Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 7: Con trai thật hiếu thảo!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Nguyên đi vào biệt thự, chân lại mềm nhũn. Mình vậy mà có con với nam thần, hơn nữa còn đi vào biệt thự của con trai nam thần...

Thật kích động quá!

Nếu là trước kia thì tuyệt đối không có khả năng, nam thần cùng mình, chính là một cái trên trời một cái dưới đất!

Cô liếc nhìn con trai mình với đôi mắt không thể diễn tả: "Con với cha của con trông khá giống nhau đấy."

Lúc trước không phát hiện, chỉ cảm thấy con trai có ngũ quan xuất sắc, nhưng hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên rất giống với vị Quý Chấn Thiên đại danh đỉnh đỉnh kia, hơn nữa ít nhiều cũng có chút bóng dáng của mình, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Quý Kỳ Sâm ngước mắt: "Mẹ biết cha con ạ?”

Cố Nguyên không nói được tư vị trong lòng, so với nhân vật như Quý Chấn Thiên, cô chỉ tân sinh năm hai bình thường, vừa tỉnh lại đã trực tiếp tiếp xúc đến đại nhân vật như vậy, trong lòng rung động lại thấy kỳ diệu. Nhưng nhìn đứa con trai khí phách mười phần này, cô ho nhẹ một tiếng: "Biết, trước kia trên báo chí đã từng nhìn thấy.”

Quý Kỳ Sâm gật đầu, không nói gì, dẫn Cố Nguyên đi vào biệt thự.

Cố Nguyên vốn còn đang hoang mang chuyện con trai mình chính là con trai Quý Chấn Thiên, nào ngờ vừa đi vào đã bị phòng khách lớn trước mặt làm cho choáng váng.

Phòng khách rộng đến không thể tưởng tượng được, đồ nội thất bằng gỗ đỏ đắt tiền, dưới chân trải thảm tinh xảo, bước vào giống như tiến vào trong vương cung vậy.

Đây gọi là phong cách hào môn ư?

Quý Kỳ Sâm lạnh nhạt nói: "Mẹ, con ở tầng ba, tầng hai là khu vực phòng khách, phòng trong khu đó mẹ cứ tùy tiện chọn.”

Cố Nguyên vội vàng nói: "Được, mẹ sao cũng được, ở chỗ nào cũng được, chỉ cần có một căn phòng là oke."

Lúc nói chuyện, quản gia đã đi tới trước mặt bọn họ, cung kính hỏi bữa tối muốn ăn cái gì.

Khí thế lộng lẫy này, đây chính là hơi thở quý tộc của lâu đài châu Âu thời Trung cổ.

Quý Kỳ Sâm: "Bữa tối đã ăn rồi, chuẩn bị một căn phòng đi."

Quản gia cung kính lễ phép gật đầu ra hiệu với Cố Nguyên, sau đó cười nói: "Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô thế nào?”

Cố Nguyên cảm giác được, tuy vị quản gia này vẫn duy trì sự bình tĩnh do nghề nghiệp, nhưng trong ánh mắt kia, sự đánh giá cùng hưng phấn là không thể che dấu được, hình như ông ấy khá hiếu kì với cô.

Quý Kỳ Sâm thản nhiên liếc nhìn quản gia: "Gọi cô ấy là cô Cố, đây là khách của tôi.”

Lời này vừa nói ra, thắt lưng quản gia càng cong thêm, nụ cười cũng sâu hơn: "Được.”

Cố Nguyên âm thầm cân nhắc, ánh mắt vị quản gia này nhìn mình có hơi...

Cố Nguyên đi tới lầu hai dưới sự đồng hành của Quý Kỳ Sâm, sau đó lựa chọn một gian phòng, bên trong bố trí rất xa hoa thoải mái, còn có cửa sổ lớn, rèm cửa là màu lam nhạt, gió thổi nhè nhẹ, quả thực là nơi thần tiên ở!

Căn phòng này cô rất thích, Cố Nguyên phát ra một tiếng kêu vui mừng: "Woaa!”

Quản gia bên cạnh giật mình một chút, woa?

Những người trẻ tuổi bây giờ thể hiện sự ngạc nhiên như vậy sao?

Ông ấy luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng...

