Bởi vì nghĩ sẽ đến ở chung với Tống Mẫn, hai người liền lái xe trở lại ký túc xá của Lâm Tĩnh An thu dọn đồ đạc. Đồ đạc của Lâm Tĩnh An cũng không có nhiều, không bao lâu bọn họ liền dọn xong, chỉ là Lâm Tĩnh An nhìn về phía giường phủ trống vắng, còn không kịp tạm biệt bạn cùng phòng mà cảm thấy buồn rầu.
“Cũng không phải sẽ không gặp lại, ngày mai có thể nói cho bọn họ chuyện em dọn đi, bọn họ sẽ thông cảm.” Tống Mẫn sờ sờ đầu Lâm Tĩnh An, sợ tóc mềm mại, sờ thích cực. Có đôi khi cảm thấy sờ đầu trở thành một loại thói quen, luôn là nhịn không được.
“Vâng.” Lâm Tĩnh An không cảm thấy buồn quá lâu, dọn xong mọi thứ liền về thẳng nhà mới, trên đường còn mua đồ ăn chuẩn bị nấu cơm cho Tống Mẫn, bị Tống Mẫn liên tục giễu cợt cậu là vợ hiền.
Sau khi ăn cơm chiều, Tống Mẫn đi tắm rửa trước, Lâm Tĩnh An ở nhàm chán lên QQ. Có chút ngoài ý muốn, Sở Phi Phàm thế nhưng lại add cậu.
Vừa đồng ý xong, bên kia liền lập nhắn tin tới.
“Thứ bảy tới là ca hội của anh, em cùng Tống Mẫn nhớ tới đó @( ̄- ̄)@”
“Vì cái gì anh không nói cho anh ấy, còn quanh co lòng vòng chuyển hướng qua em?” Nhìn khung chat, biểu tình bán manh thật ra rất phù hợp với khuôn mặt trẻ con của đối phương.
“Bởi vì anh đã sâu sắc mà cảm nhận được Tống Mẫn đã trở thành một tên bị vợ quản nghiêm, cho nên vẫn phải tìm chị dâu báo cáo một chút.” Ngữ điệu mười phần đùa giỡn, phảng phất còn có thể thấy biểu tình của đối phương giờ phút này vui sướиɠ khi người gặp họa. Lâm Tĩnh An có chút không nói gì nhìn chằm chằm khung chat, như thế nào có cảm giác bị vợ quản nghiêm, này rốt cuộc là cấu tạo tế bào não kiểu gì vậy?
“Anh không nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay uống rất nhiều rượu?”
“Không có việc gì, thấy tinh thần anh tốt không?”
Vừa đồng ý xong, bên kia liền lập nhắn tin tới.
“Thứ bảy tới là ca hội của anh, em cùng Tống Mẫn nhớ tới đó @( ̄- ̄)@”
“Vì cái gì anh không nói cho anh ấy, còn quanh co lòng vòng chuyển hướng qua em?” Nhìn khung chat, biểu tình bán manh thật ra rất phù hợp với khuôn mặt trẻ con của đối phương.
“Bởi vì anh đã sâu sắc mà cảm nhận được Tống Mẫn đã trở thành một tên bị vợ quản nghiêm, cho nên vẫn phải tìm chị dâu báo cáo một chút.” Ngữ điệu mười phần đùa giỡn, phảng phất còn có thể thấy biểu tình của đối phương giờ phút này vui sướиɠ khi người gặp họa. Lâm Tĩnh An có chút không nói gì nhìn chằm chằm khung chat, như thế nào có cảm giác bị vợ quản nghiêm, này rốt cuộc là cấu tạo tế bào não kiểu gì vậy?
“Anh không nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay uống rất nhiều rượu?”
“Không có việc gì, thấy tinh thần anh tốt không?”
Nhìn bên kia nhắn lại hai chữ, Sở Phi Phàm quả thật muốn quỳ xuống, đúng là không thể trêu vào mà, Lâm Tĩnh An thế mà lại chịu được Tống Mẫn biếи ŧɦái này.
Chịu đựng buồn nôn, Sở Phi Phàm cười hì hì ở bàn phím đánh một hàng chữ, “Đại ca là giỏi nhất, có thể thuần phục được tiểu thụ, hẳn là Lâm Tĩnh An xứng danh với câu bị chồng quản nghiêm mới phải.”
