- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
- Chương 5: Mẹ đừng lo, cứ để con!
Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
Chương 5: Mẹ đừng lo, cứ để con!
"Năm đó cha con đủ điều kiện để lấy được một quả trứng là con. Về phần tung tích của những người khác, con cũng không biết. Thông tin này là bí mật nên con không có cách nào biết được. Nhưng con chắc chắn tất cả trứng đều đã được sử dụng.”
Khi kết thúc với từ ‘sử dụng’, Quý Kỳ Sâm do dự không biết mình dùng từ có ổn không.
Rốt cuộc, vấn đề này liên quan đến đạo đức, hơn nữa thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
"Ồ, là vậy à...” Cố Nguyên dùng bộ não vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác cố gắng tiêu hóa sự thật này. Đứa con trai này 23 tuổi? Vậy là con trai thứ 2 nhỉ? Cô vẫn còn 4 đứa như vậy nữa?
Nghĩ đến năm người con trai cùng gọi mẹ, Cố Nguyên bỗng cảm thấy bức tranh này quá đẹp, trong lòng có chút không thể chấp nhận được!
Quý Kỳ Sâm vội vàng rót một ly nước trái cây, săn sóc đưa cho Cố Nguyên.
Cố Nguyên nhanh chóng nhận lấy uống vài ngụm để bớt sốc.
Quý Kỳ Sâm im lặng chờ cô bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới: “Nhân tiện, con trước kia từng gặp mẹ à?"
Cô thực sự không hiểu nổi, chính cô còn thấy khó xử muốn chết, tại sao người con trai này lại gọi mẹ mà không có chút áp lực tâm lý nào thế??
Quý Kỳ Sâm: "Khi con còn rất nhỏ, con đã biết mình khác với những đứa trẻ bình thường. Con đến với thế giới theo một cách đặc biệt nhờ công nghệ. Thỉnh thoảng cha cũng sẽ đưa con đến thăm mẹ, vì vậy con đã biết mẹ từ khi con còn nhỏ rồi.”
Cố Nguyên nghe xong thì hiểu ra, nếu như cô cảm thấy cô là mẹ của một đứa trẻ, nhìn nhiều năm thì chắc chắn sẽ quen thuộc thôi.
Quý Kỳ Sâm: “Mẹ còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Cô cảm thấy mình có rất nhiều câu hỏi.
Tuy nhiên, đối mặt với một người con trai xa lạ như vậy, Cố Nguyên cũng không thể ném hết vấn đề của mình qua nên đành phải chọn vài câu kém nhạy cảm hơn: “Con đã tốt nghiệp đại học rồi à?”
Quý Kỳ Sâm: “Mẹ, chỉ số IQ của con từ nhỏ đã rất cao, con tốt nghiệp đại học lúc 13 tuổi rồi theo học tại trường Ivy League, 17 tuổi đi thực tập ở công ty riêng trong nhà, trong vòng sáu năm, con đã tiếp quản sự nghiệp của cha.”
Anh liếc nhìn cô, khẽ nói: “Cái này có lẽ là do gen OR9AA2 của mẹ rất tuyệt.”
Trước mặt con trai mới nhận của mình, Cố Nguyên cố tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Ồ, ra là vậy.”
Nhưng trong lòng, cô đã bị sốc đến mức không thể kìm được bản thân. Bản lý lịch này thực sự quá là ghê gớm rồi đấy!
Sao trong người cô có cái gen đó mà mà bản thân lại kém xa như vậy nhỉ?? Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp một chút, học tập cũng chỉ ở mức khá ổn thôi thì cô có cái gì? Sao lại khác biệt dữ vậy nè?
Chẳng lẽ cái gen thiên tài này chỉ muốn ẩn trong cơ thể cô thôi chứ không muốn phát huy ra à??
Quý Kỳ Sâm ngước mắt nhìn Cố Nguyên: "Hôm qua con tình cờ cử người đến kiểm tra tình hình của mẹ, biết được mẹ đã tỉnh lại, con cũng muốn lập tức bay qua tìm mẹ nhưng có một cuộc họp quan trọng nên bị hoãn lại. Không ngờ hôm nay tới mẹ đã đi mất rồi nên con lập tức phái người đi tìm.”
Anh muốn tìm một người, đương nhiên là rất dễ dàng, huống hồ anh còn có một số thông tin về mẹ mình, đoán được cô sẽ về tiểu khu này sau khi xuất viện.
Nhìn cốc nước trái cây Cố Nguyên đã uống cạn sạch, anh chu đáo đưa cho Cố Nguyên một cái đưa khăn tay tinh xảo, nhàn nhạt nói: “Mẹ, vừa rồi có người bắt nạt mẹ sao?”
