Khi tất cả mọi người còn đang ngơ ngác bật ngửa, Cố Nguyên đã nhanh chóng nhét 800 nhân dân tệ vào túi, đồng thời đóng khóa kéo vali lại, bắt đầu nghĩ về bản thân.
Nên làm gì tiếp theo đây?
Vì suy nghĩ quá tập trung nên cô hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Khi đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu, đôi mắt của cô hơi tối sầm lại.
Sau khi xuất viện cô chỉ ăn cơm trên máy bay, hiện tại có hơi đói bụng rồi, hơn nữa cô lại là người rất dễ bị hạ đường huyết.
Trong khoảnh khắc cơ thể Cố Nguyên ngã xuống, một đôi tay cứng rắn lịch sự đỡ lấy bả vai của cô.
Sở dĩ nói lịch sự là bởi vì người nọ chỉ vừa vặn đỡ lấy vai cô, không hề khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm.
Cố Nguyên ngạc nhiên nhìn sang.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông có đôi mắt sắc nét và vẻ mặt lạnh lùng. Các đường nét trên khuôn mặt của anh có thể nói là vô cùng hoàn hảo.
Ngoài vẻ mặt quá mức nghiêm túc, Cố Nguyên cảm thấy cô có thể chấm cho người đàn ông này một trăm điểm. Anh hoàn toàn phù hợp với hình tượng nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà cô đã đọc trước kia.
Vấn đề là người đàn ông này hiện đang nắm lấy bả vai của mình một cách tử tế, ân cần và lịch sự nha!
Từ khi rời khỏi viện, Cố Nguyên luôn trong trạng thái lâng lâng, bồn chồn, đột nhiên lại có một người tỏ ra ân cần với cô như vậy, Cố Nguyên tự nhiên rất cảm động, vội vàng cười xấu hổ nói: "Cám ơn anh, tôi không có việc gì.”
Người đàn ông nhìn cô, nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Mẹ, không có gì.”
Cố Nguyên: "???”
Lại phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn người đàn ông với vẻ mặt đầy chấm hỏi.
Mọi người đều cảm thấy chết lặng rồi!
Ý anh là gì?
Một người đàn ông giàu có, khí thế như vậy lại gọi Cố Nguyên là mẹ? Nhưng Cố Nguyên mới bao nhiêu tuổi chứ??
Mọi người lập tức đặt sự chú ý lên người Cố Nguyên, chỉ thấy cô đang ngây ngốc, sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu nói với mọi người rằng một cô gái trẻ như vậy lại sinh ra một người con trai trưởng thành hơn cô gấp trăm lần thì ai có thể tin được?!
Cố Nguyệt không thể hiểu được, Bành Tử hàm cũng chết lặng luôn!!
Người đàn ông cúi đầu nhìn Cố Nguyên, chỉ thấy Cố Nguyên vì quá kinh ngạc mà trợn mắt há hốc mồm nhìn chính mình.
Đôi mày kiếm của anh khẽ nhúc nhích, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng giọng nói thì chậm lại: "Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con. Con sẽ từ từ giải thích với mẹ sau, bây giờ mẹ có vẻ không được khỏe lắm, hay là chúng ta tìm một nhà hàng ăn tạm cái gì đã?"
Ăn tạm cái gì đó? Bộ não đã đình công của Cố Nguyên tự động dịch lại mộ cách ngắn gọn nhất, là đi ăn một bữa?
Cổ họng khát khô của cô chuyển động, đúng rồi, bây giờ cô rất cần một bữa ăn, cô đói quá, bụng kêu rên ầm ĩ luôn nè.
Nhưng mà ...
Cố Nguyên nhìn người đàn ông trước mặt, nói trong bất lực: "Có thể anh đã nhận nhầm người rồi, tôi không phải là mẹ.... "
Cô đột nhiên không nói lên lời nữa!
