- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Năm Thương Nhớ
- Chương 6
Năm Năm Thương Nhớ
Chương 6
Quả đúng như lời Phong nói hồi chiều , 4 giờ 30phút anh đã đánh thẳng ô tô tới cổng trường đón mẹ con Ly .. Hôm nay cô mặc chiếc váy hồng nhẹ nhàng càng tôn nên nước da trắng Hồng của mình , Phong điển trai trong chiếc áo sơ mi xám đóng thùng trong chiếc quần tây đen , thoạt nhìn thì họ đúng là một gia đình hạnh phúc . Ở trường mầm non quốc tế này có cô giáo nào mà không biết đến nhà anh , từ ngày bé bông theo học ở đây anh cũng đã mạnh tay tài trợ rất nhiều những đồ dùng cần thiết như ti vi , máy chiếu...Phải nói là ai nấy đều nhìn gia đình họ mới ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng , tiếc là trong thâm tâm hai người họ mới hiểu được nỗi khổ của bản thân . Cô duy trì mối quan hệ vợ chồng với anh đến thời điểm này chính là vì bé Bông, nhìn con bé hạnh phúc bên Phong khiến cô không nỡ chia cắt .
Bông ngước mắt kéo lấy vạt váy mẹ rồi nói .
- Mẹ ơi .. bố kìa .
Phong cười nhẹ tiến tới chỗ hai mẹ con cô
- Hai mẹ con chờ anh lâu chưa ?
- Cũng mới tan trường thôi mà . Mà anh đến thật à ?
- Em tưởng anh nói xạo à .
Anh cúi xuống bế Bông trên tay .
- Hôm nay bố mẹ cho Bông đi khu vui chơi , đi đạp vịt , đi siêu thị .. Bông có thích không ?
- Dạ thích ạ .
- Thích thì phải như thế nào nhỉ ( anh chỉ tay lên má mình , Bông cười tươi hôn chụt vào má anh một cái )
Phong :
- Em còn đứng đó ngơ ngác gì nữa , mau vào xe thôi không kẻo muộn .
Ly cười nhẹ bước vào trong chiếc xe Audi A8.. Đường phố Hà Nội tầm nay đúng vào giờ tan tầm nên rất đông đúc dẫn tới tắc đường . Từ trường học ra đến khu vui chơi chỉ tầm 5km thôi vậy mà chiếc xe bị kẹt cứng trong làn xe cộ đông đúc , đứng nãy giờ 10 phút rồi mới nhúc nhích thêm vài centimet .. bé Bông vì háo hức nên thành ra sốt ruột , con bé đứng lên ngồi xuống nhìn trước nhìn sau rồi quay qua hỏi mẹ .
- Sao mãi chưa đi được vậy mẹ ?
- Con gái.. bây giờ đang bị tắc đường do xe cộ quá đông đúc . Bình tĩnh nhé !
- Dạ mẹ Ly ..!
Cô mỉm cười vuốt nhẹ hai má con rồi quay qua nhìn sang bên trái , kịp lúc chiếc xe Mercedes đi tới đối diện song song với xe nhà cô , chẳng biết là do vô tình hay có duyên mà trong một phút mốt hai ánh mắt chạm thẳng vào nhau khiến khuôn mặt cô trở nên cứng ngắc , cổ họng nghẹn lại không nói lên lời ..Cô đã gặp lại anh , một người đã từng là tất cả với cô nhưng giờ đây anh lại thanh cao như một bậc vương giả khiến cô cảm giác chỉ có thể đứng từ xa ngây ngốc nhìn nhưng sẽ chẳng thể nào chạm tới ... trong vài giây ngắn ngủi , anh nhanh chóng quay mặt đi hướng khác , khuôn mặt lạnh băng tựa không cảm xúc nhưng thực ra trái tim anh lúc này giống như bị ai đó bóp nghẹn lại . Tình yêu năm ấy cho đến bây giờ đã trở thành quá khứ , ai cũng đã có cuộc sống riêng nhưng mỗi khi nhớ đến lại khiến trái tim quặn thắt một nỗi đau như thể mới vừa chia ly .. ai cũng cố tìm cho mình một lý do để quên nhưng bởi vì lỡ dành tất cả yêu thương ngày đó cho đối phương để giờ đây cả hai đều khó thể xoá bỏ những kỷ niệm và hình bóng trong lòng nhau ... Đời người có được mấy năm thanh Xuân ngắn ngủi , nhớ về nhau đã mất nửa thanh Xuân đợi chờ .
