Chương 5

Long nhận ra Truơng Thành Phong , chẳng phải đây là người quen cũ của cậu Trung đây sao .. à không đúng , nói đúng hơn bây giờ hắn là kẻ không thể chung một bầu trời với cậu ấy . Bây giờ anh mới để ý đứa bé trên tay Phong bế , anh cảm giác có gì đó sai sai . Chiếc mũi cao kia , đôi môi kia và đôi mắt ấy rất giống với một người.. phải rồi , người này chính là cậu chủ của anh ( Lâm Đức Trung ).. anh suy nghĩ một hồi , đầu óc cứ đánh loạn trong tâm trí rối bời , anh thấy mình thật ngớ ngẩn đã suy nghĩ quá xa , con người ta cớ sao lại liên tưởng đến cậu chủ của anh ..anh lắc đầu thở dài...

Mẹ Trung nhìn Phong và chợt nhận ra .

- Cậu là ..là Phong ..?

Phong quay ra nhìn bà , do ban nãy anh hoảng loạn vì lo cho bé Bông mà không để ý kỹ mọi người xung quanh ..

- Bác Lâm ạ ?

- Hơn chục năm nay không gặp cậu rồi . Bây giờ gặp lại có chút mơ hồ , xem ra bây giờ cậu cũng rất thành đạt .

Mẹ Phong hỏi con trai mình .

- Đây là ai con ? Con quen à ?

- Dạ. Một người mẹ của bạn học cùng cấp 3 của con .

- Sao mẹ không biết nhỉ ?

- Bác ấy thường xuyên vắng mặt ở nhà nên các buổi họp lớp không thể tham dự được .

Mẹ Trung :

- Thôi thì đâu cũng là chỗ từng quen biết , mọi việc coi như dừng ở đây . Chúng tôi vào trong trước đây .

Phong cúi đầu .

- Cảm ơn bác và thành thật xin lỗi về sự cố lần này .

- Không có gì . Cậu đưa bé đi khám đi nhé . Bé con đáng yêu ghê, không biết bao giờ thằng Trung nhà tôi mới có con lớn như vậy .

Phong cười nhạt lảng tránh câu hỏi .

Mẹ Phong :

- Chúng ta cũng vào trong thôi .

- Gọi Trinh rồi về.

- Ơ hay , sao lại về . Chưa mua sắm được gì mà .

- Mẹ không thấy bé Bông đang sầy xước chân ra à ?

- Chỉ là vết xước nhỏ có gì đâu mà lo lắng .

- Mẹ nói thế mà cũng được à . Mẹ không nhìn con bé đang hoảng loạn đây à ?

- Ơ hay cái thằng này .. mày làm như đây là lỗi của mẹ không bằng ấy . Trách là trách mẹ nó ấy , hơn 4 tuổi rồi chứ ít gì mà không dạy con cách sang đường . Mắt nào mà trông được .

- Mẹ .. rõ ràng lỗi ở đây là do chúng ta không để ý con bé .

Trinh thấy hai mẹ con tranh cãi mới bắt đâu bước đến , giọng nói thảo mai giả bộ thương xót .

- Bác gái.. nhìn thấy bé Bông như vậy mà con run chân run tay không bước nổi . Ôi bông ơi ,con có sao không ?

Bông quay mặt lại đằng sau khi Trinh bước đến . Trinh tức giận trong lòng nhưng vẫn cố nở ra nụ cười nhìn Bông , cô lẩm bẩm trong miệng “ con ranh con này , nếu không phải vì có bố mày ở đây thì đợi đấy tao hỏi đến mày “

Phong :

- Vào xe đi .

Mẹ Phong tức giận bước vào trong xe , bà uất ức mà không thể làm gì khác . Bông là cháu nội của bà nhưng không hiểu tại sao bà lại không thể yêu thương Bông một cách thật lòng mình được , dù bà đã cố gắng rất nhiều lần rồi , bà tự nghĩ có phải bà không thích mẹ Bông hay là vì nhìn Bông bà không thấy một nét nào của con trai mình ở đó ..

10 giờ tối .

