà.

"Chậc chậc chậc, đàn ông ấy mà!"

Trong thang máy không có người, Trần Tinh ấn Đồng Niên Niên lên tường gặm lung tung một hồi.

Đồng Niên Niên nghiêng cổ để anh làm bậy, liếc mắt thấy camera, cô lấy tay đẩy anh, "Chờ... chờ đã... camera..."

Tay Trần Tinh lúc này đã luồn vào trong váy cô sờ soạng, lòng bàn tay thô ráp có vết chai xoa bắp đùi nhẵn nhụi, toàn thân cô run lên, kẹp chặt chân, lại nói: "Đừng ở chỗ này mà..."

Trần Tinh sờ thêm hai lần nữa mới ngừng tay, anh đặt đầu trên vai Đồng Niên Niên thở dốc, thân dưới cương cứng tới nỗi đau đớn, Đồng Niên Niên nghe thấy anh nói thầm một câu thô tục, không khỏi mặc niệm cho chính mình lát nữa sắp phải đối mặt với mưa to gió lớn.

Trước mắt cô là một con sói đã đói bụng bảy năm trời.

Toàn bộ tầng 28 là địa bàn của Trần Tinh, hai người vừa ra khỏi thang máy, mông Đồng Niên Niên đã nhẹ bỗng, người bị ôm lên trên tủ giày cao hơn nửa thân người.

Chiếc váy thiết kế cổ áo chữ V đã bị Trần Tinh kéo xuống hai bên từ lâu, áo ngực màu sáng lộ ra, kéo xuống thêm chút nữa là cặp thỏ trắng căng tròn nhảy ra, hai con mắt anh phát sáng, hung ác ngậm lấy núʍ ѵú hồng hào mềm mại.

"Ư a~"

Ban ngày mùa hè dài, lúc này khoảng bảy giờ rồi mà sắc trời bên ngoài vẫn còn chưa tối hẳn, phối hợp với ánh sáng ấm áp ở lối vào, mỗi tấc da thịt lộ ra trên người Đồng Niên Niên đều tỏa ra ánh sáng trắng nhạt rực rỡ, núʍ ѵú xinh xắn cứng lại, một bên bị Trần Tinh hút vào miệng, tiếng chóp chép vang vọng, một bên bị Trần Tinh cầm ở trong tay lôi kéo.

"Đi... đi vào phòng đã..."

Trần Tinh hôn trượt lên trên, anh vừa hôn vừa lắc đầu, "Tôi không chờ được nữa."

Đồng Niên Niên cảm thấy qυầи ɭóŧ cũng đã ướt rồi, cô nghẹn ngào một tiếng: "Nhưng tôi muốn tắm trước."

"Cùng tắm đi."

Trần Tinh ôm Đồng Niên Niên vào trong ngực cởi đồ cho cô, cách qυầи ɭóŧ từ từ cọ xát chỗ vải thấm ướt, tiếng thở của anh nặng nề hơn, dường như muốn nuốt sạch toàn bộ lý trí của Đồng Niên Niên.

Nhưng còn chưa tới phòng tắm, Trần Tinh đi ngang qua phòng khách liền ngừng bước.

Anh đặt Đồng Niên Niên lên ghế sô pha, nghiêng người đè lên, nhanh tay cởi thắt lưng.

Đồng Niên Niên cả kinh, vội ngăn anh lại, "Đừng... đừng... tắm trước đã."

"Ở chỗ này đi, tôi không chờ được nữa."

Đồng Niên Niên còn muốn nói gì nữa nhưng qυầи ɭóŧ đã bị cởi xuống. Âm đế bị lòng bàn tay thô ráp giày vò, cô cất tiếng rêи ɾỉ, nghiêng đầu nhìn thấy trong tủ kính bên cạnh tủ để TV cất rất nhiều mô hình.

Cô sửng sốt một lúc.

Làm cho tầm mắt cô dừng lại, không phải là những mô hình tinh xảo làm người ta hoa cả mắt, mà là thứ ở vị trí trung tâm trong tủ, một bình giữ nhiệt màu xanh hoàn toàn không ăn nhập với tổng thể.

Là thứ cô tặng cho Trần Tinh ngày trước, lúc hai người còn ở bên nhau.

Vậy mà anh vẫn còn giữ lại.

L*иg ngực Đồng Niên Niên rung động một hồi, cô chủ động ôm anh, trong nháy mắt quên mất vừa rồi người nào nói phải tắm rửa trước rồi mới làm tiếp.

Tuy rằng không biết tại sao Đồng Niên Niên bỗng trở nên nghe lời nhiệt tình như vậy, nhưng Trần Tinh vẫn vô cùng vui mừng với việc này.

Anh thò một ngón tay cắm vào trong khe hẹp lâu không được an ủi rồi ngước cằm lên hôn môi Đồng Niên Niên.

Không cho phép cô kháng cự.