Lý Tín Dương đè xuống sự hiếu kỳ trong lòng, đưa quần áo đến phòng khách sạn.
Sở Cứu mặc quần áo của khách sạn đi ra mở cửa, cho dù Lý Tín Dương biết phi lễ chớ coi, nhưng mấy dấu dâu tây trên xương quai xanh của Sở Cứu thật sự rất nổi bật, muốn không để ý thật sự rất khó, khí chất thanh lãnh cấm dục nhiều thêm vài phần phong lưu cùng gợi cảm.
Ánh mắt của Lý Tín Dương không thể không dừng lại trên chỗ cổ áo của hắn vài giây.
Phản ứng đầu tiên của Lý Tín Dương chính là, Tả Ngân Hà đã trở lại rồi sao?
Không đúng, lần này đến Châu u đàm phán, Sở Cứu còn có lịch trình riêng nữa, đó chính là tham gia buổi hòa nhạc của Tả Ngân Hà, Tả Ngân Hà vẫn đang cờn Châu u, vẫn chưa trở về.
Sở Cứu nhận thấy ánh mắt của hắn, cũng không che lấp, nhận lấy túi quần áo, nói: “Ra xe đợi tôi.”
Lý Tín Dương: “Được, được.”
Sở Cứu cầm quần áo thay, thời điểm khi thắt cà vạt, tay hắn hơi ngừng một chút, hắn liếc mắt nhìn người đang còn ngủ say trên giường, mặt không đổi sắc mà cười nhẹ một cái.
Hắn hừ một tiếng, rốt cuộc thì ai là người không được đây.
Bộ quần áo còn lại, hắn ném lên đầu giường, không quay đầu lại mà dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Lý Tín Dương đứng đợi ở ngoài xe, khi Sở Cứu tiến đến, hắn nhịn không được mà nhìn về phía cổ áo đối phương.
Áo sơ mi của Sở Cứu vẫn như bình thường, vẫn được cài đến nút trên cùng, nhưng Lý Tín Dương lại nhìn ra vài phần giấu đầu lòi đuôi.
Đi theo Sở Cứu bảy năm, Lý Tín Dương vẫn luôn cảm thấy Sở Cứu là người biết tự kiềm chế, cấm dục, ý chí kiên định, cho dù bên cạnh lúc nào cũng oanh oanh yến yến hoa hoa liễu liễu, nhưng hắn luôn giữ mình trong sạch, từ chối người ngàn dặm, không hề có chút dao động.
Đương nhiên cũng sẽ không có chuyện tình một đêm.
Lý Tín Dương hiểu, hắn đang thủ thân như ngọc vì thanh mai trúc mã Tả Ngân Hà của mình.
So với Lý Tín Dương đang thấp thỏm suy nghĩ, Sở Cứu bình thản ung dung, nhẹ nhàng bình bĩnh, cứ như cái người xảy ra chuyện khó nói kia chính là Lý Tín Dương.
Sau khi lên xe, Sở Cứu gọi điện thoại báo bình an cho Chu Ngọc Hà, nói rằng đêm qua tăng ca tới khuya liền không về nữa, trực tiếp ngủ lại công ty, sáng nay trực tiếp xuất phát đi Châu u luôn.
Lý Tín Dương mơ hồ nghe thấy Chu Ngọc Hà cảnh cáo: “Đến Châu u thì không được đi gặp cái tên họ Tả kia.”
Sở Cứu nói: “Con biết rồi mẹ, không đi đâu, yên tâm.”
“Anh họ của con bảo muốn từ chứ kìa, nó ở chỗ của mẹ tố khố cả nửa ngày, hắn nói bây giờ ở công ty, con một tay che trời, thích gì làm nấy, hắn không ở nổi nữa, sao lại thế này?”
Sở Cứu không sao cả cười cười: “Nếu hắn lại quấy rầy mẹ nữa, mẹ cứ nói con đồng ý cho hắn từ chức.”
