Chương 9: Đại học Điện ảnh, ta về rồi đây!

Ngày hôm sau, Cố Nguyên vừa dậy đã được dì Tôn ân cần gọi xuống lầu ăn sáng.

Cố Nguyên phát hiện cô ngủ thế nào cũng không thấy đủ, có lẽ là do cơ thể cô đã ngủ say quá lâu nên giờ chỉ hận không thể ngủ đến thiên trường địa cữu*, có điều nhìn đồng hồ đã không còn sớm, cô đành nỗ lực bò dậy xuống lầu ăn sáng.

(*vĩnh hằng, trường tồn như trời đất; ý ko muốn tỉnh dậy)

Dưới nhà ăn rộng lớn, Quý Kỳ Sâm mặc một bộ âu phục sang trọng ngồi trên ghế, nghiêm chỉnh chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy cô đi tới, gật đầu nói: "Chào buổi sáng.”

Cố Nguyên vội vàng cười chào hỏi con trai, sau đó trả lại điện thoại di động đã mượn lại cho anh.

Hai người ngồi đối diện ăn sáng cùng nhau.

Bữa sáng rất phong phú, có thể so sánh với khách sạn cao cấp, đầy đủ các món ăn Trung Quốc lẫn món Tây.

Cố Nguyên khó hiểu hỏi: "Chỉ có hai chúng ta ăn sao?”

Quý Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn về phía cô, hơi im lặng một lát mới nói: "Đúng vậy."

Cố Nguyên: "À..."

Cô vốn khó hiểu một chút, nhưng nghĩ lại đây là con trai của Quý Chấn Thiên nha, người có tiền như vậy, người ta muốn ăn cái gì ăn như thế nào mà chả được.

Cô cúi đầu bắt đầu dùng bữa, hương vị thật đúng là không chê vào đâu được! Cố Nguyên ăn tới không ngừng được miệng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm cửa rơi xuống trong phòng ăn, đem mọi thứ trong phòng ăn mạ lên một ánh sáng vàng nhàn nhạt, chung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ người giúp việc thỉnh thoảng sẽ tiến vào, một chút thanh âm nào cũng không lọt vào được, Cố Nguyên thậm chí còn cảm thấy mình đang sống trong một bức tranh sơn dầu của một nhà quý tộc phương Tây.

Sau khi Cố Nguyên ăn tới thỏa mãn, cô lặng lẽ quan sát đứa con trai lớn nhà mình.

Con trai bộ dạng thật đẹp, mái tóc ngắn sạch sẽ thoải mái, đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mặt trời chiếu xuống trên khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt như được phác họa lên.

Anh hình như không thích cười, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế của tổng tài bá đạo, ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng không giống người bình thường.

Đây quả thực chính là phiên bản ngoài đời của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, đáng tiếc đây là con trai cô!

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cô có thể làm mẹ chồng cản trở tình yêu đích thực của nam nữ chính...

Cố Nguyên đang hưởng thụ mỹ thực không khỏi nổi lên một tia phiền muộn vì vị trí của bản thân...

Mà Quý Kỳ Sâm đang bị Cố Nguyên đánh giá tất nhiên nhận thấy ánh mắt ấy.

Vì lễ nghi là lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, Kỳ Sâm lúc ăn cơm chưa bao giờ lên tiếng, nhưng trước đủ loại đánh giá, lại nghe được tiếng thở dài phát ra từ nội tâm của người đối diện, Quý Kỳ Sâm rốt cuộc mở miệng: "Mẹ à, cho con hỏi chút, mẹ có vấn đề phiền não sao?"

Cố Nguyên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man của mình: "Không, không có gì đâu... Ài, không biết phòng ở của mẹ khi nào mới lấy về được nhỉ? Chắc cũng phải một khoảng thời gian nữa, mẹ phải lên kế hoạch sắp tới thôi."

Quý Kỳ Sâm buông dao nĩa trong tay xuống: "Luật sư của con đang thu thập chứng cứ, khi nào đủ là có thể bắt đầu thực hiện theo trình tự pháp luật, ước chừng khoảng hai ngày."

Cố Nguyên: "Hai ngày à, vậy tốt quá."

Quý Kỳ Sâm: "Vâng, đó là nếu thuận lợi, nếu không thuận lợi khả năng cần thêm nhiều thời gian, có điều trước đó, mẹ có thể yên tâm ở lại đây."

