Chương 52: Học hỏi tinh hoa

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy giường nhà Nhϊếp Ngộ hình như thoải mái hơn giường ở nhà Kỳ Sâm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Nguyên nằm trên giường lớn, gác chân chơi di động, cảm thấy cuộc sống này quá viên mãn!

Hai ngày nay Camille truyền thụ cho cô không ít kinh nghiệm, cô bắt đầu học mua sắm trên Taobao, cái Taobao này quả thực là một bảo bối đó, cô có thể mua bất cứ thứ gì ở đây, cho dù không biết tên thì cũng có thể tìm bằng hình ảnh luôn. Cố Nguyên nhanh chóng đăng ký tài khoản mới, bắt đầu hành trình mua, mua, mua, cái áo khoác này không tồi, mua cho hai đứa nhóc trong nhà mỗi đứa một cái, cái cà vạt này cũng không tệ, mua luôn...

Sau khi thêm một đống đồ vào giỏ hàng, lúc này Cố Nguyên mới phát hiện, hình như cô còn chưa biết địa chỉ nhà con trai!

Cố Nguyên lập tức mở điện thoại, tìm WeChat của Nhϊếp Ngộ.

Khác với ảnh đại diện đơn giản cùng nick name ngắn gọn của Kỳ Sâm, ảnh đại diện của con trai Nhϊếp Ngộ của cô là ảnh tự sướиɠ vô cùng đẹp trai, tóc mái giữa trán nửa rũ xuống, che đi đôi mắt hẹp dài, con ngươi hơi nheo lại, nhìn vừa lạnh lùng vừa thần bí!

Nếu không phải đã quen rừ biết trước, đột nhiên cô nhìn thấy tấm hình này chắc cũng sẽ bị mê hoặc mà thét chói tai quá. Nhưng bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ, đứa nhỏ này nhà cô thật là biết tạo dáng quá!

Nick name của con trai cũng rất thú vị, gọi là “Cưỡi kiến đi xem biển”.

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Ngộ Nhi, địa chỉ nhà mình là gì vậy?”

Cưỡi kiến đi xem biển: “Mẹ lại muốn làm gì nữa?”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Mẹ mua một ít đồ trên mạng, không tiện giao tới trường, mà mấy ngày nay mẹ sẽ không về nhà Kỳ Sâm, vậy nên để ship tới đây, được chứ?"

Cưỡi kiến đi xem biển: “Tùy mẹ.”

Qua một lúc, Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Cho nên, địa chỉ?”

Cưỡi kiến đi xem biển: “Từ từ.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Ngoan ngoãn.jpg”

Lúc này Nhϊếp Ngộ mới chậm chạp chuyển tiếp cho cô một cái địa chỉ.

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Cảm ơn con trai! Đơn hàng của mẹ gửi tới, nhất định sẽ không gây phiền phức cho con. ”

Cưỡi kiến đi xem biển: “Tùy mẹ.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Ngủ ngon con trai, ngủ sớm một chút nhé.”

Đối diện không đáp lại nữa, Cố Nguyên cũng không thèm để ý, lại tiếp tục vui vẻ vào Taobao mua, mua, mua, cứ một đơn lại một đơn, mua đến vô cùng vui vẻ.

Mà cùng lúc đó, sau một ngày không ngừng cảm thán, kinh ngạc, muốn gọi điện cho ông chủ báo cáo tình hình nhưng không gọi đươc, Gia Cát quản gia cũng trở lên ngơ ngác.

Rõ ràng cậu chủ chưa từng quan tâm đến những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt, từ nhỏ đến lớn đi đến đâu cũng có người xử lý giúp, nào có chuyện gì nhọc lòng mà phải nhớ địa chỉ nhà, kết quả hôm nay cậu chủ lại thúc giục ông ấy hỏi thăm địa chỉ nhà?

Hơn nữa bởi vì quá bất ngờ, ông ấy không kịp hồi phục tinh thần, cậu chủ còn liên hoàn call hỏi cho bằng được?

Gia Cát quản gia buồn bực vuốt cằm, dạo này cậu chủ làm sao vậy nhỉ?

Chẳng lẽ thật sự là mùa xuân tới rồi?

================

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Cố Nguyên nghe thấy âm thanh tí tách bên ngoài, cô dụi mắt đứng dậy, đi tới bên cửa sổ sát đất.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Nhϊếp là sau núi, phong cảnh vô cùng đẹp, lúc này trời mưa mù mịt, cảnh núi non xanh được bao phủ trong màn mưa mờ ảo, nghe âm thanh tí tách ngoài ban công, tấm lụa trắng bên cửa sổ bị gió thổi bay lên, mang theo chút ẩm ướt mát mẻ phả vào mặt, tạo nên một tâm trạng khá độc đáo.

Cố Nguyên duỗi cái eo lười biếng, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Hôm nay cô còn có lớp ở trường, mà biệt thự nhà họ Nhϊếp lại ở lưng chừng núi, cô mà không đi sớm một chút, chắc chắn sẽ trễ lớp buổi sáng.

