Chương 5
Vài ngày sau, trong lòng Tái Văn có chút không yên .
“Uy , Tái Văn, cậu dậy mau .” Mai Mai cầm tay cô lắc qua lắc lại , “Mình nhờ cậu gọi đĩa lòng gà xào , cậu làm sao lại gọi đĩa cá xào cà tím chứ .Hai món này hoàn toàn khác xa nhau vạn dặm .” Mai Mai oán trách nói.
“Không phải đều rất ngon sao ?” Tái Văn biện bạch .
“Sao có thể giống nhau được ? Cậu nói cậu mấy ngày nay như thế nào , không yên lòng , có phải đã có chuyện gì hay không?”
“Làm gì có chuyện gì a, tôi vẫn thế mà .”
Một lát sau đột nhiên lại hỏi Mai Mai, ” Lần trước bọn cậu nói đến …cái kia Hạ Tứ Phương, anh ta còn lên lớp không ?”
Mai Mai nhìn cô kinh hãi, “Không thể nào, Tái Văn, cậu không phải thích anh ta rồi chứ ,đến nỗi bị bênh tương tư luôn .”
Tái Văn vỗ vào lưng Mai Mai, “Đừng cho tôi lải nhãi , chuyện kia chỉ là tùy tiện hỏi thôi , các cậu trước kia không phải rất hay nhắc đến anh ta sao , tôi chỉ muốn kéo lại khoảng cách với mọi người .”
Mai Mai nửa tin nửa ngờ bĩu môi, “Anh ta lúc nào cũng thần bí , lại rất ít khi tới trường .”
“Ồ, như vậy sao ” Tái Văn mặt không chút thay đổi tiếp tục ngây người ra .
“Tít ,tít tít ” tiếng tin nhắn vang lên . Mai Mai đang ăn cơm quay lại nhắc Tái Văn, “Này, cậu có tin nhắn .”
Tái Văn khẽ ừ. Tùy tiện cầm di động lên xem, là một số điện thoại xa lạ, mở ra chỉ thấy có hai chữ “Có thể” .
Tái Văn gắt gao che miệng lại , không thể nào, anh ta làm sao biết số điện thoại của cô ? Anh ta thật sự đã đáp ứng ? Anh ta thật sự là Hạ Tứ Phương sao? Tái Văn hóa đá .
Tái Văn ban ngày lên lớp, buổi tối tiếp tục làm thêm ở quán cà phê Chân Ngã, mấy ngày nay buổi tối tiệm cà phê buôn bán rất tốt , Tái Văn làm việc giống như con quay. Chị Trần cũng bắt đầu oán thán, mấy ngày nay làm ở tiệm cà phê, buổi tối về nhà ngửi thấy mùi cà phê đều muốn ói ra.
Cuối cùng cũng hết giờ làm , Tái Văn thay quần áo của mình đi ra cửa, đã đến mùa đông, thời tiết là càng ngày càng lạnh , hôm nay gió cũng rất lớn , thổi mạnh đến nỗi trên mặt cay đau. Trên đường người đi đường còn nhiều , bên đường các cửa hàng đều trang trí Noel, đèn chớp màu sắc đẹp đẽ đa dạng , rất có không khí đón mừng năm mới .
“Oành” chỉ mãi lo nhìn vào tủ trưng bày trong cửa hàng , Tái Văn không cẩn thận đυ.ng vào người đi đường, vuốt cái mũi đau của mình , định ngẩng đầu lên xin lỗi, người đối diện lại nắm tay của nàng, kéo nàng vào bên đường , tránh đám người lui tới . Tái Văn lúc này mới nhìn rõ người đối diện là ai, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút . Mặt cũng đỏ dần lên.
“Khỏe không?” Hạ Tứ Phương buông tay của nàng ra, hai tay đút vào túi quần , cúi đầu hỏi.
Tái Văn không biết anh ta là đang hỏi nàng đυ.ng vào đau hay không đau, hay là dạo này khỏe không? Chỉ có thể dựa vào cảm giác nói, “Tốt.” Nói xong liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình, đành vội vàng cúi đầu.
“Cô tan ca sao?”
“Đúng vậy “
“Tôi có thể tiễn cô không?”
Tái Văn vội lắc đầu, xua tay “Không cần ,tôi có thể về trường được , rất gần .”