Bíp bíp bíp.. tiếng còi xe vang lên ing ỏi khiến cô giật mình quay sang hướng khác và chợt nhận ra ở khoé mi đã rưng rưng nước mắt , giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi như một thói quen . Bé Bông ngơ ngác nhìn mẹ , con bé đưa tay lau giọt nước mắt rơi trên má mẹ .
- Mẹ Ly đang khóc ạ ? Ai làm mẹ Ly buồn vậy ?
Cô giật mình lau đi giọt nước mắt và nở ra nụ cười hiền hậu , giọng nói nhẹ nhàng đáp lời con .
- Mẹ Ly không khóc .. bụi bay vào mắt mẹ Ly thôi .
Phong lái xe ở đằng trước , qua gương chiếu hậu anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô rồi anh đã hiểu ra nguyên nhân cho đến khi chiếc xe Mercedes vượt lên trên xe anh . Trong lòng anh bỗng dâng trào lên cảm xúc khó chịu như muốn phát điên lên , nếu như không phải anh đang lái xe thì không chừng anh đã có thể đập vỡ tất cả những đồ đạc xung quanh mình ..
Dừng xe lại trước cổng khu vui chơi ,anh cố gắng lấy lại bình tĩnh , trước tiên là giữ hình ảnh cho bản thân mình , thứ hai là anh không thích Bông chứng kiến khi anh tức giận , anh muốn giữ hình tượng người cha hoàn hảo trong lòng Bông .
- Hai mẹ con vào khu vui chơi trước đi , anh đi đỗ xe .
- Được . Vậy chờ anh ở cổng chính .
Đã từ rất lâu rồi cô mới bước chân lại đến đây lần nữa , nói đúng hơn là Phong biết cô và Trung đã từng có những kỷ niệm tại đây nên anh tuyệt đối không bao giờ cho mẹ con cô tới đây dù chỉ một lần , Phong là người thích kiểm soát , mọi việc đi đứng của Ly anh đều cho người âm thầm theo dõi nên cô hiểu và không muốn trái lời để tránh xảy ra những cãi vã không đáng có . Giờ đây chính bản thân cô còn đang thắc mắc hôm nay anh ta ăn phải gì mà dễ tính hơn hẳn .
- Mẹ ơi con muốn đi đu quay .
- Đợi bố Trung một lát con nhá .
- Bố Trung là ai ạ ?
Cô sững người vì đã nhỡ mồm nói nhầm , bèn vội vàng giải thích .
- Mẹ nói nhầm .. bố Phong con ạ .
- Dạ ..
Cô còn giải thích thêm với Bông .
- À chú Trung ấy là một diễn viên mẹ hâm mộ , giống như con yêu thích công chúa Elsa đó .
- Dạ .. vậy chú ấy có xinh như công chúa Elsa không ạ ?
Cô gật đầu mỉm cười .
Đứng đợi được chừng 10 phút thì tin nhắn điện thoại cô vang lên , màn hình hiện lên dòng tin nhắn được lưu từ một chữ “ chồng “.
- Hai mẹ con vào khu vui chơi trước đi , anh bận đi công việc một lát .
Cô thở dài tắt điện thoại bỏ vào túi xách rồi nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Bông .
- Mẹ con mình vào bên trong trước nhé .
- Không đợi bố Phong à mẹ .
- Bố bận chút nên sẽ vào sau .
Cô đặt con lên lưng con ngựa gỗ , vòng quay xoay tròn hoà vào bản nhạc vui nhộn ..Cô ngơ ngác nhìn con bé vui đùa , một dòng ký ức của 5 năm về trước lại hiện về trong tâm trí cô ..
- Phan Lưu Ly .. em dẫn anh tới đây làm gì ?
- Em muốn ngồi trên lưng con ngựa gỗ đó .
- Vậy anh bế em lên đó nhé .