Thế nhưng Cố Nguyên nhíu mày nghĩ nghĩ: "Hôm nay mẹ muốn tới trường học, hỏi thăm xem có thể học lần nữa hay không"

Tuy rằng con trai rất tốt, rất hiếu thuận cũng nguyện ý phụng dưỡng cô, nhưng cô cũng chỉ cống hiến một quả trứng, nhìn thế nào cũng thấy không nên ở lại, vẫn phải có một tính toán lâu dài thì hơn.

Đối với vấn đề này Quý Kỳ Sâm cũng không quá chắc chắn, có điều vẫn đồng ý: "Cũng được, để con bảo Tư Mã quản gia cùng mẹ qua đó."

Cố Nguyên: "Tư Mã* quản gia?"

Quý Kỳ Sâm: "Đúng vậy, chính là vị quản gia hôm qua mẹ gặp."

Cố Nguyên lập tức vui vẻ, thiếu chút nữa không nín được cười ra tiếng, thì ra năm nay còn có họ Tư Mã, cô còn là Gia Cát* đây nè.

(*Tư Mã, Gia Cát đều là 2 họ kép Trung quốc, Tư Mã là gia tộc hiển hách thời trung cổ, Gia Cát là họ Gia Cát Lượng-thừa tướng Thục Hán thời Tam quốc, Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý ở 2 phe đối đầu nhau, chi tiết mời lên wikipedia)

Sau khi cười xong, Cố Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Kỳ thật... Không cần đâu, mẹ tự mình đi là được, dù gì thì ta cũng đã học ở đó một năm, rất quen thuộc."

Nhưng mà Quý Kỳ Sâm lại kiên trì: "Hiện tại bên ngoài so với 25 năm trước thay đổi rất lớn, mẹ còn chưa quen đâu."

Cố Nguyên nghe được lời này, kinh ngạc mà nhìn về phía nhi tử.

Từ sau khi gặp mặt, cô vẫn luôn cảm thấy đứa con trai này tuy bên ngoài lạnh lẽo, một bộ dạng bá tổng, nhưng nói chuyện vẫn khá tốt, vậy mà lời vừa rồi của thằng bé lại là kiểu không cần bàn cãi nữa, gây cảm giác hắn đã ra quyết định, không thể thay đổi.

Cảm giác được hơi thở của bá tổng, Cố Nguyên lập tức ngoan ngoãn nhượng bộ, nhỏ giọng nói: "Được... Theo ý con đi."

Thanh âm thế nhưng có chút nho nhỏ ủy khuất cùng bất đắc dĩ.

Quý Kỳ Sâm liếc cô một cái, không nói chuyện.

Mới nhận thức một ngày, nhưng anh đối với người mẹ này đã hiểu được đại khái.

Để người tự mình đi? Anh sợ đang lúc mình mở hội nghị quốc tế đột nhiên nhận được điện thoại cảnh sát nói có cô gái lạc đường ở cầu vượt.

Vì thế sau khi dùng xong bữa sáng, Kỳ Sâm ngồi trên chiếc xe dài xa hoa của mình đi làm, còn Tư Mã quản gia nơi này đang bận trước bận sau phục vụ Cố Nguyên đi đến Đại học Điện ảnh.

Cố Nguyên cảm thấy mình là muốn đi làm một sinh viên chứ không phải đi khoe khoang giàu sang, huống hồ siêu xe này đó của quản gia cũng không phải của cô, vì vậy cô vẫn nên khiêm tốn thì hơn, thương lượng nửa ngày, cuối cùng Tư Mã quản gia cũng chịu sai người đem chiếc xe dài hơn cả phòng kia về lại gara, thay một chiếc xe rất mộc mạc.

Cố Nguyên vui vẻ đi theo Tư Mã quản gia lên xe: "Xe này nhiêu tiền vậy?"

Tư Mã quản gia: "Đây là xe đơn giản nhất gara, nhìn nhìn chắc tầm 700 đến 800 vạn*, nếu cô Cố cầu một con số cụ thể, tôi sẽ cho người đi điều tra rõ."

(*Tầm 24 tỷ đến 27 tỷ)

Tầm 700 đến 800 vạn?