Anh mở cửa phòng , tay có cầm theo ly cam vắt bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng . Nhìn thấy bé Bông đang nằm ngủ say , Phong đặt ly nước cam xuống bàn trang điểm.

- Con ngủ lâu chưa ? Anh vừa mới đi công việc về .

Ly gật đầu .

- Con bé ngủ từ 9 giờ nhưng con bé có vẻ rất hoảng sợ .

- Anh xin lỗi ..là do anh không để ý tới con bé mới xảy ra sự việc này .

Cô ngước mắt lên nhìn anh , thái độ nhàn nhạt khẽ gật đầu một cái .

- Con bé không sao là tốt rồi .. tôi hiểu mà , anh thực sự cũng rất thương và lo cho con bé .

- Ly này...Sự việc lúc chiều .. anh xin lỗi ..

- Mọi chuyện đã qua rồi thì hãy cho qua đi . Tôi không trách gì anh , dù sao tôi cũng đang mang ơn anh quá nhiều .

- Em đừng nghĩ là mang ơn anh , hãy nghĩ chúng ta là vợ chồng , chúng ta có con là bé Bông , chúng ta là gia đình hạnh phúc .

- Anh thật sự vẫn không muốn hiểu sao Phong ?

- Anh không cần hiểu gì cả , anh hài lòng với cuộc sống hiện tại .

Ly lắc đầu thở dài vì sự cố chấp của Phong , cô biết nói gì đi nữa Phong vẫn cố chấp như vậy , 5 năm chung sống với Phong cô cũng phần nào hiểu được bản tính của anh , nói đúng hơn là Phong không bao giờ chấp nhận được sự thật mình đang thất bại dưới Lâm Đức Trung .. Bất ngờ anh kéo cô về phía anh một cách nhanh như chớp rồi ôm chặt vào trong lòng .

- Anh hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta tranh luận về chuyện này , em là người đã có gia đình , người ta cũng sắp kết hôn , mối nhân duyên này đã kết thúc từ rất lâu , đừng u mê sống trong quá khứ . Hãy nghĩ đến bé Bông .

Cô đưa tay đặt lên ngực anh rồi đẩy anh ra xa khỏi người mình .

- Cũng muộn rồi .. tôi muốn được nghỉ ngơi .

Phong thất thần gật đầu .

- Được .. em nghỉ đi , anh ngủ ở ghế sofa .

- Cảm ơn anh .

Phong gật đầu cầm lấy chiếc gối ôm xuống ghế sofa đối diện giường .

Sáng sớm ngày hôm sau , khi ánh mặt trời đã lên cao , từng tia nắng nhàn nhạt xiên qua chiếc rèm cửa trắng chiếu vào căn phòng ..Hôm nay là thứ hai đầu tuần , là ngày bé Bông phải tới trường mẫu giáo nên cô dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Bông và tiện luôn cho cả nhà .

Cô giúp việc :

- Phu nhân hôm nay dậy sớm thế ạ ?

- Dạ . Cháu chuẩn bị đồ cho bé Bông ăn còn tới trường .

Cô giúp việc mỉm cười nhìn sắc mặt cô .

- Phu nhân tối qua có vẻ ngủ rất ngon đúng không ?

- Sao cô biết hay vậy ? Tối qua cháu mệt nên ngủ từ sớm.

- Nhìn sắc mặt phu nhân là tôi biết mà .

Cô cười nhẹ đưa tay sờ lên khuôn mặt mình .

- Đúng là không gì qua nổi được mắt cô .

Chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi , cô tháo chiếc tạp dề xuống bàn và nói :

- Cô dọn nốt đồ ăn sáng ra giúp cháu nhé . Cháu lên phòng gọi bố con Bông dậy ăn sáng .

Vừa đi đến chân cầu thang thì Trinh bước xuống , Trinh nhếch môi nhìn cô .

- Dậy sớm vậy chị gái ?

- À.. tôi dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Bông .

- Xem ra cũng ra dáng làm vợ hiền , mẹ đảm rồi đó

- Vậy Trinh hình như không biết rồi , đó là thói quen mỗi buổi sáng của tôi .