Hạ Tứ Phương nhìn ban tay khua loạn xạ của cô , dường như nghĩ đến cài gì.”Tôi tiễn cô.” Anh ta lặp lại một lần nữa ,nhưng lần này là câu khẳng định.
Tái Văn liếc anh ta một cái, chỉ thấy anh ta đã bước về phía trước , hóa ra đôc xe ỏ bên đường , là chiếc Land Rover. Anh giúp Tái Văn mở cửa xe, Tái Văn cúi đầu ngồi xuống.
Dọc theo đường đi, Hạ Tứ Phương mặt không chút thay đổi yên lặng lái xe, Tái Văn đang nghĩ xem nên nói gì với anh ta, dù sao hai người ngồi cùng nhau, không nói chuyện gì thì rất xấu hổ . Nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, vì thế đành thôi , quay đầu nhìn Hạ Tứ Phương, nhìn bộ dáng anh ta giống như không muốn nói chuyện . Ừm, vậy thôi , Tái Văn nghĩ muốn vờ ngủ .
Rất nhanh đi đến cổng trường, Tái Văn biết anh ta không đi vào trường, mở cửa xe nói “Hôm nay rất cám ơn anh , vậy hẹn gặp lại .” Tái Văn đang chuẩn bị xuống xe, Tứ Phương đột nhiên nói, ” Ngày mai tôi hẹn cô ” . Khi nói chuyện cũng không nhìn về phía Tái Văn, mà lại nhìn thẳng về phía trước, Tái Văn cũng không biết chính xác anh ta có ý gì, nhất thời cũng không nói gì.
Tứ Phương lặp lại một lần nữa , ” Ngày mai tôi hẹn cô .”
Tái Văn hoảng hốt xuống xe, đi vào cửa, quay đầu nhìn chiếc Land Rover chậm rãi chuyển bánh đi hòa vào dòng xe trên đường đến không thấy bóng dáng.
Tứ Phương lái xe nhưng không đi thẳng về nhà, mà lái xe chạy đến một ngôi chùa ở trên núi , bảo vê nhìn anh , mở cửa. Vùng núi này là một địa điểm du lịch thắng cảnh cỡ trung , trên đỉnh núi có một ngôi chùa cổ với một số làng du lịch , bình thường du khách không ít. Chính phủ vì muốn bảo vệ màu xanh cho môi trường du lịch, xe cá nhân đã bị cấm lên núi , du khách muốn lên núi, chỉ có thể chờ cho đến chính phủ thống nhất quy hoạch lại môi trường xanh cho nơi đây .
Tứ Phương lái xe, qua chín khúc cua ,mười tám chỗ ngoặt mới lên đến đỉnh núi. Buổi tối trên đỉnh núi không có người, xa xa chỉ có ngọn đèn mờ nhạt ẩn ẩn ở làng du lịch. Tứ Phương mở cửa xe, bước qua vòng bảo hộ đi đến vách núi phía trước, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không xa xa, thời tiết tốt , ánh trăng rất tròn, rất sáng , sao bốn phía không nhiều lắm .” Cuộc sống của tôi nên thay đổi một chút , đúng không?” Anh lẩm bẩm tự nói , trả lời anh cũng chỉ có bầu trời đêm im lặng…
Tứ Phương lái xe chậm rãi tiến vào gara, cách ba xe , anh nhìn đến chiếc Mercedes-Benz bên trái của cha anh có động tĩnh. Tứ Phương ngừng xe, quyết định chờ một chút, từ trong rương lấy ra một hộp công cụ , mở ra là một qiang (cây giáo)*.
Tứ Phương lấy qiang, mở cửa xe ra. Anh một tay cầm qiang, một tay đút vào túi ngoài áo khoác , chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc Mercedes.
Một bên tháo bảo hiểm qiang ra , một bên rất nhanh nhìn thoáng qua bên trong, nhìn rõ người bên trong, anh buông qiang xuống , cơ bắp toàn thân thả lỏng, xoay người lên lầu. Ở bên cửa kính ,cha anh Hạ Hữu Quân lộ ra nụ cười xấu hổ.
Lên lầu Hạ Tứ Phương nhẹ nhàng thở dài một hơi. Chú Vương vội vàng chạy lại hỏi anh “Sao trở về trễ như vậy?”.
Tứ Phương nhìn người đàn ông từ nhỏ đến lớn chăm sóc cho anh , khẽ cười cười, “Chú vì sao còn chưa ngủ?”
