- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Năm Thương Nhớ
- Chương 7
Năm Năm Thương Nhớ
Chương 7
- Anh không giận em hả Trung ?
- Có chứ .. giận lắm chứ , ai bảo anh yêu em nhiều đến mức bị em cho leo cây mà vẫn mặt dày đến gặp em như thế này ..
- Anh có muốn biết lý do vì sao em không tới không ?
- Em bị tai nạn đúng không ?
- Không phải ..Là.. là vì .. em hết yêu anh rồi .
Dứt lời cô vội quay mặt đi hướng khác để tránh bị anh nhìn thấy khuôn mặt đang đau khổ thấu tận tâm can của mình . Anh cười nhạt , nụ cười gượng gạo nhìn cô .
- Em đùa anh đó à ? Ai cho phép em đùa như vậy , đùa vậy không có vui gì hết .
Cô im lặng lấy lại chút bình tĩnh ..
- Em còn không mau quay qua đây nhìn anh , chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng .
- Lâm Đức Trung , tai anh bị làm sao thế hả ? Anh không nghe em nói em hết yêu anh rồi à ? Con người anh nói nhẹ không tin , cứ phải hét vào tai thế này mới tin à .. tôi hết yêu anh rồi ..
- Em nói dối , em lừa tôi .. có phải mẹ tôi lại đến làm khó dễ với em không ?
- Không có..
- Tại sao lại hết yêu ? Tôi làm gì sai à ?
- Hết yêu vì con tim không thấy vui khi gặp anh , con tim này thấy vui khi nhìn thấy người đàn ông khác ..
- Em nói dối !
- Thật cố chấp !
Anh rưng rưng nước mắt nhìn cô , khuôn mặt đáng thương khiến đối phương nhức nhối .
- Tôi đã làm gì sai , tôi đã yêu em hơn cả sinh mệnh mình cơ mà .
- Anh không sai .. kẻ đáng trách ở đây là tôi , tôi đã phụ tình anh rồi .
- Phan Lưu Ly !
- Chấm dứt hết đi , chấm dứt tất cả tại đây đi .. từ ngày mai trở đi , chúng ta sẽ là những người xa lạ của nhau .
- Tôi sẽ quên em bằng cách nào ?
- Hãy làm như cách mà tôi đang làm đó , yêu một người khác , lấy một người khác và sống với người ta hạnh phúc trọn đời .
- Em nói thì dễ nhỉ ? Em tưởng ai cũng giống em à ?
Cô im lặng nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong lòng , cô không thể nói thêm được gì nữa vì cô sợ càng nói lại càng đau ..
Cạch một tiếng , cánh cửa phòng bệnh mở ra , hai người cùng đưa mắt nhìn về phía ngoài .. Phong từ ngoài bước vào , trên tay có cầm theo một xách hoa quả và một cặp l*иg cháo . Trung sững sờ khi thấy Phong , anh nhíu mày đứng dậy như ai đó đã lấy mất linh hồn .
Phong nhếch môi cười nhẹ nhìn Trung , nhàn nhạt nói :
- Cậu cũng đến thăm cô ấy à ?
- Hai người ...là gì của nhau ?
- Cái này tôi nghĩ để Ly nói thì thích hợp hơn ( Phong nháy mắt với cô )
Trung quay lại nhìn Ly , nhìn thẳng vào đôi mắt trong xanh như nước mùa thu ấy , giọng nói có chút lúng túng .
- Hắn ta là người khiến trái tim em thay lòng sao ?
Cô suy nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu cất tiếng , một chữ thôi cũng đủ để làm trái tim cả hai tan nát .
- Phải !
Anh loạng choạng đứng chẳng vững , lùi lại đằng sau vài bước anh mới hỏi .
- Bao lâu rồi ? Hai người bao lâu rồi ?
Phong liếc mắt thấy Ly dường như chẳng thể nói lên lời , anh lên tiếng .
- Không quá dài cũng không quá ngắn , đủ để cả hai nhận ra tình cảm của nhau ..