- Em muốn được ngồi song song với anh , được nắm tay anh đi hết những vòng quay tròn , cảm giác giống như là chúng ta cùng lên thiên đường , cùng đi quanh một vòng trái đất .
- Em lại học được mấy cảnh trong phim ngôn tình đúng không ?
- Ờ thì cũng có nhưng mà em thực sự muốn vậy .
- Thật trẻ con !
Mặt cô buồn xuống. Anh nhìn cô tầm 30 giây rồi vội vàng đồng ý .
- Thôi được rồi , vì em là số 1..
Ký ức tươi đẹp đó giờ đã là hoài niệm. Cô không quên được bởi nó là một kỷ niệm quá đẹp đẽ trong cô . Và có một sự thật Bông càng lớn càng giống anh !
Phong đứng từ xa nhìn cô , anh xiết chặt tay lại , hai con mắt đỏ ngầu nên vì giận dữ . Thực chất dự định ban đầu của anh là đến khu vui chơi số 1 nhưng khi thấy biểu hiện khác thường của Ly , anh cố tình tới đây một lần để xem cô ấy đau khổ tới nhường nào ..
- Phan Lưu Ly .. để tôi xem tối nay cô giải thích thế nào với tôi !
- Ấy đây chẳng phải là Phong hay sao ?
Tiếng nói khàn khàn của người đàn ông , anh quay lại .
- Cường .. ?
- Lâu lắm không gặp doanh nhân trẻ tuổi rồi .
Phong cười :
- Cậu cứ nói quá rồi . Cậu cũng thành đạt đâu kém gì tôi .
- Nhưng tôi vẫn thua xa cậu , tôi chỉ là một thằng buôn bán nhỏ thôi . Chẳng mấy khi chúng ta mới có dịp gặp nhau , hay là cho cuộc hẹn hôm nào làm bữa gặp mặt với vài người bạn lớp nhé .
Phong chần chừ suy nghĩ , Cường thấy vậy liền nói :
- Hay là cậu bây giờ làm chủ tịch rồi nên bận không thu xếp được công việc .
- Không hẳn là vậy . Được rồi , cứ quyết vậy đi , dù sao lâu ngày cũng không chạm chén cùng nhau .
- 5 năm rồi ấy nhỉ ? Từ ngày cậu bỏ bạn theo gái là quên luôn bạn bè rồi . Cả thằng Trung cũng thế , mà cậu biết chưa , Trung về nước rồi ấy .
- Ừ.. Thế cho cái lịch cụ thể đi .
- Ngày kia được không ? Không cuối tuần tôi bận đi dự tiệc đính hôn của Trung , sang tuần lại cho vợ con đi nước ngoài du lịch một chuyến .
- Được .. Vậy có gì cứ Alo. Đây là danh thϊếp của tôi .
- Rồi ok ..Mà cậu cho vợ con đi đến đây chơi à ?
- Ừ .. vợ con tôi trong kia .
- Nếu được dắt luôn vợ con đến giới thiệu nhé . Lấy vợ mấy năm mà dấu vợ kỹ thế , không thấy xuất hiện trên báo đài nhiều .
- Cứ biết thế đã , nếu được tôi sẽ dẫn cô ấy tới cùng .
- Thôi không làm phiền thời gian của cả gia đình nữa , tôi đi trước không đang có chút việc .
- Ừ !
Cả buổi tối hôm đó hai người dẫn Bông đi từ khu vui chơi đến bờ hồ đạp vịt rồi lại dạo một vòng ở siêu thị mới về đến nhà đã là 10 giờ tối . Bé Bông vì chơi mệt cộng với đã muộn nên con bé ngủ từ trên xe ô tô . Phong cõng con bé lên phòng , cả nhà lúc này đã yên ắng ngủ hết rồi . Đặt con bé xuống giường ngay ngắn , cô chưa kịp thay đồ thì anh đã kéo mạnh tay cô sang phòng làm việc của mình .
- Anh định làm gì ? Bỏ tay tôi ra ..
Cánh cửa phòng đóng sập lại , anh đưa tay bám chặt vào hai bả vai cô rồi dồn sát đến bức tường màu vàng . Ánh mắt anh nhìn cô giống như một con thú bị bỏ đói ngàn năm mới nhìn thấy miếng mồi ngon. Cô run sợ nhìn anh , miệng lắp bắp .