Hảo tâm giải thích, chỉ đổi lấy khung chat không có phản hồi, Sở Phi Phàm khóc không ra nước mắt, có thể hay không tên biếи ŧɦái Tống Mẫn sẽ không thèm tham gia ca hội của hắn.
Hu hu hu, nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết.
Chờ Lâm Tĩnh An tắm xong, bởi vì đối phương còn phải đi học, mà cũng bởi vì vừa mới khỏi cảm mạo xong, hai người chỉ ôm nhau ngủ, không có bất luận động tác gì.
Sáng sớm hôm sau, chạm vào một bên giường lạnh lẽo, Tống Mẫn nhanh chóng bật dậy, ngoài ý muốn có một bữa sáng ở trên bàn, phía dưới còn có một tờ giấy nhớ.
“Bữa sáng nhớ hâm nóng lại, em đi học.”
Nhìn bữa sáng trên bàn, cảm giác được sự dụng tâm chăm sóc của Lâm Tĩnh An, Tống Mẫn ngồi xuống bắt đầu nghiêm túc ăn bữa sáng.
Người này, rõ ràng đã bắt đầu chậm rãi đối xử tốt với cậu, lại luôn cảm thấy không đủ.
Tống Mẫn sẽ không nấu cơm, cậu sớm như vậy đã đi học nhưng vẫn làm bữa sáng cho anh, mà anh ngủ như chết hoàn toàn không biết gì.
Vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng, Tống Mẫn liền trở về phòng ngủ. Anh có chuyện quan trọng cần làm, anh muốn cho người anh yêu nhất đời này, một kinh hỉ độc nhất vô nhị.
Sau khi tan học mọi người đều ra về, ở bàn của Lâm Tĩnh An lại có ba người đang vây lại, Trần Hiểu ngồi ở chỗ trống bên cạnh, Lâm Tĩnh An nghi hoặc chính là người từ trước đến nay luôn độc lai độc vãng (*), mỹ nhân thanh lãnh Tô Tử Lạp cũng đến đây bao vây cậu.
(*) Độc lai độc vãng: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người đi về cũng chỉ có một mình.Đại học Chiết Giang có có hai người nổi tiếng, một người là hội trưởng Hội sinh viên độc miệng phúc hắc Quý Ngộ, một người khác chính là mỹ nhân thanh lãnh Tô Tử Lạp.
Tô Tử Lạp là một mỹ nhân, Lâm Tĩnh An không thể dùng ngôn ngữ miêu tả ra vẻ đẹp thanh lãnh lại mang theo một vẻ đẹp ý vị sâu sa. Nói Tô Tử Lạp xinh đẹp hẳn là chưa đủ, vẻ đẹp ấy không làm gương mặt lạng lùng của hắn trông giống con gái, ngược lại còn mang theo một loại khí chất thực độc đáo, chỉ cần liếc mắt một cái liền mê đắm.
“Nói đi! Vừa trở về liền nhìn thấy giường đệm của cậu trống không, hại lão tử cho rằng cậu bị bắt cóc.” Một cái đập mạnh mẽ hạ xuống vai Lâm Tĩnh An, phải chịu đựng trọng lượng như thế đập xuống, Lâm Tính An không thể không cảm thấy Trần Hiểu thật sự rất khoẻ.
“Như cậu thấy đấy, mình dọn ra ngoài ở cùng bạn.”
“Bạn gái?” Trần Hiểu cười tủm tỉm tiến lại gần, một bộ đầy hiếu kỳ, cả người hắn lúc nào cũng là bộ dáng không đứng đắn, phải đấm cho một phát.
Lâm Tĩnh An hơi dịch người, ánh mắt rất là bình tĩnh nói: “Như cậu thấy rồi đấy, mình dọn đi ra ngoài ở, cùng một người bạn là nam quan hệ thật tốt cùng thuê nhà.”
Thái độ của Lâm Tĩnh An làm Trần Hiểu không thể nào từ vẻ mặt của cậu nhìn ra điểm khả nghi, nhưng Tô Tử Lạp ở bên cạnh lại nhẹ nhàng, biểu tình lạnh lùng bên tai cậu nói nhỏ: “Bless you (**).”
