Chương 40
Khi Tái Văn tỉnh lại, bốn phía đã là một màu tối đen, chờ ánh mắt chậm rãi thích ứng với bóng đêm, cô phát hiện mình đang ở trên chiếc giường đã ngủ hôm qua , đúng là phòng ngủ Tái Vũ. Có một chấm cháy đỏ ở chỗ đối diện, là có người ở nơi nào đó đang hút thuốc, bởi vì trong không khí có mùi thuốc lá rất đậm , Tái Văn ho khan vài tiếng.
Một lát sau, điểm đỏ đối diện bị dập tắt “Em tỉnh?” Là Tái Vũ, hắn đứng lên đi tới bên giường.
Tái Văn co rúm lại dịch vào bên trong, vẻ mặt khẩn trương nhìn theo hắn. Tái Vũ cũng nhìn cô, cũng không tiến thêm một bước nào , “Tỉnh rồi thì đứng lên đi, đi rửa mặt , anh đi gọi cơm.” Nói xong đi ra phòng ngủ.
Đợi Tái Vũ đi ra ngoài, Tái Văn chậm rãi từ trên giường đứng lên, đau đầu muốn nứt ra , cả người cũng giống như dập nát , ngồi ở bên giường, cô cảm thấy cực kì thất bại, Tứ Phương không ở bên cạnh chuyện gì cũng đều rất khó khăn , cô đúng là được anh nuông chiều thành hư , hiện tại chỉ một chút gió táp mưa sa cũng không chịu nổi .
Tái Văn ôm lấy đầu , cũng may hiện tại đã tìm được Tứ Phương, tuy rằng bản thân bị thương nặng, nhưng anh vẫn còn sống, chỉ cần anh còn sống, tảng đá trong lòng cô mới nhẹ đi được , hiện tại lo lắng nhất là một mình Tứ Phương nằm ở trong bệnh viện, không có ai chăm sóc, càng lo lắng người đối đầu với anh vẫn không chịu buông tha cho anh , vẫn muốn đi hại anh .
Tái Văn hít sâu một hơi, muốn đi bệnh viện, nhất định phải mau chóng đến bệnh viện, Tứ Phương không có ý thức mê man ở trên giường bệnh, bên cạnh lại không có ai chăm sóc .
Cô đỡ lấy hai chân, chậm rãi đứng lên, dựa vào tường chậm rãi đến phòng vệ sinh rửa mặt, ở trong gương, cô nhìn thấy cổ, mặt, toàn bộ nửa người trên đều đỏ bừng , nhất định là giữa trưa ở bệnh viện giãy dụa rất kịch liệt, toàn bộ cơ thể đều dùng quá sức . Cô một lần nữa vốc nước lạnh lên rửa mặt , cơ thể này quá tệ , mấy ngày nay đều không nghe cô sai bảo ,về sau cô phải chú ý dưỡng thân thể thật tốt , nhất định phải lấy trạng thái tốt nhất để đánh trận chiến này.
Tái Vũ ở bên ngoài gõ cửa phòng vệ sinh “Cơm đến rồi , đi ra ăn cơm.”
Tái Văn lấy lại tinh thần, đi ra ngoài ăn cơm. Tái Vũ kêu ba món cùng một món canh , lúc ra ngoài cơm đã bới xong .
Tái Văn ngồi xuống, cũng không nói gì, trực tiếp cầm lấy đũa , đồ ăn đều ăn một ít, uống rất nhiều canh, lại ăn hai chén cơm đầy , ăn xong sờ sờ bụng mình , cực kì no .
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tái Vũ một chút cũng không ăn, hai tay hắn tạo thành chữ thập, đặt ở trên bàn cơm, nhìn thẳng tắp vào cô .
“Anh không ăn sao?” Tái Văn hỏi hắn.
“Em rốt cuộc nghĩ cái gì?” Tái Vũ hỏi, hắn không hiểu Tái Văn, ở trong bệnh viện cô giãy dụa lợi hại như vậy, hiện tại một câu cũng không nói , lại ăn uống nhiều như vậy , không biết cô muốn gì đây.
“Ăn cơm, anh có biết em đã bao lâu rồi không ăn một bữa cơm ngon như vậy không ?” Tái Văn không chút để ý nói.
Tái Vũ nghĩ nghĩ nói, “Bệnh viện bên kia, anh sẽ mời một người hộ lý chuyên môn tới chăm sóc cho hắn, em yên tâm.”
“Cái người kia tên gọi là gì? Hắn có thể đến bệnh viện tìm Tứ Phương hay không?” Tái Văn thật lo lắng chuyện này.
“Kia không phải là người em có thể đối phó được , không cần lo hắn ta là ai . Anh đã nói chuyện với hắn, chuyện này em không cần lo lắng.”
