Chương 6: Gặp lại ở con hẻm

Nhân viên thu ngân thực sự không thể chấp nhận nổi, do dự mở miệng: “Có cần tôi giúp gì không…”

“Không cần.” Nam Lê từ chối.

Nam Lê tựa hồ đã quen với chuyện này, cô tính toán đồ vật trong tay và chuẩn bị ngồi xe về nhà.

Nhớ tới cái giao lộ này không thuận tiện để bắt xe, cô liền quyết định đi về phía trước một chút. Kết quả vừa quay người thì chạm phải một đôi mắt đen thẳm.

Người nọ trong mắt không có nhiều cảm xúc, chỉ bình thản nhìn cô, đến mức có thể xuyên qua cô, nhìn về phía sau cô.

Cô không muốn mình đa tình.

Nam Lê thấy anh tiến vài bước qua bên cạnh, trong không khí yên tĩnh ban đêm phát ra tiếng vang rất tốt.

Khi hai người sắp sửa chạm mặt, anh nhướng mày gọi: “Nam Lê.”

Nam Lê.

Cô bỗng nhiên cảm thấy mũi đau xót, nhưng cố gắng duy trì cảm xúc của mình - đối diện cặp mắt đen ấy.

“ Bạn học gặp mặt, không chào hỏi một câu?” Trần Tập nở nụ cười, “Hay là đã không quen biết tôi?”

Thấy cô trầm mặc cúi đầu không nói gì, anh thở dài một tiếng, “Thật đúng là không quen biết.”

“Vậy bây giờ hồi ức một chút, người chưa từng vượt qua cậu hồi học cấp ba, Trần Tập.”

Nói đến chuyện này, Trần Tập vẫn có chút canh cánh trong lòng.

“Tôi nhớ rõ.” Giọng nữ lẫn một chút run rẩy khó mà nhận ra, “Trần Tập.”

Trần Tập nhìn xuống thấy cô khẽ run bả vai, đầu vẫn như cũ rũ xuống, giống như một con rùa nhỏ đen, hoàn toàn khác với bộ dạng vừa rồi.

“Vừa rồi rất bản lĩnh.”

“Cảm ơn.”

Trần Tập: “……” Còn rất không khiêm tốn.

“Về nhà?”

Nam Lê gật đầu.

Nói xong, Trần Tập chỉ chỉ, chiếc xe của anh vừa vặn dừng ở trạm giao thông công cộng bên cạnh.

Nam Lê biết anh là người có tính cách như thế nào, đáp lại, “Được.”

Hai người sóng vai hướng nhà ga đi, dọc theo đường đi Nam Lê nắm chặt túi nilon, gần như muốn xé nó ra.

Ánh mắt Trần Tập quét qua túi, mơ hồ có thể phân biệt bên trong là chút dược phẩm, mày cực đậm nổi lên một tia nếp uốn.

Nơi xa, xe buýt từ chỗ ngoặt chậm rãi tiến lại.

Trần Tập cầm lấy mũ bảo hiểm, có chút do dự.

Anh chưa bao giờ thích để người khác chạm vào đồ.

“Nhà cậu ở đâu…”

Quay đầu lại, cô gái đã hoảng loạn chạy đi, cô lên xe buýt, ngồi xuống phía cuối.

Rất lâu sau, Trần Tập dường như cuối cùng mới lấy lại tinh thần, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dài.

Hành động.

Tính cách của anh lúc nào cũng vội vàng.

---

Nam Lê gần như lảo đảo như người say, trở về nhà, mở khóa và trực tiếp vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý, tại sao vẫn bị tổn thương.

Nam Lê, mày chỉ là yêu thầm một người, không cần phải để toàn bộ cảm xúc chìm đắm trong người anh ta.

Nam Lê cảm thấy rằng hai lần gặp gỡ trước đó đã tiêu hao hết vận may, không đến mức còn như vậy tréo ngoe, khiến họ lại có liên quan.

Nhưng lần gặp mặt này, càng bất ngờ hơn, không kịp chuẩn bị, ngay sau đó vào buổi chiều hôm sau, ở một con hẻm nhỏ.

Nam Lê thỉnh thoảng có thời gian rảnh sẽ đến hẻm Liễu dạy kèm cho một cô bé, đó là một cô bé lớn lên trong khó khăn nhưng vẫn tích cực hướng về phía trước.

Trần Tuyết kéo Nam Lê nói chuyện phiếm, “ Chị có thích ai thời trung học không?”

“Có.”

“Người như thế nào?”

Nam Lê nghĩ một chút, “Là người khiến người khác dễ dàng thích.”

Nghe vậy, Trần Tuyết như thể nhận được điều gì đó, bắt đầu không ngừng chia sẻ, “Em thích một nam sinh cũng như vậy, có rất nhiều bạn bè, thành tích tốt, lớn lên đẹp trai, các thầy cô đều rất thích, còn chơi bóng rổ…”

Về những ưu điểm của người đó, cô bé nói không ngừng.

Nam Lê lặng lẽ nghe, chờ đến gần bốn giờ, cô lấy túi rời đi.

Khi quẹo vào một con ngõ nhỏ, cô thấy khoảng sáu bảy người đàn ông đang đứng trong đó, còn có một người đang nằm trên mặt đất ôm mặt.

Người cầm đầu mặt lạnh lùng, trên tay cầm điếu thuốc lá đang nghịch.

Trần Tập nhìn thấy cô đi vào ngõ nhỏ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lúc này mới châm lửa và hút mấy hơi.

“Mẹ nó, thằng kia hút máu chó đến mức chết tiệt, thật đáng ghét.” Một người đá vào người nằm trên mặt đất, quay đầu nói với Trần Tập.

Trần Tập thở ra một làn khói, đang chuẩn bị suy nghĩ xem nên xử lý thế nào thì nghe thấy một tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần.

Nam Lê chạy đến, đứng trước mặt anh không dừng lại, thiếu chút nữa bị tàn thuốc của anh chạm vào.

“Trần Tập.” Cô nắm chặt vạt áo, “Không cần đánh nhau.”

Giọng nói này mang theo sự lo lắng và run rẩy, Trần Tập không nghe.

Anh không nhìn cô, ánh mắt dừng ở nơi khác.

“Trần Tập, không cần đánh nhau.” Nam Lê giơ tay nắm lấy cánh tay anh, như thể giây tiếp theo sẽ khóc ra.

Trần Tập trong lòng bực bội, không hiểu sao mỗi lần gặp cô đều dùng ánh mắt như vậy.

Nắm tay run rẩy và ánh mắt phức tạp.

Giống như cô đã chịu đựng cái gì đó.

Mẹ nó.Anh phủi tay, ấn cô vào tường, đem điếu thuốc tắt rồi, ngữ khí trở nên ác độc, “Đã cho cô mặt mũi, đừng có mà chạm vào tôi!”