(**) Bless you được dùng như một lời chúc bình an và may mắn. Nhưng từ này ở Anh, Mỹ được sử dụng rộng rãi hơn trong trường hợp khi hắt hơi nếu ai đó bên cạnh bạn thì họ sẽ nói Bless you với ý là chúc cho người đó khỏe mạnh, không bị bệnh, không bị gì cả và cầu cho thần linh bảo vệ người đó. Một số người tin rằng hắt hơi khiến linh hồn thoát khỏi cơ thể thông qua mũi, và sau khi hắt hơi
lại là một lực hít cực lớn (lấy đà để hắt hơi cái tiếp theo) khiến cho đường từ cổ họng vào người bạn cực kỳ thông thoáng, đó là lúc những linh hồn quỷ dữ dễ xâm nhập vào bạn nhất. Vì vậy, sau khi bạn hắt hơi, nếu có ai đó nói “Bless you” thì đó chính là thần chú giúp bạn giữ lại linh hồn của mình và ngăn cản linh hồn ác đoạt mạng bạn.Lúc Lâm Tĩnh An phản ứng lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Tô Tử Lạp.
Mà Trần Hiểu cùng một bạn cùng phòng khác rất là oán trách Tô Tử Lạp rời đi, âm thầm buồn bực đối phương không có tình yêu đối với bạn cùng phòng.
Trần Hiểu cùng bạn cùng phòng khác là Lộ Trạch dây dưa một hồi lâu mới buông tha cho Lâm Tĩnh An, mà Lâm Tĩnh An cũng bởi vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đàn ông đôi khi còn nhiều chuyện hơn phụ nữ, đạo lý này thật là chân ái.
Ban đêm những ngôi sao bao phủ cả bầu trời, giờ phút này xung quanh đều ảm đạm. Tống Mẫn nhìn đồng hồ treo tường, đã 10 giờ mà Lâm Tĩnh An còn chưa có về. Điện thoại gọi thì tắt máy, thật sự xúc động muốn chạy ra ngoài tìm, lại không biết tìm ở đâu bây giờ, chỉ có thể ở trong nhà đi lại không ngừng.
Ngoài cửa rốt cuộc truyền đến tiếng vang nhỏ, Tống Mẫn lập tức ra mở cửa, nhìn thấy là Lâm Tĩnh An thì điên cuồng ôm lấy cậu.
Trên tay có vẻ có chút run, run rẩy truyền tải nỗi sợ hãi của Tống Mẫn, Lâm Tĩnh An giờ phút này nhìn sắc mặt của Tống Mẫn, có chút ngoài ý muốn anh ấy sao lại khẩn trương như thế. Tay không tự giác sờ lên lỗ tai, mặt hơi hơi cúi xuống, có chút ngượng ngùng, sắc
mặt chậm rãi trở nên mất tự nhiên.
“Ngại quá, điện thoại em hết pin, quên mất không nói cho anh biết trừ bỏ thứ ba cùng thứ năm được nghỉ, những ngày còn lại em đi làm bán thời gian. Vừa vặn hai ngày vừa rồi em bị bệnh, liền không có đi.”
Cậu không biết Tống Mẫn sẽ khẩn trương như thế, nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì cậu sẽ nói trước cho anh. Thôi được rồi! Kỳ thật là cậu quên mất.
“Không có việc gì, anh hiện tại đã biết.” Đóng cửa nhà, ôm đối phương đi vào, Lâm Tĩnh An chính là muốn tự mình đi vào, nhưng mà giờ giãy giụa cũng không dám. Đồ vật cực
nóng đang áp vào cơ thể cậu, làm xung quanh đều trở nên thiếu oxy. Bầu không khí như có chút khói, mặt cậu chậm rãi đỏ lên, nhìn ánh mắt Tống Mẫn càng mê người.
“Anh nhớ rõ em sáng mai không có lớp.” Bên tai truyền đến hô hấp phập phồng, từng chút từng chút đắm chìm trong yêu thương.
Đêm còn dài, càng làm cho đêm có tư vị hơn.