Ông ấy vội vàng nhìn về phía cậu chủ nhà mình, đây là bảo vật cậu chủ đào từ đâu về vậy?

Nhưng ông ấy lại nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô gái kia, bên trong còn lóe ra một tia... bao dung?

Quản gia trong lòng run lên, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật quá lạ lùng!

Mà một màn kế tiếp lại càng khiến ông ấy sững sờ hơn nữa, Quý Kỳ Sâm giới thiệu với Cố Nguyên từng đồ đạc trong phòng, thậm chí ngay cả thiết bị tắm trong phòng tắm cũng nói một lượt: "Ở đây là nước nóng, đây là nước lạnh, đây là hệ thống điều chỉnh nhiệt độ.”

Quản gia vốn là một người bình tĩnh, nhưng hiện tại trong lòng lại không cách nào bình tĩnh nổi!

Đây là thần thánh phương nào vậy, thế mà có thể biến cậu chủ nhà mình thành mẹ già lải nhải không ngừng?

Phải biết cậu chủ trước giờ luôn trầm mặc ít nói!

Mà đối mặt với lời dặn dò của con trai, Cố Nguyên nghe bằng tai trái, rồi đi thẳng ra luôn bằng tai phải, cô chỉ một lòng kinh hỉ quan sát mọi nơi trong phòng công chúa này, cảm thấy mình giống như cô bé Lọ Lem bước vào câu chuyện cổ tích.

Mãi đến lúc đợi được con trai rời đi, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như một con khỉ nhỏ thoát khỏi l*иg giam, ném mình nằm trên giường lớn.

Giường này thật thoải mái!

Cuộc sống thật quá tuyệt vời!

Cô đây là đang tận hưởng phụng dưỡng từ con trai sao? Aaaaaa!

Con trai còn giàu có như vậy, hiếu thuận như vậy, săn sóc như vậy, đẹp trai như vậy!

Các ngôi sao trong trái tim đang nở rộ, những bông hoa nhỏ trong trái tim đang bay bay, thế giới trở nên đẹp như ánh nắng mặt trời.

Cô nằm suy nghĩ về cả ngày hôm nay, hệt như một giấc mơ.

"Đinh Đoong..."

Chuông cửa vang lên, đánh thức Cố Nguyên từ trong giấc mơ đẹp trở về, cô miễn cưỡng đứng dậy từ chiếc giường lớn thoải mái, sau đó thu liễm vẻ mặt tươi cười, trưng ra vẻ mặt nghiêm trang mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, lúc này đang cười tủm tỉm nhìn cô.

Cố Nguyên bỗng hơi buồn bực, không biết vì sao cô luôn cảm thấy ánh mắt người phụ nữ này nhìn mình không đúng lắm. Ánh mắt gì đây? Hệt như đang xem mắt con dâu vậy.

Người phụ nữ trung niên: "Tôi họ Tôn, cô gọi tôi dì Tôn là được rồi, cậu chủ cũng gọi tôi như vậy.”

Cố Nguyên nghe được xưng hô này, lại có chút mơ mơ màng màng, có phải cô nên gọi người phụ nữ này là chị Tôn không? Nếu không thì cô lại cùng một thế hệ với con trai à?

Nhưng ngẫm lại, sau khi trở về biệt thự, Quý Kỳ Sâm cũng không hề nhắc tới thân phận của mình với người ở đây, thế nên cô vẫn cười nói: "Chào dì Tôn ạ.”

Dì Tôn cười nhìn cô gái nhỏ trước mắt, bà cảm thấy cô gái này đặc biệt nhu thuận đáng yêu, nhìn làn da kia tinh tế trắng nõn như sữa, còn có tóc kia, nhìn là biết chưa từng nhuộm qua, cô gái như vậy thật sự khiến người ta yêu thích.

Bà cười ha hả nói: "Cô Cố, tôi tới để đưa đồ uống cho cô. Đây là cậu chủ phân phó, tôi mang tới sữa, nước trắng, nước trái cây, cô xem muốn uống gì.”

Sau đó dì Tôn kéo ra một chiếc xe ăn đặc biệt từ phía sau cửa, trên xe là đủ loại đồ uống.

Cố Nguyên vốn thấy khá ổn, nhưng sau khi nhìn thấy cái này thì cũng cảm thấy hơi khát: "Cảm ơn dì Tôn, vậy cho tôi một ly sữa đi.”