Chân Cố Nguyên thiếu chút là mềm nhũn, ghế dựa phía dưới cô đang ngồi đều có chút nóng.

Chiếc xe bảy tám trăm vạn đó!!

Còn là chiếc xe khiêm tốn nhất trong nhà!!

Có điều làm mẹ của người sở hữu siêu xe bảy tám trăm vạn, dù Cố Nguyên bị dọa đến mềm chân nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, cô khụ một tiếng, lắc đầu: "Không cần, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, không quá quan tâm."

Tư Mã quản gia lễ phép gật đầu, lại cười nói: "Đã tới Đại học Điện ảnh."

Cố Nguyên ngẩng đầu lên nhìn, phía trước quả nhiên là bảng tên trường Đại học Điện ảnh.

Chỉ là 25 năm qua đi, hết thảy đã không còn như trước, địa chỉ vẫn là địa chỉ kia nhưng cảnh trường đã sớm thay đổi, bên trong là tòa cao ốc cao chót vót, tràn ngập hơi thở hiện đại, không còn một chút hình bóng của 25 năm trước.

Cố Nguyên cân nhắc một lát, đề nghị nói: "Để tôi tự vào hỏi trước, chú cứ chờ ở đây nhé."

Tư Mã quản gia hiển nhiên không quá yên tâm: "Nhưng thưa cô Cố, cậu chủ đã phân phó --"

Vừa mới thấp cổ bé họng trước mặt Quý Kỳ Sâm - Cố Nguyên tỏ vẻ, cô không thể nghe lời một quản gia!

Nếu Cố Nguyên đã thi đậu Đại học Điện ảnh thì mục tiêu tương lai tất nhiên là tiến vào giới giải trí, tuy rằng cô vẫn là một học sinh vô hình của trường nhưng cũng phải suy xét đến tương lai, mang theo quản gia và siêu xe quá rêu rao.

Vì thế cô học bộ dáng bá tổng của Kỳ Sâm, xua xua tay, trầm giọng nói: "Tư Mã quản gia, tự tôi đi là được, mấy người mà qua chung không khéo lại bị người vây xem."

Tư Mã quản gia nhìn bộ dạng kiên định kia của Cố Nguyên, vậy mà lại ngoài ý muốn trong chốc lát có cảm giác cô Cố này có chút giống cậu chủ nhà mình?

Chỉ là.... động tác này xuất hiện từ cô lại giống như đứa trẻ trộm mang đồ người lớn...

Tư Mã quản gia đầu đầy hắc tuyến, nghĩ nghĩ, vẫn cho tài xế dừng xe lại, rồi dặn dò Cố Nguyên một phen, lúc này mới để Cố Nguyên đi vào trường học.

Một mình đi vào Đại học Điện ảnh – Cố Nguyên đang hoài nghi nhân sinh, 25 năm thực sự thay đổi rất nhiều, thay đổi không chỉ mỗi kiến trúc của trường học mà còn có sinh viên ở đây, quần áo cùng cách ăn mặc trang điểm của sinh viên bây giờ cùng 25 năm trước hoàn toàn khác nhau, con gái mang áo lộ rốn, trên tai còn đính một đống đinh, đương nhiên vẫn có ít người còn được xem là đúng đắn, da trắng xinh đẹp, cặp chân dài lắc lư đi trong sân trường.

Cố Nguyên nghe ngóng dọc đường, chuẩn bị đi tới lớp dạy diễn xuất hỏi tình hình một chút, ai ngờ vừa đi tới liền thấy đại giảng đường phía trước bị một đám người vây quanh, cả đám kích động kêu gào.

"Thầy Lục, thầy Lục!"

"Học trưởng Lục, nhìn đây, nhìn đây!"

Lục?

Cố Nguyên buồn bực hỏi bạn học nam bên cạnh: "Tại sao mọi người đều chạy tới giảng đường vậy?"

Nam sinh nhìn thoáng qua Cố Nguyên, không khỏi kinh diễm trong lòng. Cố Nguyên là một mỹ nữ, hơn nữa còn là một tiểu mỹ nữ kiểu cổ điển, có điều cũng không có gì ngoài ý muốn, Đại học Điện ảnh cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người đẹp.

Nam sinh: "Cậu không biết sao? Thầy Lục tới trường học chúng ta diễn thuyết!"