- Nhà nhiều tiền để làm gì ? Tôi biết chị xuất thân từ vùng quê nhưng nhập gia thì tuỳ tục , lấy chồng giàu rồi cũng phải sang lên chứ . Con người ta phấn đấu làm giàu chính là mong có cuộc sống an nhàn , nhà thuê giúp việc để làm gì . Thiệt tình ..

Cô biết Trinh đang cố tình móc máy mình nên cô cũng không tỏ ra giận dữ , ngược lại cô còn tỏ ra thản nhiên đến lạ .

- Cô Trinh nói vậy chỉ là đang cố tình che đi sự vùng về của mình đúng không . Tôi cứ tưởng cô là người hoàn hảo , không ngờ tôi lại sai rồi . Xem ra tôi phải đi khám lại mắt mình mới được . À quên nữa , cô nói phấn đấu làm giàu để có cuộc sống an nhàn , cái này tôi công nhận đúng , nhưng nếu mai sau cô có con rồi mà ngay cả đến việc không chuẩn bị được cho con mình một bữa ăn thì quả thật cô chắc chắn là người mẹ quá tồi đó .

- Cô...??

- Tôi lên phòng gọi chồng con tôi dậy đã . Cô cứ tự nhiên coi đây như nhà của mình nhé ..

Trinh tức giận thở hắt ra vài cái , từ bé đến lớn cô đã sống trong sự cung phụng và chiều chuộng của bố mẹ , lần đầu tiên cô bị một đứa mà cô xem thường qua mặt dạy đời cô . Cô sẽ khắc cốt ghi tâm từng chi tiết rồi đợi đến ngày cô ta phải cuốn gói ra khỏi ngôi nhà này ..

Tại biệt thự nhà họ Lâm .

Ngọc Mai :

- Đêm qua anh Trung không về à bác gái ?

- Bác thấy nó nói ngủ lại khách sạn mà .

- Liệu có phải tại cháu ở đây nên anh ấy mới không về không ạ ?

- Cháu lại suy nghĩ nhiều rồi . Làm gì có chuyện đó chứ ?

Mặt cô buồn xuống , nhẹ giọng nói .

- Từ hôm đó đến giờ anh ấy vẫn chưa nói chuyện với cháu .

- Chắc nó bận đó .

- Anh ấy cũng không nhìn cháu luôn .

- Ngọc Mai .. cháu đừng lo lắng quá , rồi nó sẽ hiểu tình cảm cháu dành cho nó . Dù sao hai đứa cũng sắp trở thành vợ chồng rồi mà .

- Mà bác ơi .. bác biết ai tên Ly không ?

Bà đang uống cốc trà thì bị sặc nước .

- Bác .. bác có sao không ạ ?

- Bác không sao . Mà sao cháu lại nhắc đến Ly ?

- Cháu nhớ trong một lần uống say , anh ấy đã nhắc đến tên Ly .

- À cái này bác không rõ .

- Liệu Ly có phải là người trong lòng của anh ấy không ạ ?

- Ngọc Mai à .. bác không biết nói sao cho cháu hiểu bây giờ . Cháu đừng suy nghĩ nhiều nhé .

- Dạ cháu hiểu mà bác . A Trung đồng ý hôn sự này chính tỏ ít nhiều anh ấy cũng đã chấp nhận cháu làm vợ anh ấy , điều đó khiến cháu rất vui .

Vừa dứt lời chiếc xe ô tô màu trắng tiến vào sân cường . Mẹ Trung mỉm cười nói với Ngọc Mai .

- Xem kìa .. vừa nhắc đã có mặt , hai đứa đúng là thần giao cách cảm mà .

Ngọc Mai mỉm cười e thẹn nhìn anh bước xuống xe . Cô gọi lớn .

- Anh Trung .

Một tay anh xỏ túi quần tây đen , khuôn mặt lạnh nhạt quay lại hỏi cô

- Có chuyện gì không ?

- Anh ăn sáng chưa ?

- Ừ rồi .

- Ngày nay anh rảnh không ?

- Định đi đâu sao ?

- Mình đi thử đồ cho buổi lễ đính hôn sắp tới . Chẳng phải anh chưa thử sao ?