- Tôi không hỏi cậu .
- Tôi trả lời thay cô ấy thì có gì sai ?
- Phan Lưu Ly .. em hạnh phúc chứ ?
Cô hít một hơi thật sâu rồi gật đầu .
- Vậy là tốt rồi .. Lẽ ra kẻ phản bội không nên có được hạnh phúc nhưng tôi vẫn mong em hạnh phúc .
Dứt lời anh quay mặt bước đi , mỗi bước chân anh bước nặng nề giống như có trăm ngàn tảng đá lớn đè trên vai .. vừa đi anh vừa rơi nước mắt , anh khóc cho mối tình đầu đời của chính mình , cứ tưởng sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời nhưng hoá ra đời không như ta hằng mong muốn , tình yêu cũng vậy , một người nắm một người buông , càng lún sâu lại càng đau .. Thôi thì an yên chấp nhận nhưng vết thương này mãi mãi chẳng bao giờ lành ..
Sau khi bóng dáng anh khuất dần , cô oà khóc như một đứa trẻ , cô ước không thể kết liễu cuộc sống của mình tại đây , những ngày tiếp theo cô chắc chắn cuộc sống của mình sẽ là bóng tối , anh đi rồi , anh đi mang theo cả thế giới màu hồng của cô đi mãi ..
Phong rút chiếc khăn trắng đưa ra trước mặt cô .
- Anh nghe nói hai người gặp được nhau ở kiếp này là một cái duyên nhưng đến được với nhau là một chữ nợ ... Hãy xem như hai người đã hết duyên hết nợ với nhau .. Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông khác .
- Nhưng sẽ chẳng có ai thay thế được anh ấy trong lòng tôi .
Phong thở dài .
- Mà phải rồi , ban nãy tôi đã lợi dụng anh rồi . Tôi xin lỗi !
- Anh tình nguyện để cả đời này làm kẻ bị em lợi dụng .
- Đừng đùa nữa . Tôi đang không có tâm trạng .
- Anh nói thật , anh thích em , thích cái duyên của chúng ta .
- Tôi xin lỗi ..!
1 tháng sau ..
- Cậu ấy đã qua Mỹ định cư .
- Ừ ..!
- Em định cứ như vậy mà nuôi con hay sao ?
- Tôi sẽ nuôi dậy con bé lên người , điều đó anh không phải lo ..Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn quan tâm đến tôi .
- Em vẫn giận anh chuyện anh dấu việc em mang thai ở bệnh viện à ?
- Tôi làm gì có cái quyền đó .
- Lấy anh đi ..
- Không thể , tôi không yêu anh !
- Em không nghĩ rằng mai sau con em lớn lên nó sẽ nghĩ thế nào khi mình không có bố .. đứa trẻ nào cũng cần một gia đình trọn vẹn , cuộc đời em đã cô đơn , chẳng lẽ em cũng muốn con mình như vậy sao ?
- Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy ?
- Em không cần quan tâm tới lý do , tôi thích thì tôi tốt thôi .
- Anh chịu sống với một người không có linh hồn hay sao ?
- Anh chịu được .
- Còn tôi thì không thể .. tôi về trước đây .
- Em muốn về đâu nữa ?
- Tôi về nhà ..
- Nhà nào bây giờ ? Ngôi nhà chỗ em thuê ở đã bị xúc hết đi rồi .
- Anh vừa nói gì cơ ?
- Mẹ Trung , bà ấy đã san bằng phẳng chỗ đó rồi .
- Không thể nào ..
- Không tin em cứ gọi thử cho chủ trọ chỗ em . Không chừng giờ này người ta đã cầm tiền đi mất rồi ấy . Em đừng coi thường người phụ nữ quyền lực ấy .
- Vậy đồ đạc của tôi thì sao chứ ?
- Coi như e trắng tay !
- Người giàu các người thật đáng sợ .
- Tiền nhiều để làm gì ? Xã hội bây giờ chính là dùng tiền giải quyết mọi vấn đề .