Dì Tôn vội vàng rót sữa cho Cố Nguyên, vui vẻ cười nói: "Cậu chủ cũng bảo tôi chuẩn bị sữa nóng cho cô, cậu chủ đã hai mấy tuổi rồi, đến bây giờ cũng chưa từng có bạn gái, trong nhà cũng ít khi có khách khứa, hiếm khi có thể nghĩ chu đáo như vậy.”

Những lời này chứa hàm lượng tin tức quá lớn, đầu óc Cố Nguyên nhất thời tê dại, cô càng cảm thấy dì Tôn này đang dùng một loại ánh mắt nhìn con dâu mà nhìn cô.

Nhưng Quý Kỳ Sâm không nói rõ ràng với người khác, cô cũng không biết quan hệ cấp trên và cấp dưới của người ta thế nào, đương nhiên cũng không tiện xông tới giải thích khắp nơi rằng thật ra tôi là mẹ của anh.

Nên cuối cùng chỉ đành khách khí nói cảm ơn.

Nhưng dì Tôn lại không muốn đi, ngược lại ở lại chỗ này thăm dò: "Cô Cố, cô và cậu chủ nhà tôi rất thân à?”

"Tôi không có nơi nào để về, thế là thằng bé đưa tôi về đây.”

Dì Tôn dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe Cố Nguyên nói vậy thì lập tức nắm bắt được mấy tin tức quan trọng.

Vị cô Cố này gọi thẳng cậu chủ là Kỳ Sâm?

Trời ơi, trên đời này có mấy người có thể trực tiếp gọi tên cậu chủ? Chỉ trừ mấy người bạn của cậu chủ và ông chủ thôi!

Nhưng cô gái này lại có thể gọi tên cậu chủ?

Còn nữa, từ khi nào mà cậu chủ có lòng tốt với người ngoài như vậy?

Cho rằng cậu chủ là nhà từ thiện chắc? A Miêu A Cẩu đều dẫn về nhà?

Cậu chủ có bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ tùy tiện cho người khác vào nhà mình!

Ngay cả mời người làm vườn, tất cả đều phải điều tra gia đình một lượt, kèm với kiểm tra sức khỏe!

Nhưng bây giờ cậu chủ lại để cho một cô gái lạ mặt tùy tiện vào nhà mình, còn ở trong phòng khách trên lầu hai? Phải biết không phải ai cũng có thể vào phòng khách trên lầu hai nhà họ Quý!

Dì Tôn có vô số cảm khái, trời cao có mắt, cậu chủ động lòng rồi, muốn yêu đương rồi sao?

Vui mừng quá, quá vui mừng!

Lại nhìn về phía cô gái nhỏ bên này, dì Tôn càng nhìn càng hài lòng, dáng vẻ đẹp, khí chất trong sáng, không hề thua kém mấy ngôi sao trên TV, mấu chốt là gương mặt còn hơi giống cậu chủ nhà mình, chẳng lẽ đây chính là tướng phu thê trong truyền thuyết ư?

Dì Tôn cười ha hả nhìn Cố Nguyên, quyết định sẽ thay cậu chủ nhà mình nói nhiều lời tốt đẹp: "Cô Cố, chắc cô không biết chứ cậu chủ nhà tôi tuy rằng bề ngoài khá lạnh lùng, không thích để ý người khác, nhưng thật ra bên trong là một người rất tốt, rất ấm áp, còn là một đứa trẻ hiếu thuận!”

Cố Nguyên vội vàng gật đầu: "Đúng thế, thằng bé là một người rất hiếu thảo.”

Chưa từng sinh ra, chưa từng nuôi một ngày, mà đã có thể hiếu thuận với cô như vậy!

Dì Tôn rất hài lòng nói tiếp: "Đừng nhìn cậu chủ nhà tôi sinh ra trong phú quý, kỳ thật là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, ông chủ lại bay khắp nơi trên thế giới, bận rộn lo sự nghiệp, căn bản không có nhiều thời gian cho gia đình, cậu chủ khi còn bé rất cô đơn, là một đứa trẻ đáng thương.”

Cố Nguyên: "..."

