Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hộ Sĩ Sản Khoa Xuyên Vào Hào Môn Truyện Sinh Tử Văn

Chương 9: Biện pháp an toàn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ở quốc gia của chúng tôi có một câu tục ngữ, cơ hội chỉ dành cho những kẻ đã có sự chuẩn bị sẵn sàng,” Sở Cứu cười cười nói: “Đây chính là thành ý của tôi, cũng chính là sự tin tưởng của tôi, hợp tác vui vẻ.”

Sở Cứu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong dong tự tin, cũng khó trách hắn luôn nói mấy tên phái ngoan cố kia chính là đồ vô dụng.

Đại diện bên phía châu Âu muốn làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà, muốn mời Sở Cứu đi trải nghiệm một ngày cuối tuần tốt đẹp.

Sở Cứu cự tuyệt, “Cuối tuần này tôi muốn đi nghe biểu diễn đàn cello của một người bạn, nếu ngài cảm thấy hứng thú, tôi sẽ rất vui, cũng rất hoan nghênh.”

“Đàn cello?” Trong đám người đại diện có một nam nhân trung niên tóc vàng mắt xanh, hắn nở cười đầy ái muội, “Đó là bạch nguyệt quang trong lòng của Sở tiên sinh sao?”

Sở Cứu cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn, mà tránh nặng tìm nhẹ, “Ngài thật đúng là hiểu tôi.”

“Đương nhiên, chúng tôi cũng muốn biết người hợp tác với chúng tôi là người như thế nào, sự thâm tình của Sở tiên sinh thật khiến người khác phải cảm động.”

Sở Cứu: “Cảm ơn.”

Sở Cứu chào tạm biệt với đại diện bên phía châu Âu, Lý Tín Dương cũng đã đặt bữa tối.

Lấy được hạng mục lớn như vậy, Lý Tín Dương cảm thấy rất hưng phấn, mà Sở Cứu thì vẫn rất bình thản, vẫn là cái dáng vẻ không lộ ra bất kỳ biểu tình hỉ nộ ái ố nào.

Lý Tín Dương đưa một ly champagne cho hắn, “Lão đại, lát nữa anh trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, anh đã vất vả rồi.”

Sở Cứu cùng chạm ly với hắn, “Lát nữa đi nghe buổi biểu diễn đàn nhạc cello.”

Lý Tín Dương ngừng lại một chút, “Đi thật sao? Phu nhân đã ngàn dặn vạn dò rằng không cho anh đi mà.”

Sở Cứu ôn tồn lễ độ cắt bò bít tết: “Đặt giúp tôi một bó hoa hồng, không cần ghi tên.”

Lý Tín Dương cũng không nói nữa, một khi Sở Cứu đã quyết định, dù có là chín con lừa đến kéo cũng không thể thay đổi được.

Lý Tín Dương: “Mấy người nước ngoài này đúng thật là lợi hại, ngay cả chuyện giữa anh cùng với người chơi đàn cello mà cũng có thể điều tra được, xem ra bọn họ thăm dò điều tra rất toàn diện về anh.”

Sở Cứu thản nhiên cười: “Là tôi cố ý đấy.”

Lý Tín Dương lập tức ngơ ngác không hiểu.

Năm năm trước, thanh mai trúc mã của Sở Cứu chính là Tả Ngân Hà đã vứt bỏ Sở Cứu, đi ra nước ngoài theo đuổi mộng tưởng của mình.

Trong mắt của người khác, Tả Ngân Hà chính là một đạo vết sẹo trong lòng Sở Cứu, không thể đề cập đến, cũng không được chạm vào.

Lý Tín Dương quá mức khϊếp sợ, cho nên miệng nhanh hơn não, “Vì sao?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lý Tín Dương liền hối hận, nhưng lúc này, Sở Cứu tâm tình không tồi, trả lời hắn: “Người châu Âu đều rất thích tin vào những câu chuyện lãng mạn, xem ra hiệu quả cũng không tồi.”

