Quý Kỳ Sâm vừa dứt lời, Cố Nguyệt lập tức kêu lên: "Cậu nói bậy, sao có thể chứ! Tôi cũng có chứng nhận bất động sản vậy, nhất định là các người làm giả, làm giả chứng nhận bất động sản!"
Chồng Cố Nguyệt cũng lên tiếng theo: "Cảnh sát, mau bắt bọn họ đi! Bọn họ làm giả chứng nhận nhà đất, còn muốn chiếm lấy nhà chúng tôi, đây là bất hợp phát, là vi phạm pháp luật!"
Ngay khi vợ chồng đang kêu gào ầm ĩ, Quý Kỳ Sâm nháy mắt với trợ lý bên cạnh, rất nhanh đã có một đoàn người chen chúc đi vào.
Những người này lần lượt là: Luật sư bất động sản nổi tiếng, nhân viên phụ trách quản lý nhà ở, công chứng viên văn phòng công chứng, và người cuối cùng là...
Cố Nguyên nhìn kỹ cảm thấy quen mắt, đây không phải là một nhân viên của viện nghiên cứu mình chữa bệnh đúng ư? Sao anh ta lại ở đây?
Quý Kỳ Sâm nhìn về phía vị cảnh sát đã hoàn toàn ngây ngốc kia, giải thích: "Đồng chí cảnh sát, căn nhà này vốn thuộc quyền sở hữu của mẹ tôi. Nhưng hai mươi năm trước, có người làm giả giấy chứng tử của bà ấy, thông qua thủ đoạn bất hợp pháp chuyển căn nhà này sang tên mình. Tôi đã mời nhân viên bệnh viện tới, bọn họ có thể chứng minh Cố Nguyên không tử vong, vẫn luôn điều trị ở bệnh viện. Tôi mời nhân viên phụ trách của trung tâm quản lý bất động sản tới, anh ta có thể chứng minh tôi đã đề nghị hủy bỏ giao dịch bất động sản bất hợp pháp năm đó. Cuối cùng, tôi cũng mời một luật sư liên quan đến bất động sản, một công chứng viên ở văn phòng công chứng. Nếu ai có ý kiến gì thì có thể yêu cầu giữ lại bằng chứng. Tất nhiên, tôi có quyền yêu cầu luậy sư kháng cáo bất cứ lúc nào.”
Quý Kỳ Sâm nói những lời này vừa mạnh mẽ, vừa có lý có căn cứ. Mọi người nhìn nhân viên bệnh viện, nhân viên phụ trách của trung tâm quản lý bất động sản, nhìn luật sư bất động sản nổi tiếng, lại nhìn công chứng viên cửa văn phòng công chứng, cuối cùng lại nhìn Cố Nguyệt, thấy khuôn mặt bà ta tái nhợt, cả người đang run rẩy đầy tuyệt vọng.
Cố Nguyệt yếu ớt đỡ khung cửa, lung lay sắp đổ: "Không, không thể nào..."
Bành Tử Hàm tức giận đến đỏ mắt: "Không có khả năng! Ngôi nhà này đã sang tên cho mẹ tôi hơn mười năm, sao có thể nói không phải là không phải được? Sao có thể!”
Lời này của cô ta giống như chọc cười Cố Nguyên: "Ha ha, chỉ vì nhà tôi bị các người chiếm dụng trái phép mười mấy năm, cô liền cảm thấy đây là nhà các người cả đời? Vậy sao cô không chạy ra Vạn Lý Trường Thành mà nằm, nằm mấy năm là Vạn Lý Trường Thành đều là của nhà mấy người rồi!”
Cố Nguyên còn trẻ, nói chuyện nhanh nhẹn, sắc bén, lời này vừa nói ra đã thành công khiến mọi người vây xem đều vui vẻ, có người vốn có chút đồng tình với Cố Nguyên, nghe vậy bèn cười nói: "Cố Nguyệt, bây giờ căn nhà này không phải của bà, bà đừng ngồi đó ăn vạ nữa, nếu không lại bị cảnh sát đuổi đi đó!”
Vài người bắt đầu hùa theo: "Náo loạn nửa ngày như vậy, thì ra người ta tự đập cửa nhà mình!”
Cố Nguyệt thở dốc một tiếng, trực tiếp ngã xụi xuống: "Không, không phải, đây là nhà của tôi, nhà của tôi. Sao các người có thể đưa nhà của tôi cho Cố Nguyên được? Tôi đã đồng ý chưa?”
Cố Nguyên tức giận nhìn bà ta: "Các người chiếm nhà của tôi, tôi đã đồng ý chưa?”