Nháy mắt liền đến ca hội của Sở Phi Phàm, cuối tuần Lâm Tĩnh An ở trong mắt Tống Mẫn rất bận. Tống Mẫn muốn đem người này đặt ở trong lòng mà yêu thương, để cậu nghỉ ngơi một chút. Nhưng anh hiểu rõ Lâm Tĩnh An có tự tôn, anh cũng sẽ không cướp đoạt. Cho nên anh mỗi buổi tối đều đứng ở gần chỗ làm của cậu, chờ cậu, cùng cậu về nhà của bọn họ.
Làm khách quý, khi hai người vừa tiến vào ca hội của Sở Phi Phàm đã bị cả đám đông nghìn nghịt làm cho hoảng sợ. Ca hội có hơn chục nghìn người, như một trận chiến lớn ấy.
Hai người mới vừa đi vào, đã bị phát cho áo cam (***), giờ phút này nhìn màn hình thực sự muốn khóc.
(***) YY quy định màu áo từ cao xuống thấp, màu áo càng cao có càng nhiều quyền hạn. Mặc áo, phát áo tức là cho ai đó lên màu áo.- Màu tím: áo này có nghĩa là bạn là chủ phòng đó, kênh đó, có quyền hạn cao nhất. Mỗi kênh chỉ có một áo tím.
- Màu cam: phó phòng, chỉ có áo tím mới có thể set được áo này, quyền hạn sau áo tím. Mỗi kênh chỉ có thể có 3 áo cam, có thể set áo từ áo áo vàng trở xuống.
- Màu vàng: áo vàng hay còn gọi là áo của quản lí kênh, tên theo nghĩa, quản lí các
thành viên trong kênh. Số lượng thường rất nhiều, có thể set từ áo đỏ trở xuống.
- Màu đỏ: quản lý một kênh con, bạn vào một phòng, kênh thì trong đó sẽ có các phòng, kênh nhỏ hơn, gọi là kênh con. Áo đỏ chỉ có quyền hạn trong kênh đó.
- Màu hồng: quản lý một kênh nhỏ hơn của kênh con, kênh này nhỏ hơn kênh của áo đỏ, là kênh nhỏ hơn của kênh đó, quyền hạn chỉ có trong kênh này.
- Màu xanh dương: áo thành viên trong kênh, không có
quyền mặc áo, phát áo cho người khác.
- Màu xanh lá đậm, nhạt: khách ghé qua chơi, không có
quyền mặc áo, phát áo cho người khác.
-
Màu trắng: người qua đường giáp, không có quyền lợi gì trong kênh.
Tiểu ớt cay của Apple: “o(╯□╰)o tui nhìn thấy gì đây, nhìn thấy An Cách-sama cùng tiểu thụ nhà anh ấy tới, đây là muốn ở kênh của Apple-sama cũng không quên show ân ái sao? Sama, anh mau đi tìm tiểu thụ đi nha!”
Con của Apple chịu không nổi: A a a a a a, tui, tui thấy được, sama quả nhiên lại mời An Cách tới ca hội, hu hu hu, còn thấy được tiểu thụ thụ, thật là may mắn.
Tiểu kê kê của Apple: “Cái gì đó, rõ ràng là ca hội của Apple-sama, An Cách tới show ân ái cái gì, rõ ràng hai người mới là một đôi, thật là ghê tởm.”
Một cô nương tốt của Apple: Fans CP lầu trên thỉng tự trọng, An Cách cùng Apple đều nói hai người chỉ là bạn, không cần tham lam, vậy cũng đủ rồi, nghe ca hội cũng tới trảo tra (****) @( ̄- ̄)@
(****) Trảo tra, là ghép từ trảo và từ tra, không phải từ ghép, nghĩa của nó thì ghép lại là ‘tìm kiếm tra xét’, cũng có thể dịch thoáng đi là kiểm tra, lục lọi,….
Không khí yên bình vốn có của chat box cứ như thế bị phá hỏng, người kiểm soát cũng đã khống chế chat box, block các bình luận tiêu cực, mới có thể vui vẻ bắt đầu ca hội.
Lâm Tĩnh An cùng Tống Mẫn tự nhiên cũng thấy được chuyện phát sinh ở chat box, Tống Mẫn là không nghĩ tới fans sẽ đến trảo tra, rốt cuộc lại vào ngày quan trọng như vậy, chuyện này những năm trước đều không có xuất hiện.