- Để hôm khác đi . Không thì tôi sẽ nói tài xế chở em đi .

- Mình đi đặt nhẫn nữa .

- Em thích mẫu nào cứ việc chọn , tôi thế nào cũng được .

Mẹ anh nghe con trai mình nói mà tức không ngồi yên được . Xem cái thái độ nó nói với vợ tương lai của mình mà lạnh như tảng đá băng , ánh mắt chẳng có chút dịu dàng nào cả , nói bao lần rồi mà vẫn khiến bà tức chết mà .

- Trung.. con đứng lại đó .

- Nói sau đi , con đang bận.

- Mẹ sẽ nói với thư ký của con tạm thời dừng hết các buổi hẹn trong 3 ngày để tập trung cho việc đính hôn sắp tới .

- Không được .

- Mẹ không muốn nói nhiều với con đâu . Con quên trước khi bố con mất đã dặn dò gì sao ? Con định để ông ấy dưới cửu tuyền cũng không yên sao ?

Anh nhếch môi cười nhạt một cái rồi xỏ tay túi quần bước đi tiếp . Vừa đi anh vừa nhớ lại khoảng thời gian bố anh bệnh nặng có dặn dò.

- Lâm Đức Trung ! Con là con trai của Lâm Đức Hùng , bố rất tự hào về con .. cuộc đời bố đi được đến chặng đường bây giờ là không còn gì để hối tiếc , bố có người vợ giỏi giang , người con trai đa tài và những người anh em thật lòng ..Bố biết và hiểu mấy năm qua con yêu ai , thương ai , bố biết hết , bố biết cả những lúc con rơi nước mắt vì người con gái ấy , bố biết cả những lúc con thuê người điều tra tin tức cô gái đó cho đến khi cô gái đó yên ổn bên hạnh phúc mới . Cuộc đời con người ai cũng có một quá khứ với những kỷ niệm khó quên , nhưng chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ đó được .. Ngọc Mai , con bé là con gái cưng của người bạn thân của bố , ông ấy còn là người có ơn Huệ rất lớn với gia đình mình lúc còn nghèo khó .. con có thể giúp bố trả ơn huệ này được không .. Nếu có thể , hãy kết hôn cùng cô gái đó , yêu thương và chăm sóc con bé , con bé là người tốt .. Và bố cũng mong con yên bề gia thất , có như vậy bố mới yên lòng .

Ngọc Mai thẫn thờ nhìn theo bóng dáng anh , cô uất ức đến rơi nước mắt .

- Bác gái .. con lên phòng một lát .

- Ngọc Mai...

Cô chạy thẳng lên tầng 3 , vừa đi vừa rơi nước mắt .. Đóng sập cánh cửa lại , cô rút điện thoại ra gọi cho trợ lý của bố mình .

- Việc tôi sai anh làm , anh đã làm xong chưa ? Tại sao không có tin tức gì cho tôi vậy ?

- Tiểu thư.. tôi đã điều tra xong rồi . Mọi thông tin tôi sẽ gửi qua Email cho cô .

- Nhanh lên đó . Mà phải rồi , chuyện này tuyệt đối đừng để đến tai bố tôi , đó là chuyện bí mật giữa tôi và anh .

- Tôi biết rồi ạ . Tiểu thư cứ yên tâm nhé .

Cô tắt máy , đôi môi mỏng khẽ nhếch lên ..

*****

Buổi chiều hôm ấy , sau khi cắt tỉa hoa ở sân vườn xong thì Ly có cuộc gọi từ chồng của mình .

- Lát em đón Bông xong đợi anh ở cổng trường , anh sẽ lái xe tới đón 2 mẹ con em .

- Tôi tự đi về được mà .

- Cả gia đình chúng ta sẽ đi chơi . Lâu rồi cũng chưa đi đâu cùng nhau cả .

- Hôm nay anh không bận sao ?

- Bận thì có mà bận cả đời . Anh sắp xếp ổn thoả rồi . Vậy nhé ..!

Tút .. tút.. tút ..

- Ơ kìa .. đã nhận lời đâu ( cô nghĩ thầm )