Thẩm Vân Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, để ta giúp ngài cũng được. Hiện nay lương thực trong thành Biện Lương đang khan hiếm, chỉ dựa vào đồ ăn gọi về thì không thể giải quyết được vấn đề. Gạo mới là thứ quan trọng nhất, chúng ta phải đảm bảo mọi người dân đều có đồ ăn.”
Kỷ Dận Hiên gật đầu đồng ý, ánh mắt lộ vẻ kính trọng đối với Thẩm Vân Huyên: “Thẩm tiểu thư, cô có tấm lòng thật rộng lượng. Trong thời khắc khó khăn thế này mà vẫn nghĩ đến chuyện ấm no của dân chúng.”
Trong khi nói chuyện, Thẩm Vân Huyên đã nhấc một bao gạo lên, đặt trên khung cửa sổ.
Cô lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: “Kỷ tướng quân, chúng ta cùng cố gắng, nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này.”
Ánh mắt cô kiên định, nhẹ nhàng đẩy bao gạo qua khung cửa sổ, để nó từ từ trượt xuống.
Kỷ Dận Hiên ngồi bên bàn làm việc, dõi theo bao gạo lăn nhẹ, khuôn mặt hiện lên nét vui mừng.
Lúc này, những người dân bên ngoài doanh trại nghe thấy tiếng bao gạo rơi, đồng loạt dừng tay và quay sang nhìn về phía bàn làm việc của Kỷ Dận Hiên.
Họ nhìn thấy hai bao gạo vừa được đặt lên bàn, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc và vui sướиɠ.
Một cụ già bước tới, vuốt râu và cảm thán: “Những hạt gạo này trắng trong, thơm lừng, đúng là gạo tốt! Trong thời kỳ hạn hán như thế này mà được ăn gạo ngon như vậy, đúng là may mắn của chúng ta.”
Một người nam nhân trung niên tiếp lời: “Đúng vậy, gạo này không chỉ ngon, mà còn thể hiện lòng quan tâm của tướng quân dành cho chúng ta. Chúng ta phải trân trọng lương thực này và cảm kích hành động cao cả của tướng quân.”
Thẩm Vân Huyên nhìn những nụ cười của dân chúng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kỷ Dận Hiên đứng dậy, tiến đến chỗ cụ già và nói: “Ông lão nói đúng, lương thực này quả thực không dễ có được. Ta mong mọi người trân trọng nó, đừng để lãng phí.”
Cụ già gật đầu đồng tình, những người khác cũng hưởng ứng theo.
Kỷ Dận Hiên quay sang nhìn Lăng Kỳ, nghiêm nghị ra lệnh: “Lăng Kỳ, ngay lập tức đi ghi chép lại số lượng lương thực, làm việc thật cẩn thận. Tất cả người phụ trách đều phải ký tên xác nhận, đảm bảo rằng từng hạt gạo sẽ được sử dụng đúng cách, không được phép có sai sót!”
Lăng Kỳ đứng thẳng người, ánh mắt kiên quyết, trầm giọng đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Lúc này, ánh lửa bên ngoài doanh trại phản chiếu lên bầu trời, tạo nên một quầng sáng vàng ấm áp.
Dân chúng ngồi quanh nồi lớn, vừa nấu gạo vừa thì thầm trò chuyện.