Cố Nguyên giật mình một cái, Lục? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

25 năm trước, khi cô ngủ say, tên tra nam kia cũng là họ Lục, cũng là sinh viên Đại học Điện ảnh, cái họ Lục này tuy không hiếm thấy, nhưng chưa chắc dễ gặp như vậy.

Cô tò mò giữ chặt người ta hỏi: "Cho hỏi người kia là cái gì Lục?"

Nam sinh bực bội nhìn cô: "Cô thực sự là sinh viên Đại học Điện ảnh không thế? Đến thầy Lục Chi Khiêm cũng không biết? Thầy Lục - ảnh đế, bình thường cô không xem TV hay lên mạng à?"

Cố Nguyên nghe được cái tên Lục Chi Khiêm này, trong lòng thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là anh ta, quả nhiên là anh ta.

Nhưng trên mặt vẫn mỉm cười gật đầu với nam sinh kia: "Ồ, hóa ra là anh ta à!"

Nhìn không ít bạn học tuổi trẻ mặt đầy sùng bái kính ngưỡng chạy đến đại giảng đường, Cố Nguyên thật sự không thể nói lên tư vị trong lòng lúc này.

25 năm trôi qua, vật đổi sao dời, Lục Chi Khiêm vậy mà nổi tiếng thành danh, được gọi một tiếng thầy Lục, còn được người kính ngưỡng?

Cô thở dài, đi đến đại giảng đường phía trước, chỉ thấy trước cửa có treo tấm bảng thật lớn, in hình toàn thân Lục Chi Khiêm, phía dưới là phần giới thiệu bằng chữ nhỏ.

Qua mấy chữ nhỏ này, Cố Nguyên đại khái biết được kết cấu của điện ảnh truyền thông hiện tại cùng với những gì cô biết đã thay đổi rất lớn.

Trong giới truyền thông bây giờ thì công ty truyền thông Hợp Tung Thiên Hạ là có quyền lực nhất, ở dưới là vài địa chỉ web của mấy nhà đài truyền hình hay rạp chiếu phim nổi tiếng, có thể nói đây là công ty nắm giữ mạch máu quan trọng của giới truyền thông, mà Lục Chi Khiêm là ảnh đế nổi tiếng một phương của Hezong.

Lục Chi Khiêm lúc trước cũng là sinh viên Đại học Điện ảnh, thời sinh viên, vì luôn không rời bỏ người bạn gái bị bệnh nan y, trên báo chí làm cảm động không biết bao nhiêu người, cũng bởi vậy mà anh ta được cơ hội tiến vào đoàn phim của một đạo diễn nổi danh, sau đó lại dựa vào kỹ thuật diễn tinh vi của chính mình, bạo hồng* cả giới giải trí, trở thành ảnh đế ngàn vạn fans, hiện giờ Lục Chi Khiêm đã 40 tuổi, những độ hot năm đó vẫn không hề giảm, trong giới giải trí được người người ngưỡng mộ.

Cố Nguyên nhìn chằm chằm một hàng chữ "không rời bỏ người bạn gái bị bệnh nan y" kia, tức giận đến mức hận không thể một chân đá bay cái bảng lớn này!

Đúng vậy, lúc đó Lục Chi Khiêm luôn nói lời ngon tiếng ngọt với cô là không bao giờ rời bỏ, chính cô cũng cảm động, lúc sau thì lại thế nào!

Lục Chi Khiêm người ta còn mang theo bạn gái đến thăm cô, nói đây là đại biểu cho cả lớp đến chúc phúc, còn tặng cô hoa tuỏi chúc cô sớm ngày hồi phục khỏe mạnh làm cô cảm động không thôi, cảm thấy các bạn học thật ấm áp.

Nhưng kết quả thì sao, người ta chân trước ở bệnh viện còn là bạn trai thâm tình, bạn học thân thiết, chân sau vừa ra khỏi viện liền ôm nhau hôn môi!

Ánh mắt Cố Nguyên từ hàng chữ nhỏ kia nhìn lên trên, nhìn Lục Chi Khiêm đã 45 tuổi kia.

Thanh xuân đã không còn, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng ngược lại rất thành thục, ổn trọng, là một siêu sao quốc tế!

Cô nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, quyết định đi vào chiêm ngưỡng vị ảnh đế siêu sao này!