Chương 4: Nuôi không?

Khi Trần Tập trở lại quán bar, mấy nhóc nhảy cẫng lên vây quanh một cô gái không ngừng lấy lòng.

Vừa mới bắt đầu không nhìn thấy mặt, còn tưởng rằng là Kỳ Du, sau đó đến gần mới phát hiện không phải.

Là một người không dễ chọc.

Trần Tập quét mắt nhìn bàn mấy chai rượu giá cả sang quý, ngồi xuống sofa.

“Ý định làm tôi phá sản?”

Mấy nhóc nhảy thấy ông chủ đến, lập tức như lâm đại xá mà rời đi.

Ngôn Yên trừng anh một cái.

Trần Tập mở bình rượu, trực tiếp dẫn theo miệng bình chạm vào tay cô, sau đó ngửa đầu không tiếng động uống, ánh đèn chiếu vào yết hầu gợi cảm, phảng phất như lan tỏa hormone nóng bỏng.

Ngôn Yên nhìn anh uống rượu, không biết sao bỗng nhiên không muốn uống nữa, có điểm chán ghét.

“Không hỏi chuyện như thế nào?”

Trần Tập dùng khóe mắt nhìn cô một cái, nhưng bình rượu vẫn không buông.

“Ngôn Yên, cô cần biết, đàn ông có thể yêu cô, mặc kệ cô luôn đúng, nhưng chung quy có điểm cuối, không thể nào không có nguyên tắc mà lấy cô làm nhất.”

Những lời này có chút đạo lý, nhưng Ngôn Yên nghe không vào, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn qua, “Trần Tập, chúng ta đầu tiên là bạn bè.”

Trần Tập không cho là đúng, “Vậy thì sao.”

Vậy thì sao?

Cậu tự nhiên nên đứng ở phía tôi.

Ngôn Yên trong lòng càng thêm tức giận, nhưng cũng hiểu Trần Tập hiện tại cùng Giang Lộ Minh có vẻ thân thiết, chỉ vào bên cạnh.

Thật phiền!

Lười lý luận, Ngôn Yên lấy túi xách đi ra ngoài, vẫn mang theo một vẻ kiêu ngạo của cô gái trẻ.

---

Rạng sáng bốn giờ, quán bar kết thúc buôn bán.

Trần Tập lấy túi chuẩn bị về nhà, Hồng Mao vội vàng gọi lại, “Anh Tập, chị Du mời chúng ta đi ăn lẩu.”

“Hiện tại?” Anh chỉ muốn về nhà tắm rửa ngủ.

Hồng Mao nhịn cười xấu xa, “ Chị Du nói anh còn thiếu một bữa cơm.”

Trước đó Kỳ Du đã giúp đỡ Trần Tập, quả thật còn thiếu một bữa cơm.

“Được.” Trần Tập nhướng mày, “ Tôi tắm rửa rồi đi, đúng rồi, lại mang theo hai chai rượu.”

Hồng Mao không hiểu, “Dù sao cũng phải dính mùi vị, hiện tại tắm sạch cũng vô dụng.”

Trần Tập không tiếp lời, lấy quần áo đi vào trong nhà tắm.

Hồng Mao từ quầy rượu chọn rượu ngon rồi đi ra ngoài.

Trần Tập ra khỏi quán bar đã gần 5 giờ, trời nhập nhèm, không khí ẩm ướt sương mù, đội mũ bảo hiểm, sau đó sải bước lên xe máy, hướng nhà Kỳ Du.

Sương mù bám trên kính mặt, một cơn lạnh lẽo lùa đến, những giọt mưa bỗng rơi xuống, Trần Tập vẫn tỏ ra không có gì thay đổi, tiếp tục phóng xe trong mưa như một mũi tên.

Khi qua giao lộ phố Ninh An, anh thấy một con mèo màu xám nhạt đang co mình dưới đèn đường, hoàn toàn không có một chút sức sống.

Trần Tập không giảm tốc độ, mũ bảo hiểm hạ thấp tạo ra vẻ lạnh lùng, hắn chỉ lo như một mũi tên lao đi xa.