Nhân viên trung tâm quản lý bất động sản bên cạnh lấy ra một văn kiện, nghiêm túc giải thích quy trình hợp pháp của chuyện này cho Cố Nguyệt nghe, đại khái là nói bản thân việc thừa kế bất động sản năm đó là vô giá trị, bởi vì giấy chứng tử là giả, cho nên hiện tại hủy bỏ thừa kế bất động sản năm đó là quá trình hợp pháp, vậy nên giấy chứng nhận bất động sản của Cố Nguyệt đã bị hủy bỏ.
Cuối cùng chôt lại: "Theo nguyên tắc thông thường, việc chuyển nhượng tài sản bắt buộc phải đến trung tâm quản lý bất động sản để đăng ký, nhưng bà hoàn toàn không có bước này, thế nên chúng tôi có thể làm thủ tục chuyển nhượng cưỡng chế mà không cần thông báo đến bà. Và đương nhiên, giấy chứng nhận của bà cũng mất giá trị.”
Ngay sau đó, luật sư tiến lên: "Bà Cố Nguyệt, bà bị nghi ngờ chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp của thân chủ tôi, chúng tôi sẽ tiến hành khởi kiện trong thời gian sớm nhất.”
Cố Nguyệt mở to hai mắt, tuyệt vọng đến mức không biết nói gì cho phải. Rõ ràng là nhà của bà ta, tâm huyết của bà ta, thế mà trong nháy mắt đã biến thành của người khác? Thế giới này bị sao vậy, có còn vương pháp nữa hay không?
Thế nhưng, từng câu từng chữ luật sư nói ra, bà ta không có cách nào phản bác cả. Cố Nguyệt hoảng hốt, bà ta không những mất nhà mà còn phải ngồi tù ư?
Bành Tử Hàm giậm chân mắng to: "Không được, tôi không phục, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà các người nói mấy câu đã đòi lấy nhà của tôi? Có tin tôi kiện các người không? Tôi muốn tìm phóng viên vể vạch trần chuyện này, các người thông đồng chiếm nhà tôi một cách bất hợp pháp!”
Quý Kỳ Sâm làm lơ hai mẹ con bọn họ, lịch sự nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, bây giờ anh có thể đuổi nhóm người chiếm giữ nhà chúng tôi một cách trái phép này ra ngoài không?”
......
Cảnh sát đương nhiên không thể cứ như vậy đuổi người, chỉ có thể mềm mỏng khuyên nhủ từng bên một.
Vậy nên sau khi các nhân viên Quý Kỳ Sâm mời tới rút lui, cảnh sát lại khổ tâm khuyên nhủ cả nhà Cố Nguyệt rời đi, Cố Nguyệt khóc trời kêu đất, Bành Tử Hàm không dám tin, chỉ mỗi chồng của Cố Nguyệt coi như có lý trí, tỏ vẻ mình sẽ mau chóng chuyển đi, xin cảnh sát yên tâm.
Cảnh sát thấy vậy, lại hỏi thêm mấy câu rồi cũng yên tâm rời đi.
Ầm ĩ như vậy, hàng xóm láng giềng ai ai cũng biết, căn nhà kia đã là của Cố Nguyên rồi.
Bên trong cửa phòng trộm, Cố Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mơ tưởng, chúng ta không chuyển đi đâu hết, tuyệt đối không bao giờ!”
Bành Tử Hàm: "Mấy người tưởng có giấy chứng nhận là lấy được nhà chắc? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi đã sống trong ngôi nhà này hơn mười năm, hơn mười năm đấy! Nhìn cho rõ đi, đồ nội thất, ghế sofa, tủ lạnh đều là của chúng tôi, mấy người dám ném ra không? Nếu các người dám động vào dù chỉ một cái ghế, đừng hòng mong tôi tha cho các người!”
Chồng của Cố Nguyệt cũng ồn ào: "Ai muốn đuổi ông đây đi? Nói cho mà biết nhé, ông đây mắc bệnh tim. Các người đừng tới đây, lỡ bệnh tình mà tái phát thì các người cứ lo đền mạng đi!”
Nói xong, ông ta còn giả bộ ôm ngực, giống như có thể phát bệnh bất cứ lúc nào!
Nghe ông ta nói vậy, hàng xóm xung quanh đều lui về sau một bước.
Cả nhà này ai cũng không biết phân rõ trái phải, người ta bệnh tim, chân trần không sợ mang giày, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì chỉ thêm cớ cho bọn họ ăn vạ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đồng tình nhìn về phía Cố Nguyên. Có giấy chứng nhận bất động sản trong tay thì thế nào, nhà vẫn nằm trong tay người ta, cảnh sát tới cũng không đuổi đi được. Bây giờ người ta còn bị bệnh tim, ai dám đυ.ng vào chứ!
Đây chính là đồ vô lại, đồ vô lại vừa xuất hiện, bạn có lý cũng không nói rõ được, cho dù tới cảnh sát cũng chỉ nói được vài câu ba phải thôi!
Xã hội hài hòa, sao có thể cưỡng ép đuổi một người đàn ông bị bệnh tim 80 tuổi ra ngoài?