- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
- Chương 12: Không đánh mà thắng!
Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
Chương 12: Không đánh mà thắng!
Mãi cho đến khi xe Maybach đã về biệt thự, Cố Nguyên vẫn đang ôm điện thoại của Kỳ Sâm phát ra đủ thứ tiếng kinh hỉ, điện thoại chơi quá đã, ở thời đại của cô, không có máy chơi game nhanh và tiện thế này, không không không, đây không chỉ là máy chơi game mà là tổ hợp máy game + máy tính + TV + điện thoại, chính là máy chơi game đa năng, quá hoàn hảo, có thể mọi lúc mọi nơi lên mạng xem phim.
Ngay lúc đang chơi đến quên trời quên đất, âm thanh Cố Nguyên đột nhiên biến mất, sau đó ngón tay cứ bấm lia lịa nhưng lại không có âm thanh cảm thán hay tán thưởng, cũng không có tiếng wow wow wow khi phát hiện lục địa mới.
Vốn đang xử lý giấy tờ công ty đầy nhạt nhẽo - Quý Kỳ Sâm, lúc ý thức được điều này liền ngẩng đầu nhìn mẹ anh.
Người mẹ trẻ hơn anh vài tuổi ngồi trên sô pha, tóc đen dài vì tùy ý xõa trên ghế mà hơi rối, còn có vài sợi dính lên má trắng mịn, một đôi mắt trắng đen rõ ràng ngập tràn vô tội và tủi thân, không thể tin nhìn chằm chằm màn hình, giống như phát hiện đại sự gì đó không thể ngờ tới.
Quý Kỳ Sâm lặng im mà ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích.
Chờ mẹ lên tiếng...
Quả nhiên, một lát sau, cô không oan ức nữa mà bắt đầu bị phẫn, hàng răng trắng thẳng tắp nghiến lại, quai hàm phồng lên: "Thì ra trên mạng lại có nhiều fans của Lục Chi Khiêm như vậy, bọn họ còn bôi đen mẹ nữa, nói là fans may mắn quá xấu, dọa Lục Chi Khiêm ngất xỉu! Mẹ xấu ư? Dựa vào đâu mà nói mẹ như vậy!"
Quý Kỳ Sâm không lên tiếng.
Cố Nguyên nắm chặt nắm tay, tức giận đến hai má đều hồng lên: "Những người này miệng quá ác!"
Quý Kỳ Sâm nhướng mày, nghiêng người qua, cầm lấy điện thoại xem thử.
Lục Chi Khiêm tuy đã 45 tuổi, sớm đã không còn là thần tượng nghệ sĩ năm đó, nhưng dù bao năm qua trôi đi thì cũng còn không ít fan lão bà, fan bạn gái, mấy fans này nghe nói Lục Chi Khiêm bị fan may mắn dọa xỉu, một đám liền như gà mẹ già mở rộng cánh che chở gà con.
Lầu 1 - Bà xã chính quy của Khiêm Khiêm: "Xấu còn không lo trốn ở nhà, dám lên đài dọa xỉu Khiêm Khiêm của chúng ta!"
Lầu 2 - Cô gái nóng nảy tĩnh mịch: "Có phải là đầu và mông của fan này bị đảo lộn không?"
Lầu 3 - Tiểu mê muội Khiêm Khiêm: "Xấu không phải là tội nhưng dọa anh Khiêm Khiêm ngất thì đáng bị đánh!"
Lầu 4 - Mèo con: "Nghĩ đến anh Khiêm Khiêm bị đồ xấu xí dọa xỉu, tim mị đau quá."
Lầu 5 – Sunshine2fun: "Học viện Điện ảnh thủ đô nên đi khám mắt, người xấu như vậy lại được vào học á?!! Mong đồ xấu xí soi gương trước khi ra ngoài!"
Lầu 6 – Hôm này vẫn là một ngày nhớ Khiêm Khiêm: "Có ai thấy được gương mặt xấu xí kia không? Khà khà khà tò mò ghê, phải xấu cỡ nào mới dọa đến anh Chi Khiêm xỉu ~"
Lầu 7 – Ba ba: "Cầu đồ xấu xí lộ mặt +1"
Lầu 8 – Tóc mi rối quá nha: "Cầu đồ xấu xí lộ mặt +10086"
Mà cùng với chủ đề điên cuồng này còn có đề tài đang bay lên hot search với tốc độ chóng mặt, bất ngờ đó lại là "Đồ xấu xí dọa xỉu Lục Chi Khiêm".