- Không có lương tâm !
- Thế bây giờ em có đi theo tôi không ?
- Tôi ...
- Em nghĩ sẽ còn nơi nào nhận em vào làm nữa sao ?
- Tôi thà lang bạt chứ không muốn mang nợ anh .
- Em không nghĩ cho đứa bé trong bụng e à ?
-......( cô im lặng )
3 ngày sau đó .
Cô đi xin việc từ những công ty lớn nhỏ cho đến quán cơm hay gánh nước , mọi người đều từ chối nhận cô vào làm việc . Xã hội rộng lớn nhưng dường như không còn chỗ để cô dung thân , mọi thứ như quay lưng lại và muốn dồn cô vào mức đường cùng .. không nhà , không việc , không gì trong tay khiến cô gái mạnh mẽ ấy trở nên yếu mềm .. Cô mệt mỏi muốn từ bỏ nhưng nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời lại khiến cô cố gắng nhiều hơn nữa , cố gắng sống thật tốt ... Cuối cùng bất đắc dĩ cô phải đến tìm Phong để cầu xin chút thương hại của anh . Trước tiên là cô mong anh tìm giúp cô một công việc là cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi .
- Cuối cùng em đã đến tìm tôi .
- Tôi xin anh giúp đỡ tôi một lần nữa .
- Tôi được lợi gì ?
- Anh nghĩ một kẻ tay trắng như tôi thì còn gì để anh có lợi .
Anh nhếch môi cười nhìn cô từ đầu tới chân .
- Lấy tôi đi .
- Gì chứ ? Anh bị làm sao vậy ?
- Tôi nghiêm túc .
- Tôi không thể .
- Em chỉ cần ký vào bản đăng ký kết hôn , chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nếu như ngày đó e chưa sẵn sàng làm vợ tôi . Tôi sẽ tôn trọng cuộc sống riêng tư của em.. Em thấy sao ?
- Vợ chồng trên danh nghĩa ? Tức là không ngủ cùng phòng ?
- Phải ..
- Tôi làm sao có thể tin anh ?
- Chúng ta sẽ làm hợp đồng giấy trắng mực đen .
Cô suy nghĩ một hồi , cái bụng lúc này cũng đang réo lên vì đói.. Sau đó cô mạnh dạn nói :
- Được !
Vậy là thời gian thấm thoắt trôi nhanh , mới đó đã 5 năm trôi qua .. Mãi sau này cô mới biết nhà trọ cô ở năm ấy là do Phong đứng đằng sau tiến hành , chỗ cô xin việc ngày đó cũng là do một tay anh đứng sau sắp đặt ..Gạt đi nước mắt , cô vịn vào thành tường đứng dậy , cô lê thê từng bước chân đến phòng ngủ của mình , nhìn thấy bé Bông , mọi ưu phiền như dần tan biến ..Nhắm mắt lại cho ngày dài khép lại , cô ôm chặt lấy con và dần chìm vào giấc ngủ say ..
Sáng sớm ngày hôm sau , vẫn như thói quen ngày thường cô thức giấc từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Bông . Nhà này thuê trên dưới cũng dăm người giúp việc nhưng mọi thứ của Bông chủ yếu do chính tay cô chuẩn bị . Bước xuống giường khi mặt trời chưa lên cao , cô đi thẳng vào buồng tắm thay đồ . Đứng nhìn mình trước gương , cô lặng lẽ thở dài , đôi bàn tay búp măng nhỏ sờ nhẹ lên vết bầm ở khoé môi , cô thầm nghĩ không thể để mọi người phát hiện ra được . Có điều may mắn với cô chính là nhà này các phòng đều được thiết kế cách âm nên mỗi lần vợ chồng va chạm chỉ cần đóng chặt cửa phòng lại là hiển nhiên tiếng động sẽ không phát ra bên ngoài . Cách duy nhất để che đậy những vết bầm tím trên cơ thể chính là make up một lớp phấn phủ lên trên bề mặt da .