Những gì bác sĩ Trần nói ở sân bay đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Năm quả trứng của cô, hình như đã nở ra năm sinh mệnh, năm đứa con trai!
Người lớn nhất đã hai mươi bốn tuổi!!
Cô không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, bỏ đi khí chất lạnh lùng trưởng thành, cô chắc người này chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy đây có thể là con ruột của cô ư?
Cô biết mình có năm đứa con trai lớn là một chuyện, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác!
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, như có thể nhìn ra suy nghĩ trong đầu cô, gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, mẹ, con đã nói rồi, con là con của mẹ.”
Cố Nguyên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.
Người đàn ông dịu dàng nắm lấy cánh tay cô: “Đi, mẹ, chúng ta đi ăn trước.”
Cố Nguyên chỉ cảm thấy người mềm nhũn, không biết là đói hay là kích động, yếu ớt gật đầu nói: “Được, vậy cảm ơn..."
Vì vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của hàng xóm xung quanh, Cố Nguyên gần như được người đàn ông nửa đỡ nửa bế lên chiếc Rolls Royce dài.
Lúc lên xe, sớm đã có một trợ lý đứng sẵn mở cửa.
Người đàn ông còn rất săn sóc đưa tay bảo vệ, sợ Cố Nguyên bị đυ.ng đầu.
Cố Nguyên cảm kích nhìn "cậu con trai" ân cần chu đáo của mình, ngồi vào trong xe.
Mà trong tiểu khu, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đầu óc mình có chút không dùng được nữa, họ quay sang cầu cứu Cố Nguyệt: “Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”
Cố Nguyệt lúng túng: “Chuyện này làm sao tôi biết được? Tại sao cô ta lại đột nhiên có một đứa con trai lớn như vậy? Sinh ra khi nào?”
Bành Tử Nghiên bỗng cao hứng:" Mẹ, đó là dì của con, dì của con, người vừa rồi là dì của con, vậy kia chính là anh họ của con!”
Hàng xóm: “...”
Vậy cũng được hả?
Mà Cố Nguyên lúc này cả người đều thấy phiêu phiêu, giống như cô bé Lọ Lem tiến vào cung điện, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều thật hư ảo.
Con trai của cô dẫn cô đến một nhà hàng rất cao cấp, sang trọng, gọi cho cô rất nhiều món ăn ngon.
Cô quả thực vô cùng đói bụng nên cũng không muốn khách khí nữa.
Cố Nguyên thỏa mãn ngồi ăn cơm, đồ ăn trong nhà hàng cao cấp quả nhiên rất ngon, ăn ngon muốn khóc luôn!!
Ăn uống no nê, thân thể cũng cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này Cố Nguyên mới tò mò quan sát đứa con trai từ trên trời rớt xuống của mình.
Có thể thấy người đàn ông đối diện tuy không nở một nụ cười nào, nhưng nhìn chung thì rất lễ phép, rất hiếu thuận và chu đáo.
"Mẹ, để con tự giới thiệu trước. Con tên Quý Kỳ Sâm, năm nay 23 tuổi, về mặt y học thì con chính là con của mẹ." Quý Kỳ Sâm lịch sự nói.
“Ồ.” Đối mặt với một người con trai lớn như vậy, cả người Cố Nguyên cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cảm giác mọi chuyện giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng: “Cái đó... con nói năm nay con 23 tuổi?”
Cô nhớ bác sĩ Trần nói rằng con trai lớn nhất của cô đã 24 tuổi?
“Đúng vậy.” Quý Kỳ Sâm gật đầu.
“Vậy...” Cố Nguyên hơi do dự, cô loay hoay tìm cách miêu tả phù hợp: “Lúc đó mẹ để lại năm quả trứng. Con có biết tung tích của những người khác không?”
Cô không biết cha của năm quả trứng này là ai, có cùng một người không?
Nhìn Cố Nguyên đang cau mày không biết nói gì, Quý Kỳ Sâm chợt hiểu ra.