- Trương Thành Phong .. anh định làm gì vậy ?
- Chúng ra là vợ chồng , đã là vợ chồng thì phải biết làm những việc gì mà vợ chồng thường xuyên làm .
- Anh mất trí rồi à ? Tôi và anh chỉ là ....
- Im miệng .. em không có quyền gì nói ở đây .
Cô cố gắng dùng hết sức mình đẩy anh ra khỏi người nhưng sức lực của một cô gái nhỏ bé không thấm thía là gì với thân hình cao lớn của người đàn ông đang bùng cháy du͙© vọиɠ . Anh nhanh chóng lao tới hôn mãnh liệt lên cổ cô , đôi bàn tay xé toạc chiếc váy cô đang mặc trên người mặc cho cô vùng dẫy và né tránh .. Tay anh đặt lên bầu ngực cô , giọt nước mắt của cô vô tình rơi xuống má anh khiến anh khựng lại , chiếc tay dần dần buông thõng xuống , anh đưa mắt nhìn cô , nhìn đôi mắt đang ướt nhoèn với khuôn mặt khắc khổ .
- Tại sao mỗi lần tôi chạm vào thân thể cô , cô không thể tình nguyện hiến dâng cho tôi như nó ? Tại sao vậy ? tôi có gì thua nó ?
- Anh hiểu được cảm giác chạm đến một người mình không yêu chưa Phong ?
- Tôi làm sao hiểu được vì tôi rất yêu cô .
- Không .. anh nói dối ( cô hét lên )
Anh bóp mồm cô lại .
- Nghe cho kỹ , tôi yêu cô !
- Anh nói dối , anh không hề yêu tôi , người anh yêu là Hương..anh lấy tôi làm vợ chỉ để khiến anh Trung đau khổ , trước giờ anh luôn cảm thấy thất bại trước anh ấy , anh muốn mình được chiến thắng một lần , anh cảm giác lấy tôi là anh đã chiến thắng được Trung .. Nhưng anh sai rồi , anh luôn luôn thất bại , thất bại khi Hương thích Trung chứ không phải anh , thất bại lớn nhất là anh lấy được tôi nhưng tâm hồn tôi lại ở bên Lâm Đức Trung ..
Phong đưa tay giáng mạnh luôn khuôn mặt xinh đẹp của cô , nước da trắng hồng hằn in 5 ngón tay lên má , ở khoé môi cô đã cảm nhận được mùi tanh tanh mặn mặn của máu .
- Cô im mồm lại cho tôi .. cô biết gì mà nói ? Tôi chưa bao giờ thua thằng đó .
- Vụ tai nạn 5 năm về trước , tất cả đã có sắp đặt !
Phong trợn tròn mắt bóp cổ cô .
- Im miệng .. tôi nói cô im miệng .
Cô im lặng rơi nước mắt nhìn anh , anh từ từ buông tay ra khỏi cổ cô khiến cô ho lên vài tiếng vì sặc .
- Tại sao cô không yêu tôi hả Ly ?
- Vì anh khác anh ấy , vì trái tim tôi chỉ có một mà thôi .
- Tôi đã chăm sóc mẹ con cô rất tốt mà .
- Tôi không phủ nhận điều đó , tôi rất cảm kích anh Phong ạ ..Nhưng có vẻ như anh đang ngộ nhận giữa tình yêu thật sự và ham muốn chiến thắng .
- Ai nói với cô là tôi không hề yêu cô , đứa nào dám đứng ra đây để nói vậy ?
- Có yêu hay không thì trong lòng anh hiểu rõ mà Phong . Anh hiểu rõ bản thân mình muốn gì mà .
- Tôi hỏi cô , 5 năm qua cô thực sự không có chút tình cảm với tôi hả Ly ?
- Tôi chưa bao giờ yêu anh Phong ạ .
- Vậy ở bên tôi là do em thương hại tôi hay là em sợ mình không đủ điều kiện nuôi Bông ?