“Được , vậy là tốt rồi.” Tái Văn đứng lên, “Em buồn ngủ, em muốn đi ngủ “
Tái Vũ nói “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tái Văn xoay người thản nhiên nhìn hắn, “Em không có gì để nói , em buồn ngủ, muốn đi ngủ .” Cô chỉ chỉ một phòng ngủ bên cạnh, “Đó là phòng khách sao? Em có thể ngủ ở nơi đó không ?”
Tái Vũ nhìn cô ”Em nói cái gì ?”
Tái Văn đẩy tay hắn ra, “Đã biết, em đi ngủ.” Cô đi thẳng vào phòng ngủ, một bộ dáng lợn chết cũng không sợ nước sôi, đi đến nằm ở trên giường Tái Vũ, lấy chăn đắp .
Tái Vũ khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô, không nói gì. Một lát sau anh đến phòng vệ sinh tắm rửa, thay đổi áo ngủ đi ra nằm ở trên giường, Tái Văn nằm ở mép giường , ôm chặt lấy chăn, không biết có ngủ hay không, Tái Vũ kéo tay cô , bị cô rút lại , xem ra cô tỉnh . Hắn lại kéo, Tái Văn cầm lấy cánh tay hắn, cắn mạnh xuống , mặt Tái Vũ vặn vẹo , hắn có thể cảm giác da thịt trên tay bị răng nanh cô cắn rách, hắn không hề động đậy tùy ý để cô cắn.
Tái Văn dùng răng nanh đem hết sức lực toàn cắn rách da hắn , bên trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, sau đó răng cô càng ngày càng không có lực, chỉ có thể dùng miệng .
Tái Vũ nghiêng người đến, dùng một bàn tay nắm lấy tay trái của cô , lại lấy một tay cầm lấy cái còng chỉ nghe nhẹ nhàng ca một tiếng, còng tay khóa lại tay của hai người lại .
Tái Văn quay đầu trừng mắt với hắn, “Anh làm gì?”
Tái Vũ nằm xuống, “Đừng trừng mắt thế , giống như ma ý, ngủ đi.”
Tái Văn trở mình một cái xem thường, nằm xuống, trong lòng cũng lạnh một nửa, làm sao bây giờ? Vốn nghĩ muốn thừa dịp hắn ngủ mà trộm đi , xem ra không có cơ hội rồi , chỉ có thể hy vọng đến buổi sáng ngày mai, chờ hắn đi làm cô lại nghĩ biện pháp khác .
Tái Văn bắt buộc bản thân phải ngủ, muốn chuẩn bị tốt tinh thần mới được, hết thảy phải chờ đến ngày mai .
Tuy rằng tự thôi miên bản thân, nhưng Tái Văn vẫn không thể ngủ được , nhất là nghỉ đến cả người Tứ Phương đang bị thương nằm một mình ở trong bệnh viện, cô làm thế nào cũng ngủ không được, thời điểm trời gần sáng , Tái Văn mệt mỏi thϊếp đi một lát, Tái Vũ xoay người , cô liền tỉnh lại.
Cô nhắm mắt nằm ở trên giường chờ, bảy giờ Tái Vũ khẳng định sẽ phải đi làm , chờ hắn vừa ra khỏi cửa, cô sẽ nghĩ biện pháp đi ra ngoài.
Thật vất vả đợi đến bảy giờ, Tái Vũ lại không động tĩnh gì, cô có điểm nóng ruột , kéo tay đứng lên, hắn rốt cục mở mắt, “Làm sao vậy?”
“Em muốn đi toilet.” Tái Văn nhìn hắn, làm ra bộ dáng bị nướ© ŧıểυ nghẹn mà dậy vậy.
Tái Vũ từ trên giường đứng lên, “Đi thôi “
Tái Văn mở to hai mắt nhìn, “Anh không mở còng tay sao ? Em muốn đi toilet.”
“Chúng ta cùng đi, anh cũng muốn đi toilet.”
“Anh mở còng tay ra trước.” Lại lửa nhỏ bùng lớn
“Anh thích , rất tốt.” Tái Vũ mặt không chút thay đổi nói.
“Em không muốn .” Tái Văn nằm ở trên giường tiếp tục ngủ, tôi xem anh có đi làm không , chẳng lẽ anh đi làm cũng còng tôi theo ?
“Đứng lên” Tái Vũ lắc lắc tay phải.
“Làm sao?” Tái Văn khẩu khí bực tức
“Cùng đi toilet, em không đi toilet, nhưng anh muốn .”