Nhưng mà nhạc đệm nho nhỏ này cũng không có ảnh hưởng gì, ca hội cử hành bình thường.
“Có chút ngoài ý muốn lại được mời làm người chủ trì ca hội sinh nhật Apple-sama, chào mọi người, tôi là người chủ trì Một Cơn Mưa Phùn.”
Thời điểm Một cơn mưa phùn vừa xuất hiện, chat box gần như bùng nổ.
Tiểu đệ đệ của Apple: Tui đi chết đây, ai có thể nói cho tui đây không phải sự thật đi, Một Cơn Mưa Phùn-sama đại thần của giới võng phối ngôn tình thế nhưng lại đảm nhiệm làm người chủ trì của Apple-sama, nói cho tui biết đi, phương thức mở máy của tôi có đúng hay không? ╭(°A°`)╮
Quả táo nhỏ của Apple: A a a a a a, Một Cơn Mưa Phùn a a a a a a, nữ thần của tui a a a a a a, thật sự rất thích kịch của chị, chị gái ơi có muốn tiến vào giới đam mỹ không! Hu hu hu o(>﹏ <)o
Apple vĩnh viễn là thái dương: Sama, mặt mũi của anh thật lớn, Một Cơn Mưa Phùn thế nhưng lại bị anh mời làm người chủ trì, kích động đến không kiềm chế được, khóc tràn WC.
Ngốc bạch ngọt (*****) của Apple: @( ̄- ̄)@ lầu trên cô quá không bình tĩnh, xem ánh mắt lấp lánh của tui nè, nhìn tui lạnh lùng, quý phái và lãnh diễm nè, hu hu hu, Một Cơn Mưa Phùn, iêm iu chị.
(*****) Ngốc bạch ngọt:
ý chỉ một người ngây thơ hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo và rất thích cười
Tống Mẫn nhìn chat box nhanh chóng cuộn lên, cùng Lâm Tĩnh An nở nụ cười, fans đôi khi đúng là ác quỷ.
Một Cơn Mưa Phùn, là đại thần trong giới võng phối ngôn tình, cũng không hề nhận đam mỹ hay tham gia bất luận ca hội cùng FT (freetalk) thăm hỏi, là CV vừa khiêm tốn lại lạnh lùng, hiện tại đang ở trong trạng thái ẩn, ngay cả Tống Mẫn cũng đều không nghĩ tới Sở Phi Phàm có thể mời một người như vậy tới làm người chủ trì.
“Thật cao hứng khi mọi người hoan nghênh tôi như vậy, tôi cũng thật cao hứng khi mọi người cũng yêu thích tôi, thích tôi thì liền nghe kịch của tôi đi. Đầu tiên muốn cảm ơn Apple-sama của các bạn đã nguyện ý để tôi – người không có chút kinh nghiệm nào tới làm người chủ trì, tôi hôm nay liền chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn Một Cơn Mưa Phùn đã chúc phúc, hôm nay thực vui vẻ có thể được nhiều người yêu thương cùng chúc phúc như vậy. Lúc Một Cơn Mưa Phùn tự tiến cử làm người chủ trì ca hội của tôi, tôi cũng là kích động không nói lên lời, thật sự ngoài ý muốn.”
Sở Phi Phàm mở mic đáp lại lời chúc phúc của Một Cơn Mưa Phùn, hắn kỳ thật cũng không hiểu vì sao Một Cơn Mưa Phùn sẽ nguyện ý làm người chủ trì ca hội của mình, hắn nhớ rõ bọn họ cũng không quen biết gì. Nhưng mà Sở Phi Phàm không phải người nghĩ nhiều, đối phương nếu nguyện ý thì hắn cũng không nhiều lời.
“Mặc dù chúng ta không có hợp tác, nhưng đại danh của Apple tôi vẫn thường xuyên nghe qua. Tôi cũng thật cao hứng anh cho tôi cơ hội này, như vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, chúng ta cùng hoan nghênh bạn tốt của Apple-sama tới chúc mừng, nghe nói tiểu thụ của An Cách cũng tới!”