Sau khi Quý Kỳ Sâm bình tĩnh lướt xem xong mấy cái này thì nhìn thoáng qua bà mẹ trẻ đang tức giận đến nhảy dựng lên: "Mẹ muốn xử lý thế nào?"
Cố Nguyên thở hổn hển: "Mẹ muốn đánh chết Lục Chi Khiêm!"
Quý Kỳ Sâm: "Xã hội hiện đại, gϊếŧ người phạm pháp."
Cố Nguyên nhìn Quý Kỳ Sâm một cách chán chường.
Thế quái nào cô lại có thằng con như này? Chẳng lẽ cô thật sự muốn đánh Lục Chi Khiêm chắc? Cô chỉ nói thôi mà, thằng bé không thể mặc kệ cô nói vài lời khoác lác độc ác à, còn giảng cho cô gϊếŧ người là phạm pháp nữa?
"Con, con...." Cố Nguyên trừng đôi mắt ngập nước nhìn cậu con trai tiện nghi, một câu cũng không thể thốt ra.
Lúc Cố Nguyên đang thở phì phò chỉ vào Kỳ Sâm thì anh bình tĩnh cầm điện thoại, mở Wechat, ngón tay linh hoạt bấm một chút, sau khi đã nhắn tin mới mở miệng nói: "Đến giờ cơm tối rồi, đi ăn thôi."
Cố Nguyên nghe vậy lập tức nguôi giận.
Tay nghề đầu bếp ở nhà con trai thực sự quá tốt, bữa sáng cũng ăn rất ngon.
Cô nuốt nước miếng muốn mở miệng hỏi tối nay ăn gì, nhưng ngẫm lại mình vừa tức giận như vậy, tự nhiên hỏi thế thì có chút lật mặt hơi nhanh, cô quyết định trước mắt cứ im lặng, phải bình tĩnh lại.
Nhưng lúc này, cô lại nghe Quý Kỳ Sâm nhàn nhạt nói: "Bữa tối gồm tôm hùng, canh bơ, bánh pudding chocolate đen và gan ngỗng."
Mắt Cố Nguyên lập tức lấp lánh ánh sao: "Chúng ta mau đi ăn thôi!"
Quý Kỳ Sâm lại nói: "Số lượng không nhiều lắm."
Nói xong liền đi thẳng đến nhà ăn.
Lúc này điện thoại gì đó Cố Nguyên không còn quan tâm, nhảy chân sáo nhanh chóng đuổi kịp con trai.
Đồ ăn ít, cô tin, loại cơm cực phẩm này, đầu bếp đều không làm được nhiều, cô đi chậm lỡ như thằng bé ăn hết thì sao?!
Phải nhanh lên!
****************
Đầu bếp nhà Quý Kỳ Sâm là đầu bếp trưởng cũ của Michelin, được Quý Chấn Thiên dùng lương cao đào qua đây. Có điều với mấy cái ham muốn đồ ngon này Quý Kỳ Sâm không quá thích thú, nguyên trưởng bếp Michelin vẫn luôn tiếc hận không có đất cho tài năng mình thi triển, nhưng do tiền lương kếch xù của Quý gia quá quyến rũ nên hắn vẫn luôn đấu tranh giữa đam mê và tiền lương, khó lắm mới xuất hiện một Cố Nguyên thích đồ ăn hắn làm như vậy, nhìn bộ dáng hưởng thụ kia, nguyên trưởng bếp Michelin vô cùng hăng hái, đem toàn bộ tinh lực của mình nấu ra món ăn thật hoàn mỹ cho Cố Nguyên.
Bữa cơm này Cố Nguyên ăn no căng cả bụng, hai mắt đều lấp lánh ánh sao cho thấy cô rất thỏa mãn.
Ở phòng khách lớn của Quý gia lúc sẩm tối, rèm cửa toàn bộ bị kéo lên, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hình thoi ưu nhã chiếu vào trong, in lên phòng khách tĩnh mịch xa hoa một tầng màu cam nhàn nhạt.
Quý Kỳ Sâm ngồi trên ghế gỗ lim, nhìn mẹ trẻ đang lười biếng nằm trên sô pha, thế mà lại lần đầu cảm thấy, không khí trong phòng khách không còn giống trước kia.
Là khác ở điểm nào?
Là hơi thở của gia đình ư?
Quý Kỳ Sâm rũ mắt, ánh mắt dừng trên màn hình cứng nhắc, trên đó đang hiện phương án bộ phận PR(3) khẩn cấp đề ra.