Mặt trời dần lên cao , bình minh chiếu rọi qua khe cửa sổ khiến cho căn phòng tràn đầy sức sống .
Cô giúp việc:
- Đêm qua cô mất ngủ hay sao mà mắt thấy thâm quầng vậy ?
- Dạ một chút ạ nhưng không sao đâu cô .
- Làm gì thì làm vẫn phải giữ lấy sức khỏe cô nhé .
- Dạ ..mà cô này ..
- Cô cứ nói đi , tôi đang nghe .
- Anh ta đã về chưa ạ ?
- Ý cô nói là cậu Phong ấy hả ?
- Vâng .
- Tôi tưởng cậu ấy ngủ trên phòng .
- À .. đêm qua anh ấy đi ra ngoài có việc.
- Sao cô không gọi điện ?
- Dạ thôi mất công lắm . Cháu sợ ảnh hưởng tới công việc của anh ấy .
- Vợ chồng với nhau thì có gì mà ngại .
Cô cười nhạt không nói gì ..
Đến bữa ăn sáng của cả nhà .
Mẹ chồng cô :
- Thằng Phong đâu ? Sao không gọi nó xuống ăn sáng cùng cả nhà ?
- Dạ anh Phong không có nhà mẹ ạ .
- Đi làm từ sáng sớm rồi hay là đi suốt đêm qua ?
- Cả đêm thưa mẹ .
Bà thay đổi sắc mặt đặt mạnh đôi đũa xuống bàn .
- Chắc cô lại làm gì khiến con trai tôi chán nản đúng không ?
Cô im lặng .
- Thiệt tình . Bao cô gái khôn khéo không lấy , ai lại đi lấy của nợ này .
Bà tức giận bỏ đũa bát đứng lên .
Trinh :
- Bác gái , đợi cháu mới . Hai bác cháu mình đi ăn nhà hàng .
Cô giúp việc định lên tiếng thì Ly nói .
- Cô dọn bàn giúp cháu , cháu no rồi .
Cả ngày hôm đó Phong không về nhà và cả Trinh cũng vậy.. Cô cũng chẳng mấy bận tâm vì bản thân còn chăm chú lên mạng tìm việc làm quanh khu vực cô ở . Ước mơ của cô chính là được mở một quán ăn nho nhỏ với những món ăn do chính tay cô nấu . Bây giờ việc quan trọng với cô trước hết là phải đi làm kiếm tiền và dùng số vốn tự tay mình làm ra để thực hiện ước mơ đó , nếu mai này có thế nào cô vẫn có đủ điều kiện lo cho Bông một cuộc sống ổn định nhất .
- Nhà hàng A đang tuyển nhân viên phục vụ !
Lần theo địa chỉ nhà hàng thì cũng rất gần với nhà cô , rất thuận tiện cho công việc đi làm . Đáng lo nhất bây giờ chính là phía Phong , cô phải nghĩ cách để anh ta đồng ý cho cô đi làm mới được . Ở nhà 5 năm qua quanh quẩn bên mấy bức tường cũng đủ khiến cô cảm thấy ngu người ..
Sáng sớm ngày hôm sau cô tỉnh giấc với một tinh thần rất hứng khởi , cô quyết định ngày hôm nay đến nhà hàng đó hỏi việc . Thay đồ các thứ xong xuôi thì cô nhận được tin nhắn của Phong gửi đến .
- Ngày nay không cần cho Bông tới trường . Lát tôi sẽ về đón 2 mẹ con đi gặp vài người bạn . Tôi muốn em phải thật xinh đẹp để tránh mất mặt tôi , hiểu chứ ?
Bông :
- Mẹ ơi con chuẩn bị xong rồi .
- Bông ơi . Ngày nay chúng ta không cần tới trường , mẹ sẽ xin phép cô giáo giúp con . Lát bố Phong sẽ về đón mẹ con mình đi chơi .
- Hoan hô được đi chơi .. thích quá !
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Năm Thương Nhớ
- Chương 7