Lý Tín Dương lại khϊếp sợ một lần nữa, vết sẹo mà không ai dám chạm vào trong truyền thuyết kia, vậy mà lại trở thành lợi thế để làm giao dịch?

Trong lúc nhất thời, Lý Tín Dương thật sự không thể phân biệt được, tình cảm giữa hắn cùng với Tả Ngân Hà, thật sự là tình yêu, hay chỉ đơn giản là một câu chuyện mà thôi.

Nhưng từ xưa đến nay, tâm tư của ông chủ như thế nào, đâu ai có thể hiểu được.

Sau khi dùng bữa tối, Lý Tín Dương đưa Sở Cứu trở về khách sạn, sau đó, bó hoa hồng mà hắn đặt cũng được đưa đến nơi.

Một bó hoa hồng thật lớn, không có tên, nhưng lại có một cái hộp nhỏ.

Sở Cứu lấy ra, hỏi Lý Tín Dương: “Đây là cái gì?”

Lý Tín Dương trầm mặc.

Sở Cứu mở cái hộp nhỏ kia ra, bên trong chính là hai hộp áo mưa.

Sở Cứu giương mắt lên nhìn hắn.

Lý Tín Dương nói bóng nói gió: “Lão đại, là như thế này, anh họ của em, khoảng thời gian trước có mối quan hệ tình cảm với một người nhưng không có làm biện pháp an toàn, không ngờ cái cậu kia mang thai, bây giờ đang nháo loạn muốn anh họ của em chịu trách nhiệm, em còn có một người bạn, cũng có quan hệ với một cậu nam người nước ngoài, bây giờ đã bị nhiễm bệnh.”

Lý Tín Dương dừng một chút, hi vọng Sở Cứu có thể nghe hiệu ẩn ý trong lời nói của hắn.

Dù sao thì, là nam nhân mà, một khi đã giương cung thì không thể không bắn, trong truyện tình ái, một là không có, hai là sẽ có vô số lần.

Nhưng Sở Cứu lại chẳng có một chút phản ứng nào cả.

"Dù là về góc độ an toàn hay là về sức khỏe, thì nó đều cần thiết… Đúng không lão đại.”

Phần hảo tâm này của Lý Tín Dương, lại khiến cho Sở Cứu nhớ đến buổi tối ngày hôm đó.

Trong thời gian này, công việc bận rộn, hắn đã gần như ném chuyện này lên trên chín tầng mấy.

Người nọ tự cho mình có kỹ thuật cao siêu, nhưng thực ra lại ngây ngô vụng về, rõ ràng là mặt mày đỏ bừng, nhưng lại cậy mạnh không cam lòng xuống thế hạ phong, tính tính quật cường, miệng cứng nhưng thân thể lại rất mềm.

Người nọ có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng kỹ thuật lại chẳng ra làm sao.

Đối với chuyện tình yêu, Sở Cứu chẳng có khát cầu quá lớn, nhưng đêm đó, hắn lại sảng khoái đến mức quên làm biện pháp an toàn.

Dù vậy, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn nhận định, chuyện này, y chính là “Lật thuyền trong mương”.

Sở Cứu liếc mắt, nhét cái hộp nhỏ kia trở lại trong lòng ngực của Lý Tín Dương, “Nhân viên văn phòng Úc Nam, sa thải.”

Lúc này, đến phiên Lý Tín Dương chấn kinh rồi.

“Lão… Lão đại, mấy ngày hôm trước, anh cùng với y… Đã cái kia rồi mà đúng không? Y… Y có khoang sinh sản, hơn nữa…”

Sở Cứu: “Nói chuyện cho đường hoàng.”

Lý Tín Dương hít một hơi thật sâu, dừng một chút để hòa hoãn, điều chỉnh lại lời nói, sau đó lại nói tiếp: “Cậu ấy là cái người đã đem hoa cản đường anh, thậm chí thỉnh cầu anh quyên tinh (xin giống) cho y, y còn nói muốn sinh con cho anh nữa mà a!”

« Chương TrướcChương Tiếp »