Chương 8: Tiểu nòng nọc của nhân loại

Y đăng nhập vào tài khoản phát sóng trực tiếp, số lượng fans cực kỳ thảm hại, chỉ có 250 người, hơn nữa, khu bình luận còn thảm không nỡ nhìn, tất cả mọi người đều bảo y câm miệng đi, xem ra nguyên chủ hát thật sự rất khó nghe.

Như vậy cũng vừa hay, Úc Nam cũng không muốn livestream ca hát nữa.

Y lại kéo xuống, có cả video mà nguyên chủ kéo nhị hồ, đúng là thảm không nỡ nhìn.

Như thế này, sao hắn dám đăng lên vậy, có lẽ là hắn muốn dựa vào việc gây tranh cãi để thu hút sự chú ý của người khác.

Úc Nam cũng phát hiện cây nhị hồ đang được đặt một góc trong phòng khách, y cầm lấy chơi một chút, kỹ năng vẫn còn, vẫn dễ nghe như cũ.

Thôi được rồi, chỉ dựa vào kỹ năng này, lại có thêm một cây kèn xô na nữa, đứng đầu đường bán nghệ cũng vẫn có thể kiếm sống.

Y tự lẩm bẩm: “Chu kỳ mang thai được tính từ ngày đầu tiên sau khi chu kỳ mang thai kết thúc, tổng cộng có 40 tuần, từ tuần thứ 37 cho đến tuần 42 là chu kỳ mang thai bình thường, sau 4 tuần là có thể nhìn thấy túi nhau thai, sau 6 tuần có thể nghe thấy tim thai, siêu âm B có thể quan sát thấy được, giai đoạn đầu HCG tăng gấp đôi, từ tuần 12 trở đi sẽ phải kiểm tra thai định kỳ.”

Úc Nam thở phào nhẹ nhõm, may mà tất cả mọi kỹ năng và kiến thức cũng theo y xuyên qua đây.

Bản thân y có ký ức về thế giới này, nhưng lại không biết mọi người như thế nào, giống như một cuốn tiểu thuyết, chỉ biết được đầu và cuối, còn lại quá trình thì lại chẳng biết chẳng hiểu gì cả.

Ngay khi y đang muốn thăm dò về sự nghiệp chính của y ở thế giới này, thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Người gọi điện thoại đến chính là một người tên là Trương Bằng.

Thực thần kỳ, chỉ cần nhìn thấy tên họ của người nọ, những ký ức liên quan đến người nọ trong đầu y lập tức xuất hiện.

Trương Bằng chính là người bạn thân nhất trong thế giới này của y.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói đầy hưng phấn của Trương Bằng lập tức truyền đến, “Tiểu Nam Nam, có trộm được không?”

Úc Nam: “Trộm cái gì?”

“Đương nhiên là tiểu nòng nọc của nhân loại rồi a.”

Úc Nam đang buồn ngủ lập tức tỉnh hơn phân nửa.

Úc Nam: “A? Trộm? Không trộm a, tôi…” Trộm cái thứ đó làm gì?

Trương Bằng: “Không trộm, vậy, đã làm cái chuyện không thể nói kia rồi sao?”

Úc Nam lập tức hiểu, cái mà Trương Bằng đang nói chính là chuyện đêm qua.

Y thầm nghĩ, chuyện này cũng không có gì mà không dám thừa nhận, mọi người đều đã lớn cả rồi, dám làm thì dám nhận, dám chịu trách nhiệm, nếu người đêm qua tìm đến cửa muốn y chịu trách nhiệm, vậy thì cũng có thể thương lượng với người ta, bồi thường chút tiền.

Úc Nam: “Ừ.”

“Đờ mờ nó chứ, đúng là trâu bò a!! Cậu nhanh chạy đến chỗ tôi đi a! Cậu có còn muốn mang thai đứa con của hắn hay không?”

Úc Nam: “?”

???

Xoạch một tiếng, điện thoại di động của Úc Nam rơi xuống đất, tam quan của y cũng giống hệt màn hình di động của y lúc này, hoàn toàn vỡ nát.

*

Khác với sự thấp thỏm cùng khϊếp sợ của Úc Nam, sau khi Sở Cứu đưa đoàn đội của mình đến Châu Âu, liền lập tức bắt đầu công việc.

Lần này đến đây, mục đích chính là để tranh giành quyền sản xuất và tiêu thụ các sản phẩm y tế của nhãn hiệu này.

Sở thị đã xây dựng xong dây chuyền sản xuất, đồng thời, các kỹ thuật viên cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, vì chuyện này mà hắn đã đầu nhập vào rất nhiều chi phí.

Trong khi nhãn hiệu này vừa mới ra mắt kỹ thuật mới, còn chưa bắt đầu sản xuất hàng loạt, thì Sở Cứu đã đi trước một bước, tiên phong xây dựng dây chuyền sản xuất.

Đương nhiên, quyết định này của hắn đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phái bảo thủ của hội đồng quản trị Sở thị.

Lý do rất đơn giản, nếu không thể nắm được thị trường bên phía Châu Âu, vậy thì cái nhà xưởng kia sẽ trở thành vật trang trí, những kỹ thuật viên lương cao mà hắn mới đến cũng sẽ biến thành những kẻ ở chỉ ăn chứ không có việc làm.

Nhưng cũng giống như những gì mà anh họ Sở Thành của hắn nói, bây giờ, ở trong Sở thị, hắn một tay che trời, tùy ý tung hoành ngang dọc.

Sở Cứu cũng không để ý đến những cái ý kiến này, hắn vẫn cường thể đi trước, dùng một câu “Đồ ăn là nguyên tội” khiến cho tất cả mọi người phải im lặng.

(Nguyên văn là "菜是原罪", tui không hiểu cái này, ai biết thì chỉ cho tui với nha!)

Cuộc nói chuyện hợp tác này kéo dài suốt năm ngày, mỗi ngày hội nghị kéo dài từ sáng cho đến tối, toàn bộ quá trình, Sở Cứu đều sử dụng vốn ngoại ngữ của mình, lưu loát giải thích về ưu thế của Sở thị, cũng đối đáp rất trôi chảy đối với những vấn đề mà đối phương đề ra.

Hắn một mình một người đấu với tám người từ phía đối tác, cho dù đối phương có cố ý làm khó dễ, thiết lập bẫy rập, hắn cũng vẫn duy trì tư duy rõ ràng, trầm ổn bình tĩnh như ngày thường.

Ngày nào cũng miệng khô lưỡi khô, sau khi trở về khách sạn, hắn phải ngậm một viên kẹo giúp nhuận hầu (dạng như viên ngậm bảo Bảo Thanh vậy) suốt một đêm.

Cuối cùng, hạng mục này cũng về tới tay.

Ký hợp đồng, Sở Cứu bắt tay với đối phương.

Lúc này, cuối cùng Lý Tín Dương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hèn gì mà Sở Cứu cứ luôn gọi mấy đổng sự ngoan cố bảo thủ trong công ty là những kẻ vô dụng.

Đại diện bên phía châu Âu hỏi Sở Cứu, “Nếu chúng tôi không giao hạng mục này cho cậu, vậy chẳng phải những cái mà cậu đã làm trước đó đều uổng phí sao?”