Chú Vương nói, “Người già cả rồi nên không còn buồn ngủ .”
Tứ Phương dừng bước, có chút suy nghĩ, “Phải không? Ông ta gần đây có chuyện gì sao?”
Vương thúc biết “Ông ta ” này là cha của Tứ Phương Hạ Hữu Quân, “Không có chuyện gì .” Có chút kinh ngạc, không biết vì sao Tứ Phương lại hỏi như vậy.
Tứ Phương cũng không nói nhiều , “Chú chú ý nhiều một chút .”
Chú Vương vội vàng nói, “Vâng.” Tứ Phương cũng không nói cái gì nữa, lên lầu.
Cha của Tứ Phương Hạ Hữu Quân ở vùng này , thậm chí ở thành phố xung quanh là một nhân vật rất có tiếng tăm . Ông từ nhỏ mất cha , gia cảnh bần hàn, lại không được đi học , mười hai, mười ba tuổi đã ở lăn lộn vào đời .
Thanh danh của ông cũng càng ngày càng tăng , hàng xóm láng giềng giáo dục con cái đều đã nói như vậy, “Con trăm ngàn lần đừng học theo Hạ Hữu Quân, sớm hay muộn cũng ăn đạn .”
“Con mà không học ra hồn về sau đi theo Hạ Hữu Quân làm tiểu đệ, sớm hay muộn cũng chết rục trong tù.” Thanh danh của ông ai ai cũng biết, tất cả mọi người đều muốn trốn tránh ông.
Kỳ thật giai đoạn này Hạ Hữu Quân cũng chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau, trộm cắp linh tinh, cũng chưa có danh tiếng đến như vậy .
Loại côn đồ như ông cũng có bạn gái, là bạn học thời trung học ,gọi là Dương Tiểu Cầm. Dường nhiên Dương Tiểu Cầm không tin là Hạ Hữu Quân là người xấu như mọi người nói , người khác hoàn toàn không biết cuộc sống gia đình Hạ Hữu Quân có bao nhiêu vất vả , nhà chỉ có bốn bức tường, không có đồ đạc gì ,mẹ ông hàng năm đều phải nằm ở trên giường . Nhưng con người thì vẫn phải sống Hạ Hữu Quân tuy rằng có đi trộm cắp nhưng cũng chỉ là muốn nuôi người nhà mà thôi.
Bởi vậy Dương Tiểu Cầm không để ý đến sự phản đối của cha mẹ, kiên trì cùng Hạ Hữu Quân yêu đương . Dương Tiểu Cầm cùng Hạ Hữu Quân hoàn toàn là hai loại người khác nhau , Dương Tiểu Cầm lớn lên mi thanh mục tú, ôn hòa thân thiết, từ nhỏ đến lớn đều học giỏi, lúc trung học điểm thi cơ bản có thể một chân bước vào đại học. Tuy cha mẹ nhiều lần phản đối Hạ Hữu Quân, nhưng Dương Tiểu Cầm vẫn không để ý ,đến mười tám tuổi, Dương Tiểu Cầm thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, cả gia đình từ trên xuống dưới đều rất phấn khởi .
Hạ Hữu Quân cũng vì cô mà cao hứng, nhưng từ trong đáy lòng , dần dần cảm thấy mất mát, bọn họ một người là sinh viên, một người là côn đồ đến chứng chỉ tốt nghiệp cũng chưa lấy, dựa vào cái gì có thể ở cùng một chỗ?
Mùa thu tháng 10 Dương Tiểu Cầm nhập học , Hạ Hữu Quân cũng theo lão đại Dư Quản Hoa làm ăn , từ nay về sau bước chân vào con đường gian hồ hiểm nguy . Ngay từ đầu ý nghĩ của ông rất đơn giản, có thể kiếm thật nhiều tiền, có thể đảm bảo vật chất cho Dương Tiểu Cầm, chờ Dương Tiểu Cầm tốt nghiệp liền kết hôn. Nhưng về sau càng làm càng lún sâu, ông đã không còn cách nào khống chế được .