Chu Ngọc Hà: “…”
Ở trên thương trường, Sở sát phạt quyết đoán, lạnh nhạt lại có tự chủ cao, ôn tồn lễ độ, bề ngoài lại quanh quẩn cái khí tràng ông đây là lớn nhất thiên hạ, nhưng duy nhất đối với mẹ của mình, lúc nào hắn cũng sẽ ân cần nhẹ nhàng lại kính trọng.
Dù sao thì ở Sở gia, người một mạch này của Sở Cứu không vượng, cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau thật sự không dễ dàng.
Sở Cứu cúp điện thoại, Lý Tín Dương vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên.
Sở Cứu: “Trợ lý Lý.”
Lý Tín Dương lấy lại tinh thần, hắng giọng, mở máy tính ra, bắt đầu cáo cáo công tác chuẩn bị.
Chuyến đi đến Châu u này chỉ kéo dài trong một tuần, mọi hoạt động, Lý Tín Dương đều báo qua cho hắn biết một lần, Sở Cứu không nói gì, chứng tỏ chẳng có vấn đề gì.
Lý Tín Dương khép máy tính lại, mấy độ muốn nói lại thôi.
Sở Cứu: “Còn có việc gì thì nói đi.”
“Sở đổng sự bị ngài cho thôi việc đưa về công ty con, đối phương rất không vừa lòng, ngày nào cũng trở về bộ phận thị trường âm dương quái khí ngấm ngầm hại người, giám đốc bộ phận thị trường không chịu nổi áp lực, cho nên liền báo cáo chuyện này lại cho tôi.”
“Báo cáo cái gì, có lần đầu sẽ có những lần sau,” Sở Cứu trào phúng nói: “Lần sau cứ bảo bộ phận thị trường trực tiếp đi tìm bảo vệ, có gì cứ bảo là ý của tôi.”
Lý Tín Dương: “Vâng.”
“Còn có việc gì nữa không?”
“Không còn.”
Sở Cứu nhắm mắt dưỡng thần, nói, “Ừ.”
Lý Tín Dương khép máy tính lại, lặng lẽ đánh giá hắn, ngoại từ mấy vết dâu tây, khóe môi của sếp cũng bị rách.
Những chứng cứ để lại cho thấy đêm qua đã xảy ra chuyện vô cùng điên cuồng.
Sở Cứu đột nhiên mở miệng: “Nhìn cái gì?”
Lý Tín Dương thu hồi ánh mắt: “Nhìn…” thử xem còn có thể phát hiện ra chứng cứ nào có thể hỗ trợ tái hiện hiện trường đêm qua không.
Nhưng Lý Tín Dương không dám thật sự nói như vậy, vì thế hắn sửa miệng, “Xem ra tối hôm qua ngài nghỉ ngơi không được tốt.”
Hầu kết của Sở Cứu lăn xuống, lại nắm chặt cà vạt, không trả lời hắn.
Lý Tín Dương lại nhìn hắn.
Sở Cứu cũng mở mắt nhìn lại: “Cảm thấy ngoài ý muốn lắm sao?”
Từ trước đến nay, Sở Cứu luôn rất nhạy bén, chỉ cần có chút dấu vết nhỏ nào, cũng không thể qua mắt được hắn, Lý Tín Dương gật gật đầu, “Có chút.”
Sở Cứu lại nhắm mắt lại, thong thả ung dung mở miệng: “Tôi không quy y, không giới sắc.”
Trong đầu Lý Tín Dương là một mảnh hỗn độn, sau đó liền phản ứng lại.
Hắn cũng không ngờ Sở Cứu sẽ trả lời hắn.
Nhưng nói như vậy thì ý của sếp, có phải là hắn tương đối hài lòng với chuyện tối hôm qua hay không?
May mắn là ô tô đang đi với tốc độ đều đều trên đường thẳng, bằng không, tài xế cũng không biết nên dùng cái lý do gì để che giấu tay đang run lên nhè nhẹ vì quá mức khϊếp sợ của hắn.
☆