Âm thanh của Một Cơn Mưa Phùn kéo thật dài, ngữ điệu giảo hoạt kia thật là gợi cảm. Thanh âm của Một Cơn Mưa Phùn độc đáo lại ưu nhã êm tai nhưng vẫn có thể nghe ra được cảm giác xa cách nhàn nhạt, tựa như Một Cơn Mưa Phùn không thích quá mức dung nhập với giới võng phối, ở thế giới giả tưởng cùng thế giới thật hoàn toàn là hai cô gái khác nhau.
Chat box cũng bởi vì câu nói của Một Cơn Mưa Phùn cũng bắt đầu điên cuồng lăn lộn, mọi người đều kêu cào cầu hợp xướng, cầu kết hợp, cầu mạch hôn (******), cầu kiều suyễn (*******).
(******) Mạch hôn: nguyên tác 麦吻, chỉ việc nghe thấy thanh âm của nụ hôn thông qua mic hoặc điện thoại
(*******) Kiều suyễn: nguyên tác 娇喘, tiếng khóc hoặc rêи ɾỉ trong lúc làʍ t̠ìиɦ.
Lâm Tĩnh An là nhìn chat box, đúng là được các fans cho mở mang tầm mắt. Tuy rằng biết fans rất điên cuồng, nhưng mà đây là lần đầu tiên cậu lạc vào trong cảnh này.
“Mọi người làm ơn giữ lại một chút đi, bà xã nhà tôi chỉ có thể để tôi khi dễ, kiều suyễn gì đó mấy người có thể nghe sao?”
“An Cách-sama, ĐM cậu hẳn là phải chúc mừng sinh nhật mình trước, thế mà lại ở trước mặt cẩu độc thân show ân ái.”
Sở Phi Phàm ở một bên thét chói tai, liên tục kêu gào Tống Mẫn vong ân phụ nghĩa, muốn mỹ nhân không cần bạn, Lâm Tĩnh An ở một bên nghe được đều yên lặng xấu hổ.
Vì cái gì một công tử thanh âm lạnh lùng trong kịch truyền thanh, lại nói chuyện rớt tiết tháo không còn tí nào như vậy, fans không cảm giác được không ổn sao?
“Câm miệng. Nếu vẫn không câm miệng, ca hội của cậu tôi liền vận động trên giường.”
Lời này vừa nói ra, chat box sợ ngây người, fans sợ ngây người, thành công làm Sở Phi Phàm câm miệng, Lâm Tĩnh An mặt đỏ.
“Phù”
“Phù”
“Phù”
“Phù”
“Phù”
Chat box lại lần nữa cuộn lên, không để ý đến fans nói cái gì, Tống Mẫn lại lần nữa mở miệng.
“Vẫn luôn thực thích bài hát này, xin gửi bài hát « Phó hỏa » đến cho mọi người.”
Thanh âm u buồn, mang theo bi thương
nhàn nhạt, phảng phất ở trong tiếng ca có thể nghe được âm thanh ai oán, vì người mà khyunh tẫn cả đời, sự cô đơn và tuyệt vọng vô tận từ trong tiếng ca của An Cách truyền ra.
Chat box đều trở nên an tĩnh, đắm chìm ở trong tiếng ca, không kềm chế được.
Một hồi như vậy, phong cách biến đổi, «Hôm nay em phải gả cho anh» (********) đem suy nghĩ của mọi người kéo ra. Lâm Tĩnh An cùng Tống Mẫn hợp xướng, trầm ổn cùng một chút, cất lên như một tiếng thì thầm, sự hợp nhất của hai thanh âm khiến fans nổi máu gà.
Lúc hai người hát xong, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, có thể nhìn thấy chính mình trong ánh mắt của đối phương.
Kế tiếp là các khách quý khác biểu diễn, còn có Sở Phi Phàm bán manh vượt giới hạn, Tống Mẫn cùng Lâm Tĩnh An vốn dĩ tính toán muốn thoát YY, đã cùng Sở Phi Phàm nói chuyện rời đi, lại đột nhiên bị một thanh âm đánh gãy.
“Phi Phàm, em chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ còn chấp nhận ở bên em. Nhưng mà từ nay về sau, có thể hay không cho em một cơ hội lại lần nữa nắm tay anh, em một chút cũng không muốn trở thành hồi ức của anh.”
Thanh âm này, thanh âm này, thế nhưng là cậu ta.