Chương 16

Trước đây Trần Tinh luôn cảm thấy nữ sinh vừa yếu ớt vừa ồn ào, cậu không chỉ từng nói với bạn bè xung quanh rằng yêu đương quá phiền phức, còn từng xem thường những người đặt biệt danh "Tây Thi cửa hàng tạp hóa" cho Đồng Niên Niên.

Bây giờ ngẫm lại, lúc đó cậu thật sự quá trẻ tuổi.

Hiện tại Trần Tinh quả thực chính là fan số một của Đồng Niên Niên, sau khi nếm trải mùi vị tình yêu rồi phải cố gắng kiềm chế lắm mới không đi khoe khoang khắp nơi, ngày ngày ngửa mặt cầu xin Đồng Niên Niên nói lời âu yếm và làm nũng với mình, ban ngày hỏi han ân cần, buổi tối chúc nhau ngủ ngon, nghe thấy cô ho liền đau lòng muốn mua thuốc bay tới.

Trần Tinh hận không thể bế Đồng Niên Niên lên tận trời không cho cô xuống trần gian nữa.

Mà hôm nay, là một ngày vô cùng đẹp và quan trọng.

Bởi vì Đồng Niên Niên sắp trở về từ thành phố B rồi.

Cô ở nơi xa một tuần, Trần Tinh nhớ cô muốn chết rồi. Gọi điện, nhắn tin sao có thể thỏa mãn tình yêu tha thiết của cậu? Đương nhiên là phải ôm ấp hôn hít bế cô lên cao mới được.

Nhưng lý trí của cậu vẫn còn, không dám trắng trợn bám theo Đồng Hữu Tài tới bến xe đón Đồng Niên Niên và Từ Mị, chỉ dám chờ đợi ở trong cửa hàng của lão Đao, chờ tới buổi tối mới đi tìm cô.

Vất vả lắm mới chờ được đến buổi tối, sau khi nhận được tin nhắn của Đồng Niên Niên là Trần Tinh thay quần áo, ra ngoài đi thẳng tới cổng sau của Thâm Đảo.

Bây giờ là nghỉ hè, trong trường không có học sinh không nói, mà cổng sau Thâm Đảo là nơi hẹn hò tuyệt vời của những cặp yêu nhau. Bóng cây đu đưa, ánh sáng chỉ có thể chiếu vào một chút, tới nơi này hẹn hò nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng lại là an toàn nhất.

Lúc Trần Tinh đến Đồng Niên Niên còn chưa tới, cậu hút thuốc lá, có đốm lửa cháy lên trong bóng tối. Bởi vì trong lòng nhớ Đồng Niên Niên, ngay cả hút thuốc cậu cũng không tập trung.

Chờ tàn thuốc biến mất hơn một nửa, Trần Tinh mới nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

"Trần... Tinh."

Chữ cuối cùng bị bóp nát theo tàn thuốc, lặng lẽ tan vào trong lớp vải áo thun, Đồng Niên Niên bị Trần Tinh ôm lấy, cô ngửi ngửi, "Cậu hút thuốc à?"

"Ừ, khó ngửi sao?"

"Không khó ngửi lắm." Đồng Niên Niên lộ mặt ra từ trước ngực cậu, nhìn cậu, "Mới hơn một tuần không gặp thôi mà, tại sao tôi lại có cảm giác cậu cao hơn nhỉ?"

"Có sao?" Trần Tinh chẳng để bụng chủ đề này lắm, so sánh ra thì cậu chú ý tới môi Đồng Niên Niên hơn.

Cậu còn nhớ rõ cảm nhận của nụ hôn ngày đó.

Ngọt, mềm như bông, nóng hầm hập.

Lúc này không cần Đồng Niên Niên chủ động hỏi, cậu cúi đầu xuống.

Khoang miệng Đồng Niên Niên tê rần, lưỡi bị Trần Tinh cuốn lấy, khác hẳn với sự ngây ngô lần trước, lần này kỹ thuật của cậu thành thạo hơn nhiều. Đồng Niên Niên bị hôn tới nỗi não có hơi thiếu oxy, cả người xụi lơ trong l*иg ngực cậu, cô thở hồng hộc: "Cậu học ai vậy?"