Đột nhiên cô cảm thấy thật đau lòng, xem ra đứa con trai này khi còn bé rất đáng thương.

Dì Tôn đương nhiên nhận ra tia đau lòng trong mắt Cố Nguyên, lập tức vui vẻ, xem ra rất có triển vọng nha!

Một người phụ nữ bắt đầu đau lòng về quá khứ của một người đàn ông, điều này có nghĩa là gì thì ai cũng biết!

Dì Tôn tiếp tục đốt lửa: "Cậu chủ nhà tôi từ nhỏ đã rất xuất sắc, mới mười mấy tuổi đã vào đại học, chưa đến hai mươi tuổi đã đến công ty giúp ông chủ quản lý công việc của công ty, thật sự không phải người bình thường có thể so sánh, chỉ tiếc là quá ưu tú, phụ nữ bình thường không thể lọt vào mắt cậu chủ, thế nên đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái.”

Nói đến đây, dì Tôn thở dài một hơi: "Ông chủ thì ngược lại, cứ đổi bạn gái liên tục, chỉ đáng thương cho cậu chủ, cũng không biết làm sao mà ngay cả bạn gái cũng không có? Đã lớn như vậy rồi, tại sao không có bạn gái chứ? Thật khiến người ta lo lắng mà!”

Cố Nguyên nghe xong, cũng thấy hơi lo lắng theo.

Tuy cô mới hai mươi tuổi, nếu có ai thúc giục cô kết hôn sinh con, chắc chắn cũng sẽ nóng nảy, nhưng —— đây là con trai của cô! Nếu đã là con trai, vậy người làm mẹ như cô tất nhiên phải lo lắng rồi!

Cô bối rối hỏi: "Tại sao không có bạn gái?"

"Thằng bé không thích phụ nữ à?"

"Thằng bé thích đàn ông sao?"

Dì Tôn vội vàng lắc đầu khoát tay: "Làm sao có thể! Cậu chủ nhà tôi đương nhiên thích phụ nữ, chỉ là bận rộn công việc quá, hơn nữa chưa gặp ai thích hợp.”

Nói đến đây, bà lại mỉm cười một lần nữa, mong đợi nhìn Cố Nguyên: "Gặp đúng người, đương nhiên sẽ khác..."

"Cậu chủ sẽ trở nên cẩn thận, săn sóc, còn có thể ——"

Cố Nguyên chợt thấy đầu mình bắt đầu nhức nhối, cô nghĩ đến phỏng đoán của dì Tôn, da đầu tê dại, vội vàng ngăn chặn: "Dừng lại!”

Dì Tôn thấy đột nhiên Cố Nguyên nghiêm túc ngăn cản mình như vậy, có hơi ngoài ý muốn, vội vàng ngậm miệng lại.

Cố Nguyên nhìn dì Tôn, nghiêm trang nói: "Dì Tôn, hy vọng dì không hiểu lầm, tôi và cậu chủ nhà dì là quan hệ bạn bè bình thường thôi, không phải như dì nghĩ đâu, nên nhất định đừng hiểu lầm, nếu không sẽ rất xấu hổ.”

Dì Tôn đương nhiên không tin, nhưng để trấn an Cố Nguyên, bà vẫn cười nói: "Cô Cố, cô yên tâm, tôi hiểu, tôi đều hiểu.”

Dì Tôn rời đi, Cố Nguyên ngồi ở đầu giường, muốn nằm xuống tiếp tục hưởng thụ chăn êm nệm ấm, nhưng trong lòng lại không được yên tâm.

Lời nói của dì Tôn như gió thổi bên tai cô.

Một đứa con trai lớn cứ như vậy rơi xuống trước mặt cô, giống như một cái bánh lớn vậy, vừa hiếu thuận vừa săn sóc, cảm giác quả thực không tồi.

Nhưng mà, đứa con trai này khi bé có vẻ rất đáng thương!

Cố Nguyên bắt đầu suy nghĩ, là một người mẹ già, cô cũng không nên chỉ biết ngồi hưởng lợi, hẳn là nên lan lỏa một chút tình yêu nhỉ?

Nghĩ đến đây, cô không ngủ nữa, quyết định lên tầng ba tìm con trai nói chuyện tâm sự!
« Chương TrướcChương Tiếp »