Chương 6: Tôi không nợ em

-6-

Tay của Lận Tố Nguyệt khựng lại giữa không trung, tim cô như ngừng đập.

Câu hỏi của Lận Diên như một con dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim cô, máu chảy đầm đìa.

Lận Tố Nguyệt sững người tại chỗ, chỉ nghe được câu trả lời của Yến Thời Trì từ bên trong truyền ra.

"Không cần thiết."

Ba chữ ngắn gọn, mỗi chữ đều khiến người ta đau lòng.

Lận Tố Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Ngay sau đó, giọng của Lận Diên vang lên: “Vậy mà cậu cũng nỡ, cho dù cậu không thích người ta cũng không thể như vậy được, được rồi, tôi còn có việc khác phải làm, đi trước đây.”

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lận Tố Nguyệt vô thức muốn trốn đi nhưng đã muộn.

Cánh cửa mở ra ngay lập tức.

Khi nhìn thấy Lận Tố Nguyệt đang đứng ở cửa, Lận Diên sửng sốt trong giây lát.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, xấu hổ quay lại nhìn Yến Thời Trì: "Có phải tôi nói sai rồi không?"

Yến Thời Trì liếc nhìn Lận Tố Nguyệt, nói với Lận Diên: "Nếu không đi luôn thì giúp tôi đọc báo cáo này đi."

Lận Diên không muốn ở lại nơi thị phi này lâu, liền nhanh chóng bỏ đi.

Lận Tố Nguyệt ngơ ngác đứng ở cửa, bắt gặp ánh mắt của Yến Thời Trì.

Trong mắt anh không có chút dao động nào: “Không vào thì đóng cửa lại cho tôi.”

Lông mi của Lận Tố Nguyệt run lên, cô bước từng bước khó khăn đi vào trong phòng.

Động tác của cô chậm rãi, từng bước từng bước giống như là đi trên mũi đao, đau thấu tim thấu xương.

Yến Thời Trì nhắm mắt làm ngơ: “Em đến đây làm gì?”

Anh mặc một bộ vest đen, trên sống mũi cao thẳng treo một chiếc kính gọng vàng, vẻ mặt lãnh đạm.

Lận Tố Nguyệt thấp giọng trả lời. "Ông nội nhờ cháu tới làm trợ lý cho chú."

Yến Thời Trì cau mày: "Không cần, em có thể về."

Dứt lời, anh cúi đầu tiếp tục xử lý công vụ.

Lận Tố Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác như trái tim cô bị một bàn tay to lớn vô hình nào đó chèn ép khiến cô không thể thở được.

Thật lâu sau, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Ngày đó chú đã biết trước?”

Người đàn ông này đã sớm biết cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng lại để cô trèo qua tầng 22 mà không làm gì, thậm chí ngay cả một lời nhắc nhở cũng không có!

Nếu hôm đó cô không thức dậy kịp, nếu cô không trèo được ra ngoài thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Yến Thời Trì không nghĩ tới hay là anh ấy hoàn toàn không quan tâm?

Lận Tố Nguyệt không dám tiếp tục nghĩ về việc đó.

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của Yến Thời Trì vang lên: “Đúng vậy.”

Giọng anh bình tĩnh, như thể đang trả lời một câu hỏi không quan trọng nào đó.

Trong phút chốc, cả người Lận Tố Nguyệt giống như rơi vào hầm băng.

Cổ họng cô nghẹn lại, nhớ đến ánh mắt đùa giỡn của Yến Thời Trì ngày đó: “Tại sao?”

"Không có lý do."

Yến Thời Trì có chút không kiên nhẫn cau mày nói: “Không có việc gì thì về nhà đi, đừng ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

Từng câu từng chữ của anh tràn ngập sự chán ghét.

Toàn thân Lận Tố Nguyệt phát lạnh, cô không hiểu tại sao anh lại làm vậy.

Trong lòng tràn ngập sự ủy khuất, hốc mắt cô dần đỏ lên. "Yến Thời Trì, chú nói chú đối tốt với tôi là bởi vì tôi là cháu gái của chú, nhưng khi có người muốn hại tôi, chú lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là cách chú đối xử với cháu của mình sao?"

Yến Thời Trì nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lận Tố Nguyệt, trong lòng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.

Anh giơ tay tháo kính ra, xoa xoa ấn đường.

"Lận Tố Nguyệt, tôi không nợ em bất cứ điều gì."

Giọng điệu của Yến Thời Trì lạnh lùng, nỗi bất bình của Lận Tố Nguyệt ngay lập tức bị đóng băng.

Không nợ?

Tất cả những gì cô mong muốn sau khi thích anh nhiều năm như vậy là anh cũng có thể thích mình.

Nhưng bây giờ, Yến Thời Trì chỉ thốt ra hai chữ: "Không nợ!"

Lận Tố Nguyệt cảm thấy l*иg ngực đau nhói, nhưng cô vẫn không muốn mối quan hệ nhiều năm như vậy của mình kết thúc trong xấu hổ.

Một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ hoe cố chấp hỏi lại: "Vậy là chú chưa bao giờ thích cháu phải không?"

Yến Thời Trì trả lời không chút do dự: "Đúng vậy."

(Còn tiếp...)