Cô giống như cố tình gây sự, vị chua sôi trào trong không khí, Trần Tinh cười ra tiếng, l*иg ngực chấn động khiến Đồng Niên Niên rung động tới mức mặt mũi đỏ bừng.

Cậu nói: "Không cần thầy dạy tôi cũng tự biết đó."

Đồng Niên Niên nói thầm: "Đều xuất phát như nhau, tại sao tôi lại không biết?"

"Vậy hôn thêm mấy lần nữa, học là biết thôi."

Nói xong Trần Tinh lại hôn cô, thế tiến công mãnh liệt hơn một chút so với vừa rồi. Lúc hai người hôn nhau tới mức say sưa, bàn tay vuốt nhẹ ở sau lưng cô cũng không an phận nữa.

Đồng Niên Niên cảm thấy vạt áo bị mở ra, có một bàn tay tiến vào sờ soạng eo cô khiến cô tê dại ngứa ngáy, như thể có lông chim lướt nhẹ qua.

Cảm giác này giống như có người thả rắm bên tai mình, cô quên cả hít thở.

Tay Trần Tinh đang quanh quẩn ở trên gọng áo ngực, muốn sờ lên khối tròn trịa kia, nhận ra Đồng Niên Niên căng thẳng, cậu ngừng lại, hơi buông môi cô ra, "Học tỷ, thở đi nào."

Tay cậu vẫn dừng ở dưới ngực cô, Đồng Niên Niên đẩy cũng không được mà không đẩy cũng không xong, cô nhắm chặt mắt lại, mặt ửng hồng tới nỗi ngay cả ánh sáng mờ tối cũng không che giấu được. Cô nói: "... Ngứa."

Trần Tinh im lặng cười, đầu ngón tay leo lên trên, tiện thể đặt lòng bàn tay lên bầu ngực cách lớp vải ren, cậu hôn nhẹ dụ dỗ cô: "Sờ là sẽ không ngứa nữa."

Mười mấy phút sau.

Dẫu cho môi Đồng Niên Niên bị mυ"ŧ tới nỗi sưng lên, cô cũng chẳng có sức trách mắng Trần Tinh, bởi vì chỗ bụng dưới cảm nhận rõ ràng được vật cứng quá mức, giọng khách át giọng chủ [*], cô không dám manh động.

[*] Nghĩa bóng là thứ yếu thể hiện ra ngoài quá mức.

Cô đẩy Trần Tinh ra, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Cậu che cho tôi đi."

Áσ ɭóŧ bị cởi ra rồi, bị xê dịch xộc xệch, phải cài lại mới được.

Thân dưới bứt rứt khó chịu, nhưng Trần Tinh mới nếm ngon ngọt, vào lúc này cực kỳ dễ nói chuyện. Cậu lui nửa bước nhỏ, "Che rồi."

"Cậu đừng nhìn."

Sờ cũng sờ rồi mà... Trần Tinh nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn nghe lời nhắm hai mắt lại.

Đồng Niên Niên xác nhận cậu không nhìn mình nữa rồi mới trở tay chỉnh lại áo ngực. Núʍ ѵú bị vân vê sưng lên, chạm vào chất liệu sợi tổng hợp mềm mại cũng khó tránh hơi đau, cô kêu lên một tiếng, cắn răng chịu đựng rồi tiếp tục mặc áo ngực, không hề để ý Trần Tinh bỗng mở mắt ra.

Như hổ như sói.

Cái móc áo xong, Đồng Niên Niên cúi đầu, tay luồn vào từ cổ áo rộng thùng thình, năm ngón tay cũng luồn vào áo ngực chỉnh lại vị trí ngực. Cảnh vật xung quanh càng tối, vẻ quyến rũ của khối tròn trắng nõn kia lại càng nổi bật hơn.

Chỉnh hai bên xong, cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai con mắt sắp cháy rực của Trần Tinh, cô tức giận tới nỗi trợn tròn hai mắt.

"Cậu nhìn bao lâu rồi?"

“... Lâu rồi.”

Đồng Niên Niên đẩy cậu, "Cậu... đồ lưu manh!"

Lần thứ hai bị mắng lưu manh, mối quan hệ của hai người sớm đã hoàn toàn khác biệt. Trần Tinh sờ chóp mũi, "Hay là, chị cũng nhìn tôi nhé?"

Đồng Niên Niên: "..."