- Anh còn hỏi tôi những điều này sao ? Chính ai là người đe dọa tôi sẽ không bao giờ được gặp Bông nếu như tự ý rời xa anh .. Là tôi ngu, là tôi dại đã ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn năm đó để tự lấy dây buộc chân mình lại , trách là trách tôi nhỏ bé không thể nào chiến thắng được những kẻ có quyền có tiền như anh ..Thoả thuận năm đó tôi lấy anh hình như anh đã đang dần quên rồi Phong ạ . Anh nghĩ lại xem , 5 năm qua khi tôi lấy anh , có ngày nào tôi được sống đúng với cuộc sống tự do hay chưa ? Anh đừng tưởng những điều anh làm sau lưng tôi là tôi sẽ không biết .
Phong cúi xuống nắm chặt lấy cổ tay của cô , anh bóp chặt đến mức cảm giác giống như nát cánh tay đến nơi rồi . Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một để nhắc nhở cô phải nhớ lấy
- cô nghe kỹ đây . Tôi là chồng cô , tôi có quyền kiểm soát cuộc sống của vợ mình . Đó là điều đương nhiên . Còn cái chuyện cô nhớ đến thằng đó , tôi cho cô hay , cuối tuần này nó đính hôn rồi . Cô còn muốn gặp nó không , ngày kia tôi sẽ cho cô toại nguyện , để xem bây giờ nó còn tình cảm với cô hay là nó xem cô là thứ không đáng để trong tầm mắt ..
Dứt lời anh đứng dậy bước đi , cánh cửa đóng sập lại .. Trong căn phòng 25 mét vuông chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc cùng tiếng khóc đau xé lòng của cô .. cô gục mặt xuống nghĩ về những chuyện đã qua , nghĩ về cái ngày định mệnh đã thay đổi cuộc đời cô . Đêm mưa rào của tháng 8 năm ấy , nước mưa chan hoà cùng nước mắt , một mình cô lang thang trên con đường vắng , từng hạt mưa rơi hắt vào mặt , vào người như những vết dao cứa lên da thịt cô vậy ..Lời ước hẹn còn dang dở , hộp quà sinh Nhật vẫn còn trên tay mà không đủ can đảm để đối mặt , lời nói chia tay thực sự quá khó khăn ..Bất chợt một chiếc đèn pha rọi thẳng trước mặt cô , theo phản xạ cô đưa tay lên che mắt và ngã nhoài xuống đất . Chiếc xe phanh gấp lại , do vừa mệt mỏi cộng với tâm lý hoảng loạn cô đã lịm đi ngay sau đó , cho đến khi tỉnh dậy là đã sáng sớm , xung quanh cô là căn phòng màu trắng của bệnh viện và một khuôn mặt vừa lạ vừa quen ở kế bên . Anh chính là người mà cô cảm thấy Hà Nội rộng lớn mà không ngờ lại có duyên gặp một người đến vài lần .
- Là .. là anh à ?
- cô tỉnh rồi à ?
- Anh đưa tôi tới bệnh viện sao ?
- Phải .. hôm qua tôi thấy cô ngất trước xe của tôi .. Cũng may mà tôi phanh gấp lại mới không đυ.ng trúng cô . Cô nên cảm ơn trời Phật nữa , bình thường tôi đi tốc độ cao lắm .
- Chắc trời Phật vẫn còn thương tôi ( cô cười nhạt )
- Mà đúng rồi , con gái như cô một mình đi ban đêm duới trời mưa vậy không sợ à?
- Một khi nỗi đau quá lớn nó sẽ lấn át hết nỗi sợ ..
- Cô thất tình à ?
Cô bật cười nhìn anh
- Theo anh nhìn tôi vậy có giống thất tình không ?
- Không thể nào . Một cô gái xinh đẹp như cô thì ai lỡ lòng nào đối xử tệ bạc .
Vừa dứt lời bác sỹ đi vào , anh liền đứng dậy ra chỗ bác sỹ .
- Cô đợi tôi lát .
Cô gật đầu .
Ngoài hành lang bệnh viện .
Bác sỹ :
- Đã có kết quả rồi thưa Trương tổng .
Anh cầm lấy hồ sơ bệnh án trên tay .
- tất cả bình thường , bị trật khớp nhẹ ..Nhưng ĐÃ CÓ THAI sao ?
Bác sỹ :
- Phải .. cô ấy đang mang thai .