AK là tập đoàn lâu đời, hô mưa gọi gió trên thương trường nhiều năm, là tài phiệt (4) giàu có top 10 thế giới đương nhiên là có bộ phận PR chuyên nghiệp, đám PR bọn họ vừa ra trận, hot search liền bị áp xuống, tung tích của tin tức về Lục Chi Khiêm đã biến mất.
Quý Kỳ Sâm lạnh nhạt lướt mắt qua tóm tắt cá nhân của Lục Chi Khiêm, khi nhìn đến một câu "không rời không bỏ bạn gái bị bệnh nan y" kia, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Anh đương nhiên biết, trong 25 năm Cố Nguyên ngủ say, ngoại trừ anh cùng vài người khác tới thăm Người thì không hề có mặt vị bạn trai cũ này.
Sự thật chính là trước khi mẹ anh rơi vào giấc ngủ say, người bạn trai cũ không rời không bỏ bạn gái này đã thông đồng với nữ nhân khác, là con gái của một đạo diễn, chỉ là sau này đạo diễn kia cũng không cho hắn tài nguyên gì.
"Mẹ muốn xử lý thế nào?" Quý Kỳ Sâm đột nhiên mở miệng.
"Sao?"Cố Nguyên đang híp mắt thoải mái phơi mình trong ánh hoàng hôn và cảm thụ dư vị của mỹ thực, nghe vậy thì sửng sốt.
"Lục Chi Khiêm." Quý Kỳ Sâm nói ngắn gọn.
"À, về anh ta ấy hả-----" Cố Nguyên duỗi người.
Đúng là vừa rồi có tức thật, nhưng sau khi cô ăn thật thỏa mãn liền không thấy tức giận nữa, mà tức cũng có ích chi đâu, dù sao cô vẫn được ăn mỹ thực, được hưởng thụ sự phụng dưỡng của con trai hiếu thảo, vẫn sở hữu làn da thanh xuân mềm mại vô địch không đổi.
Hơn nữa, người té xỉu cũng không phải cô.
"Mặc kệ anh ta đi!" Cố Nguyên cảm thấy, mấy cái đó thì có quan hệ gì với cô?
"Mẹ ——" Vẻ mặt Quý Kỳ Sâm hơi trầm xuống.
"Hả? Sao vậy?" Ăn nhờ ở đậu, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Cố Nguyên lập tức cảm giác được, biểu cảm này của con trai không quá ổn?
Có ý gì đây? Không muốn phụng dưỡng bà mẹ này nữa?
"Vừa rồi là ai nói muốn đánh chết Lục Chi Khiêm?" Quý Kỳ Sâm nhắc nhở cô.
"Chính con nói đó là phạm pháp mà!" Cố Nguyên thật bất đắc dĩ chọt chọt hai tay.
"Không thể đánh chết anh ta, nhưng có thể khiến cho anh ta không dễ chịu." Quý Kỳ Sâm chỉ dẫn cho cô.
"À..." Cố Nguyên như suy nghĩ gì đó, một lát sau: "Vậy đánh anh ta vào bệnh viện lần nữa?"
"Đây là xã hội pháp trị, chúng ta nên dùng một ít thủ đoạn hợp pháp." Quý Kỳ Sâm gõ nhẹ đầu ngón tay lên tay dựa của ghế gỗ lim.
"À...." Cố Nguyên suy nghĩ sâu xa: "Chúng ta có thể ——"
Mắt cô sáng lên, chờ mong nhìn Quý Kỳ Sâm.
Quý Kỳ Sâm trong mắt hiện lên vài tia hài lòng.
Xem ra mẹ vẫn rất thông minh, nói một chút liền hiểu.
Cố Nguyên nắm tay lại, lớn tiếng nói: "Chúng ta có thể mắng anh ta, mắng chết anh ta!"
Ngón tay thon dài của ai đó đang gõ nhịp nhịp trên tay dựa của ghế gỗ lim cứng lại, bất động một lúc lâu.
Qua nửa ngày, anh nhìn mẹ mình, vô cùng thấm thía nói: "Mẹ à, đối phó với loại người như này, chúng ta có thể dùng thủ đoạn tốt hơn."
Cố Nguyên mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn thằng con tiện nghi nhà mình.
Đôi môi hoàn mỹ của cậu con tiện nghi đó khẽ mở, phun ra bốn chữ: "Không đánh mà thắng."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
- Chương 12: Không đánh mà thắng!