Buổi tối mùa xuân năm ấy, Dương Tiểu Cầm lặng lẽ nói với ông, cô đã mang thai con của ông , tuy rằng đứa trẻ này đến hơi sớm, nhưng bọn họ vẫn thật vui mừng , rất muốn sinh đứa bé này ra, dù sao chỉ còn nửa năm sẽ tốt nghiệp , chỉ cần trước tốt nghiệp chú ý một chút là được . Bọn họ vui vẻ lập kế hoạch nên mua cho đứa nhỏ cái gì, đứa nhỏ nên lấy tên là gì, là con trai hay là con gái…
Ngày hôm sau còn chưa kịp báo tin mừng cho Dư Quản Hoa, lại nhận lấy một tin xấu , con của Dư Quản Hoa bởi vì tranh đàn bà mà chém chết một người . Dư Quản Hoa cầm lấy tay Hạ Hữu Quân nói, tôi chỉ có một đứa con trai này , tôi van cầu cậu hãy giúp tôi . Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc gia đình của cậu .
Đến khi ông ta đe dọa đến Dương Tiểu Cầm , Hạ Hữu Quân mới thỏa hiệp , ông đáp ứng thay con trai Dư Quản Hoa gánh tội thay. Hạ Hữu Quân sau này nghỉ lại đều rất hối hận quyết định chết tiệt này, ông không những bị gán tội , con trai của Dư Quản Hoa cũng bị bắt , ngay cả chính ông cũng bởi vì liên lụy đến án tử kia mà bị bắt .
Tám năm sau, ông rốt cục cũng ra tù , người con gái của ông vì khó sinh mà đã chết, con ông bị Dư Quản Hoa đưa đến cô nhi viện thành phố Vĩnh An . Cuối cùng khi ông tìm được con trai , ông đã khóc.
Đó một cậu bé chín tuổi gầy khô quắt , tự mình đóng chặt bản thân , nó cự tuyệt mọi người, cự tuyệt nói chuyện, cự tuyệt đến trường, chỉ đứng một mình ở trong góc chơi đùa với quả bóng nhỏ
Hạ Hữu Quân thương tâm nhìn con trai nhỏ ôm yếu lầm lì , một khắc đó ông âm thầm thề, nhất định phải cho con ông một cuộc sống tốt nhất, cho dù ông phải chết .
Ông tâm ngoan thủ lạt âm thầm tố cáo Dư Quản Hoa, mượn thế lực của hắn chỉ trong một đêm đã lớn mạnh. Càng thêm cẩn trọng, chinh chiến khắp nơi , tranh đoạt, phân chia lãnh thổ , cuối cùng vang danh một phương .
Đối với con, ông tiêu tiền không tiếc , con ông không muốn đến trường, ông mời những giáo viên tốt nhất đến dạy , con ông không muốn nói, ông mời đủ loại chuyên gia về trẻ em tới cửa chăm sóc , vì không muốn con trai buồn , ở nhà ông bố trí đầy đủ các loại phòng chơi. Đối với yêu cầu của con,ông dù trăm phương nghìn kế cũng phải làm được. Đáng tiếc con của ông lại ít khi yêu cầu gì , tuy hoàn cảnh an ổn đã làm cho tính các của nó có chút thay đổi, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ ít nói , tính cách lầm lì, nhưng nó lại nhanh nhẹn cẩn thận, ngoài ra còn phi thường thông minh.
Thời điểm mười lăm tuổi, con ông cũng bắt đầu nghe lời giáo viên chỉ bảo ,biết như thế nào là tài khoảng như thế nào là kỳ hạn giao hàng , thu hoạch rất nhiều , thời điểm19 tuổi, Tứ Phương quyết định xuất ngoại du học, ngành học tài chính. Bốn năm đo Tứ Phương vui vẻ lên rất nhiều .Nó bắt đầu thành lập phòng làm việc, mua rất nhiều đất bất động sản, từng có một con phố đều là sản nghiệp của nó .
Hạ Hữu Quân còn tưởng rằng con ông không trở về nước , cấp bách như đòi mạng , mỗi ngày đều hối hận đã cho nó xuất ngoại, mỗi ngày đều gọi điện thoại khuyên bảo . Không nghĩ tới bốn năm sau , Hạ Tứ Phương thật sự đã trở về. Hạ Hữu Quân cao hứng đến rơi nước mắt . Về phần con sau khi trở về muốn đi nghiên cứu sinh cái gì …nông nghiệp, cũng không sao cả , dù sao cũng không xấu , con ông yêu thích cây cỏ hoa lá , chỉ cần nó vui là được . Ngay cả chuyện Tứ Phương không để ý đến bang hội, ông cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể chờ .