Cố Nguyên cẩn thận lau khóe miệng, nhìn người con trai lạnh lùng, uy nghiêm nhà mình, trong lòng phát ra một cảm xúc bất lực, dù sao để cho con trai nhìn thấy loại cảnh tượng này cũng thật đáng xấu hổ.
Cô khẽ thở dài: “Cũng không phải bắt nạt, bọn họ chỉ cướp nhà của mẹ… rồi đuổi mẹ ra ngoài.”
Quý Kỳ Sâm thấy cô tủi thân nói vậy, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Anh cụp mắt, khẽ hỏi: “Bây giờ bọn họ đang sống ở nhà của mẹ ạ?”
Chuyện này nói thì rất dài...
Cố Nguyên liếc nhìn con trai, thở dài rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước... "
Cứ như vậy, Cố Nguyên đem ân oán hận thù của mình và Cố Nguyệt đều nói ra, chiếm tiền của cô, buộc cô phải điều trị miễn phí để thử nghiệm thuốc, tuyệt vọng nhất là khi tỉnh dậy đã thấy nhà mình đã bị chiếm đoạt, còn lấy cả mặt dây chuyền bằng ngọc mà bà ngoại đã để lại!
Vốn dĩ Cố Nguyên cảm thấy những chuyện này hơi xấu hổ, dù sao hai mẹ con mới gặp nhau lần đầu tiên trong đời, cô cũng hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt cho con trai mình, nhưng bây giờ cô tủi thân đến mức nói không ngừng lại được rồi.
Khi nhắc đến những sự việc cũ này, Cố Nguyên càng nghĩ lại càng thấy bất lực, càng nói càng tức giận, cuối cùng nghiến răng: "Bà ta lấy hết đồ của mẹ, nhà của mẹ, mặt dây chuyền ngọc bích của mẹ, mặt dây chuyền ngọc bích đó là của bà ngoại để lại.”
Quý Kỳ Sâm nhìn cô gái đang tức giận đến đỏ cả mặt.
Anh nhớ lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ, khi đó anh mới 3 tuổi, nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ, anh cũng muốn được như vậy, anh không thích mấy dì bên cạnh cha mình.
Khi đó, cha anh đưa anh lên máy bay đến viện nghiên cứu, nhìn thấy "mẹ" trong l*иg kính. Mặc dù lúc đó anh còn nhỏ nhưng lại rất thích người mẹ này, luôn cố gắng học hành chăm để bản thân trở nên tốt hơn, chỉ để cuối tuần được cha đưa đi thăm "mẹ", anh đã từng hứa tặng bánh sinh nhật cho mẹ hết năm này qua năm khác, hy vọng sẽ có một ngày mẹ thức dậy để ăn bánh sinh nhật với mình.
Đã hai mươi năm trôi qua, anh cũng đã lớn, không còn thích bánh sinh nhật nữa, thì mẹ tỉnh lại.
Khi tỉnh lại mẹ vẫn trông rất trẻ trung, khuôn mặt kia cũng không hề thay đổi, ngồi trước mặt anh, hoạt bát, vừa mừng vừa giận, rưng rưng tố cáo kẻ xấu ức hϊếp mình.
Anh lớn lên từng ngày, nhưng thể xác và linh hồn của mẹ vẫn luôn ở lại tuổi hai mươi.
Quý Kỳ Sâm nói một cách trịnh trọng: "Mẹ không cần lo lắng, nếu căn nhà này là di vật do bà ngoại lưu lại, con chắc chắn dùng biện pháp hợp pháp để lấy lại..."
Cố Nguyên ngạc nhiên nhìn Quý Kỳ Sâm: "Thật sao? Con có thể nghĩ cách lấy lại ư?"
Dùng suy nghĩ 25 năm trước của cô mà nói, chuyện này không dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, biết tìm chứng cứ ở đâu?
Tuy nhiên Quý Kỳ Sâm vẫn gật đầu khẳng định: “Tất nhiên rồi.”
Câu trả lời chắc chắn và dứt khoát như vậy khiến Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến ngôi nhà và mặt dây chuyền ngọc bích sẽ trở về, Cố Nguyên vui mừng không tả nổi, lại nghĩ đến đây là con ruột của mình, làm mẹ già cũng không nên quá kích động, vội cố nén niềm vui sướиɠ trong lòng mà nói lời cảm tạ: "Cảm ơn con..."
À, tên con trai cô là gì ấy nhỉ?
Quý Kỳ Sâm: “Con họ Quý, tên là Kỳ Sâm.”
Cố Nguyên lúc này thực sự rất xấu hổ, cô nhanh chóng mỉm cười: “Cảm ơn con, Kỳ Sâm.”
Mẹ nó, cảm giác có con trai thật tốt quá!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
- Chương 5: Mẹ đừng lo, cứ để con!