Rửa mặt xong xuôi, cầm di động lên thì thấy con trai Kỳ Sâm gửi tới một tin Wechat.

Quý Kỳ Sâm: “Tối hôm qua mẹ ở nhà Nhϊếp Ngộ à? Ngủ có ngon không?”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Đúng vậy, ngủ ngon lắm.”

Quý Kỳ Sâm: “Nhà cậu ta cách trường của mẹ khá xa, mẹ nhớ kêu cậu ta đưa mẹ tới trường.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Được, mẹ biết rồi!”

Quý Kỳ Sâm: “Hôm nay trời mưa, thời tiết chuyển lạnh, mẹ nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để bị cảm.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Mẹ biết rồi, cảm ơn con quan tâm, con cũng mặc nhiều vào nha!”

Quý Kỳ Sâm: “Trời mưa kẹt xe, trên đường xe nhiều, vậy nên đi đường mẹ nhớ chú ý an toàn, đừng chơi di động.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “... Mẹ nhớ rồi!”

Quý Kỳ Sâm: “Tan học thì về nhà sớm một chút, đừng ở lại với mấy người không quen biết kia, nếu mẹ muốn kết bạn ở trường thì chú ý sàng lọc cẩn thận.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “... Oh, Mẹ hiểu.”

Sau khi tắt WeChat, Cố Nguyên cảm thấy trên trán mình xuất hiện ba vạch đen.

Trước kia ở chung nhà nên không phát hiện, hiện tại vừa tách ra, sao cô cứ có cảm giác con trai Kỳ Sâm của cô rất giống lão cha già không yên tâm con gái nên dặn dò đủ kiểu vậy nhỉ?

Khẽ thở dài một hơi, Cố Nguyên vừa lúc nhìn thấy ảnh đại diện siêu khốc, siêu đẹp của con trai Nhϊếp Ngộ, cô bấm mở ra, nghĩ nghĩ rồi gửi một tin nhắn.

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Con trai, buổi sáng tốt lành, đêm qua con ngủ thế nào?”

Cưỡi kiến đi xem biển: “Khá tốt.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Hôm nay con muốn làm gì? Chỗ này cách công ty con chắc không gần đâu nhỉ? Trên đường chú ý cẩn thận nha.”

Cưỡi kiến đi xem biển: “Biết rồi.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Trời mưa dễ kẹt xe, ngồi xe thì nhớ dặn tài xế chú ý an toàn.”

Cưỡi kiến đi xem biển: “... Con biết rồi.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Cái đó...”

Cố Nguyên nhìn tin nhắn hỏi đáp với Nhϊếp Ngộ trên điện thoại, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, bèn mở lại nội dung trò chuyện của mình với con trai Kỳ Sâm lúc nãy, muốn tìm kiếm ít linh cảm. Sau khi học hỏi được chút tinh túy, cô lại quay về gửi tin nhắn cho Nhϊếp Ngộ.

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Bây giờ con không còn nhỏ nữa, ở bên ngoài kết bạn phải chú ý, đừng kết giao với bạn xấu, phải nhớ kết giao với những người sau này có thể giúp ích cho con.”

Cưỡi kiến đi xem biển: “... Được.”

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: “Được rồi, con đi làm sớm chút đi, con trai cố lên, mẹ không quấy rầy con nữa!”

Nhϊếp Ngộ không trả lời lại, Cố Nguyên nhìn lại lịch sử trò chuyện của hai người một lần nữa, cảm thấy mình quả là một bà mẹ dịu dàng, biết quan tâm đến con cái!!

Mà bên kia, người không thèm để ý tới tin nhắn của Cố Nguyên, Nhϊếp Ngộ đang cầm điện thoài ngồi trên ghế, nhìn tin nhắn Wechat mà "Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ" gửi tới hết lần này đến lần khác, cuối cùng chợt nhớ tới gì đó, vội vàng gọi cho Gia Cát quản gia.

“Chuẩn bị xe đưa Cố Nguyên đến trường, bà ấy học ở Học viện Điện Ảnh.”

“Vâng.”

"Chuẩn bị thêm một bộ trang phục mùa thu, hôm nay trời khá lạnh."

“Được."

Lúc này Gia Cát quản gia có thể nói là cực kỳ kích động, cậu chủ nhà ông ấy có nhiều bạn gái như vậy, nhưng mà chưa từng quan tâm tới ai như cô Cố, xem ra đây chính là tình yêu đích thực rồi.

Ông ấy hiểu rồi, thật ra cậu chủ không phải người lăng nhăng đâu, cậu ấy chỉ chưa tìm được chân ái mà thôi!

Đang trong trạng thái kích động, ông ấy lại nghe cậu chủ tiếp tục dặn dò: “Đúng rồi ——”

Gia Cát quản gia: “Còn có chuyện gì, cậu chủ cứ việc phân phó!”

Nhϊếp Ngộ: “Không cần nói là tôi phân phó với chú.”

Gia Cát quản gia: “???”

Một bên mở miệng đáp ứng, trong lòng lại không ngừng tự hỏi, chẳng lẽ hiện giờ cậu chủ vẫn đang yêu thầm người ta thôi à??