Này có phải muốn cô không thể sống sao , “Anh mở còng rồi tự mình đi đi ”
Tái Vũ bất kể cô nói cái gì, trực tiếp kéo tay phải, mặc kệ còng tay nghiến vào da thịt , hắn giống như không biết đau, cố sống cố chết đem Tái Văn kéo lên , Tái Văn bị hắn kéo rơi xuống đất , lại bị hắn một đường kéo đến phòng vệ sinh. Đứng ở bên bồn cầu, hắn cởi bỏ quần ngủ, đứng tiểu bên bồn cầu, nhìn Tái Văn nằm ở khá xa, tay phải của hắn dùng lực kéo cô tha đến bên cạnh bồn cầu, nướ© ŧıểυ rơi xuống bên cạnh bồn cầu, bắn ở trên mặt Tái Văn.=((
Tái Văn không hề động đậy , giống như đã chết, không rên một tiếng cứ nằm thẳng trên đất, tay trái treo lên cao .
Tái Vũ sau khi tiểu xong , ôm Tái Văn đứng lên, giống như đứa bé kẹp vào nách , đi vào phòng bếp tìm nước uống.
Uống nước xong , hắn lại mang cô trở lại phòng ngủ, sau đó đặt cô nằm song song ở trên giường, Tái Vũ từ tủ đầu giường lấy một điếu thuốc “Không cần chuyện gì cũng đối nghịch lại với anh , anh cũng sẽ khó chịu.”
Hắn quay đầu nhìn cô, cô vẫn nhắm chặt mắt lại, không nhúc nhích. Tái Vũ cúi đầu, vươn đầu lưỡi đem nướ© ŧıểυ trên tóc và mặt Tái Văn từng chút từng chút liếʍ sạch sẽ.
“Không cần hận anh, biết không? Anh không chịu nổi việc em hận anh ” hắn nói.
Lúc này di động tủ đầu giường vang lên, Tái Vũ nhận lấy ,nói vài câu, đã trò chuyện xong.
Hắn lẳng lặng nhìn Tái Văn một lát , sau đó từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra chìa khóa, mở ra còng tay ra. Khi còng tay được mở ra, Tái Văn rốt cục mở mắt.
Tái Vũ một bên nhìn cô , một bên nắm tay trái của cô lên, bị còng tay còng lâu nên tay cô bị chảy máu ,hắn cúi đầu, kề miệng lên vết máu, đem cổ tay cô liếʍ sạch sẽ.
“Anh có công việc phải đi, em ở nhà phải ngoan được không ?” Tái Vũ hỏi cô
Tái Văn không nói gì. Tái Vũ giống như không từ bỏ ý định, hắn lại hỏi một lần nữa , “Sao? Em sẽ ngoan chứ?”
Tái Văn thấp giọng trả lời, “Em sẽ ngoan .”
Tái Vũ buông cánh tay của cô ra , đắp chăn lên cho cô ”Vậy em ở nhà chờ anh trở lại.”
“Vâng ” Tái Văn khe khẽ lên tiếng.
Nhưng chân trước Tái Vũ mới vừa bước đi, sau lưng Tái Văn liền từ trên giường ngồi dậy, cô đi vào phòng khách đứng trước cửa sổ từ một khe hở nho nhỏ nhìn động tĩnh dưới lầu, đến khi nhìn xe của Tái Vũ lái ra tiểu khu, lòng của cô mới bình tĩnh lại .
Cô nhanh chóng chạy về phòng đi tìm di động, cô nhớ rõ là đặt ở trong túi áo nhưng tìm thật lâu cũng không có.
Cô lại tìm trong chăn, dưới gối , giường, tủ đầu giường… những chỗ cần tìm đã tìm qua , vẫn không tìm được, xem ra đã bị Tái Vũ cầm đi.
Cô chạy về phòng khách, đi tìm điện thoại bàn nhưng là nhất cầm lấy phone, bên trong không hề có tiếng , hóa ra dây điện thoại bị cắt đứt.
Cô cũng chưa từ bỏ ý định đi mở cửa chống trộm , quả nhiên đã bị khóa cứng từ bên ngoài, cố gắng nửa ngày, cửa chống trộm vẫn chưa nhúc nhích . Cô nhớ trong nhà có khả năng có chìa khóa, lại đi lục tìm, nhưng cái gì cũng không tìm thấy. Đúng vậy, Tái Vũ ngay cả điện thoại cũng cắt , sao có thể để lại chìa khóa cho cô ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tái Văn lo lắng , Tái Vũ khả năng sau khi xong việc sẽ trở về đây ,thời gian của cô còn rất ít.
Tái Văn vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng rồi, nhìn xem có thể nhờ người giúp đỡ từ bên ngoài hay không. Cô đi vào phòng ngủ cầm lấy một cái gối , canh ở trước cửa sổ phòng khách, chỉ cần phía dưới tiểu khu có người , cô sẽ lấy gối ném về phía người đó .