- Vậy vừa xảy ra tai nạn , cái thai ấy có nguy hiểm gì không ?
- Cái này phải theo dõi thêm ạ..
Anh nhíu mày suy nghĩ rồi nói với bác sỹ .
- Chuyện này ông không được nói với ai biết chưa ? Kể cả cô ấy .
- Anh có mỗi quan hệ thế nào với bệnh nhân ạ ?
- Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy .
- Vậy thì xin chúc mừng anh nhé .
- Để tránh phiền phức với cánh truyền thông , tôi mong ông giữ bí mật .
- Tôi hiểu mà .. anh yên tâm đi .
- Được rồi ..ông cứ cầm lấy bệnh án này đi .
Anh đưa hồ sơ bệnh án cho bác sỹ rồi bước vào bên trong căn phòng . Thấy cô đang rơi nước mắt , anh ho lên vài tiếng . Cô lau vội những giọt nuớc mắt rồi quay qua chỗ anh .
- Cảm ơn anh đã giúp tôi . Tôi nghĩ mình cũng ổn và có thể xuất viện được rồi . Hết bao tiền viện phí tôi muốn gửi lại anh .
- Bác sỹ vừa nói sức khỏe có ổn nhưng cầm theo dõi thêm . Cô cứ yên tâm ở lại đây đi , cô cũng không cần trả tôi tiền viện phí . Tôi nghĩ tôi và cô có duyên nên tôi thích chữ duyên này .
- Không được . Tôi không muốn mang ơn anh .
Một lần mang ơn là một lần nợ , tôi không muốn nợ ai cả .
- Nhưng bây giờ bác sỹ không cho cô xuất viện .
- tôi ....tôi ...
- cứ yên tâm nghỉ ngơi đi , đừng lo gì cả .
- Bác sỹ con nói gì thêm nữa không ?
- Không .. không có ..
Cô gật đầu .
- Cảm ơn anh ...
Ngay ngày sau đó mẹ Trung có đến viện gặp Ly .
- Cô suy nghĩ kỹ chưa ?
- Bác thực sự muốn cháu rời xa con trai bác sao ?
- Cái này còn phải nói .
- Cháu thật sự yêu anh ấy .
- Cái vấn đề ở đây là cô không bao giờ xứmg đáng với nhà tôi . Mây tầng nào với tầng đó , đừng cố gắng bật cao kẻo ngã đau . Còn nữa , theo dự định côi nhi viện ngày mai sẽ chuyển đi để tôi lấy đất .
- Đừng .. đừng làm vậy ..
- Nếu muốn tôi khoan nhượng , phải xem thái độ của cô thế nào .
- Cháu .. cháu đồng ý !!
- Nội trong ngày nay , tôi muốn cô chấm dứt hoàn toàn với con trai tôi .
- Cháu hiểu ...
Bà đứng dậy bước đi , cô gục mặt xuống khóc nức nở trong căn phòng vắng .
Ra đến cửa phòng , Phong kịp lúc đi tới . Bà mỉm cười nói với Phong .
- Cảm ơn cậu đã cho biết tin tức .
- Phần còn lại trông chờ vào bác gái rồi .
-Được !
Buổi chiều cùng ngày hôm ấy , sau khi nhận được tin tức Ly nằm viện , anh đã bỏ gấp tất cả các công việc để chạy tới bên cô .. Cánh cửa phòng bệnh mở ra , anh thấy cô nằm đó với khuôn mặt mệt mỏi khiến anh không khỏi thương xót .. Nếu nói anh có giận cô không thì tất nhiên là có chứ , cô đã để anh chờ đợi suốt một đêm dài mưa lớn , anh làm sao có thể không giận được . So với việc giận thì anh lại lo cho cô hơn tất cả . Cô ngơ ngác nhìn anh bước tới kế bên mình , cổ họng cứng lại lắp bắp mãi mới nói lên lời .
- Sao .. sao anh biết ..
- Biết em ở đây đúng không ?
Cô gật đầu ..
- Anh đã nói rồi , nơi nào có em là nơi đó anh tìm đến .. em có đi một vòng trái đất cũng không thoát nổi anh đâu Phan Lưu Ly !
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Năm Thương Nhớ
- Chương 6