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra, Tái Văn xem xét cơ hội thật chuẩn , ném cái gối xuống, không đυ.ng đến người đó, lại rơi về phía trước. Nhưng cũng khiến người đàn ông chú ý, anh ta theo phản xạ hướng lên trên nhìn , Tái Văn nhìn cơ hội đã tới , dùng hết lực hô lớn, “Cầu xin anh , giúp tôi gọi một công ty bẻ khóa , tôi bị khóa trái ở nhà , tôi ở phòng 602 “
Người đàn ông đứng tại chỗ không hề động đậy , Tái Văn nhìn thấy anh ta không có phản ứng gì, lại liều mạng hô to, ” Cầu xin anh , giúp tôi gọi một công ty bẻ khóa , tôi bị khóa trái ở nhà , tôi ở phòng 602 ”
Người đàn ông lúc này mới có phản ứng, anh nhìn Tái Văn gật đầu, lấy di động, nói chuyện điện thoại xong, anh hướng Tái Văn vẫy tay, làm một dấu OK.
Tái Văn vui vẻ hô một tiếng, “Cám ơn anh .”
Người đàn ông lắc tay , bước đi .
Cũng may mắn đây là một khu thấp tầng, Tái Vũ ở tầng 6, qua cửa sổ gọi người phía dưới còn có thể nghe được , nếu ở cao thêm một chút, thì thật đúng là không có cách nào.
Tái Văn ở trong phòng khách bước qua bước lại, sợ Tái Vũ có thể sẽ trở lại . Lo lắng nửa giờ, người ở công ty bẻ khóa đến , Tái Văn lấp tức bảo bọn họ mở khóa không đến 10 phút, cửa chống trộm bị mở ra , tốc độ thật sự là mau a.
Tái Văn được giải thoát lại không trực tiếp đến bệnh viện, hiện tại có mấy chuyện phải lập tức đi làm. Cô trước mắt phải đến Hương Cách Lý Lạp, đem phòng trả lại , đưa tiền mặt trực tiếp đến chỗ gần bên bệnh viện nhân dân, cô tìm được một người thuộc công ty bất động sản, thuê một nhà trọ, cô yêu cầu rất ít, mặc kệ lớn nhỏ, tầng trệt, phương tiện đi lại , chỉ cần ở bên cạnh bệnh viện, an toàn là được .
Nhân viên công tác cho cô một số gợi ý , Tái Văn chỉ nhìn một chút, lập tức quyết định , rất nhanh ký hợp đồng, nhân viên công tác chưa thấy qua khách nào mà lại dễ dàng như vậy , cầm hợp đồng mà lòng vui phơi phới .
Sau khi lấy chìa khóa Tái Văn mở túi xách ra , cầm mười vạn tiền mặt, chuẩn bị tiền thuốc men cho Tứ Phương, còn lại cô cất hết xuống gầm giường . Làm xong cô lập tức chạy tới bệnh viện, khoảng cách rất gần, không đến 5 phút .
Nhẹ nhàng mở cửa Tứ Phương vẫn là không có ý thức nằm ở trên giường bệnh, nhưng tình hình hôm nay thoạt nhìn so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, hô hấp đã tốt lên , trên người mấy cái ống cũng được rút đi rất nhiều . Tái Văn đi qua , nhẹ nhàng sờ vào mặt anh , hai má anh càng thêm gầy yếu tái nhợt, lông mày nhăn lại , môi khô nứt bong một lớp da khô .
Tái Văn đang muốn đi chuẩn bị nước ấm lau mặt cho anh, lúc này một cô y tá đẩy cửa tiến vào, “Người nhà mấy người đi đâu hết vậy ? Bệnh nhân hôm qua mới cấp cứu xong , còn cần phải trị liệu thật tốt , người nhà lại không thấy bóng dáng đâu cả , bác sĩ tìm máy người đến vài lần đo .”
Tái Văn vội vàng hỏi, “Anh ấy hiện tại thế nào ? Có nguy hiểm hay không?”
Y tá mất hứng nói, “Hiện tại đã ổn định , ngày mai là có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.”
Tái Văn cao hứng nói, “Vậy thì tốt quá, cám ơn, cám ơn mọi người .”
“Bệnh nhân cần phải bình phục thật tốt , ngươi nhà nhất định phải chăm sóc cho tốt ” y tá lại dạy bảo Tái Văn.
” Vâng ” Tái Văn vội vàng nói, “Tôi về sau 24 giờ đều ở đây chăm sóc anh ấy, bệnh nhân có chuyện gì xin hãy nói với tôi .”
Y tá gật gật đầu, đi ra ngoài.