Chương 3: Bị hạ thuốc

Úc Nam sững sờ, vội vàng hất tay Tiểu Trương ra, “Tiểu Trương, cậu điên rồi đúng không, cậu có bạn gái rồi a, bạn gái của cậu còn đang mang thai đây, chẳng phải hai người đang chuẩn bị kết hôn sao?”

Bọn họ đều là hộ sĩ khoa sản, bọn họ đã từng nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ, vì muốn đưa một sinh mệnh mới đến với thế giới này, dốc hết toàn lực đi một vòng đến quỷ môn quan, Tiểu Trương còn còn từng nước mắt hai hàng mà thề rằng sẽ đối xử thật tốt với vợ của mình.

Nhưng sao bây giờ hắn ta lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?

Đúng là khiến cho tám đời tổ tông nhà y phải khϊếp sợ rồi.

Tiểu Trương: “Tôi sẽ đưa cậu ra nước ngoài, dù sao thì trên đời này cậu cũng chẳng có người nhà, dù ở đâu thì cũng giống nhau cả thôi, tôi sẽ ra nước ngoài ở cùng cùng mỗi tháng, tôi sẽ không để người trong nhà biết đến sự tồn tại của cậu, tôi sẽ nuôi cậu.”

Một lúc lâu sau, Úc Nam không nói ra một lời nào, sau khi lấy lại tinh thần, y cảm thấy ghê tởm đến không chịu được, đây là cái chủng loại tra nam gì vậy?

Ở trên đời này, y không có người nhà, cho nên liền có thể tha hương nơi nước ngoài? Ở đâu cũng giống nhau hay sao?

Đây là cái logic gì vậy?

Muốn bao dưỡng y, nhưng cũng muốn lấy vợ sinh con, còn sợ sự việc bại lộ, cho nên liền đưa y ra nước ngoài.

Thứ phá bỏ di dời chỉ sợ không phải là nhà ở của hắn ta, mà là đầu óc của hắn ta thì có.

Úc Nam kiềm chế lửa giận trong lòng: “Cậu dừng xe lại cho tôi.”

Tiểu Trương cũng không dừng lại, mà ngược lại còn đạp mạnh chân ga, cứ như đang muốn chạy trốn, “Đêm nay cậu đi theo tôi, chiếc Lamborghini này sẽ chính là của cậu, chẳng lẽ tôi không thể mạnh hơn những cái tên tra nam chỉ biết mua hoa mua trà sữa cho cậu hay sao? Bọn họ chỉ muốn lừa dối tình cảm của cậu mà thôi, còn tôi thì có thể cho cậu một cái nhà.”

Úc Nam muốn ói ra đến nơi rồi.

Người đàn công thành thật sao? Cút con mẹ nó đi.

Ai cần nhà của cậu?

Úc Nam: “Ông đây bảo cậu dừng xe lại ngay!”

Mưa rơi càng lúc càng lớn, Tiểu Trương chạy xe càng lúc càng nhanh.

Tiểu Trương ngoảnh mặt làm ngơ: “Úc Nam, nếu không phải vừa rồi tôi có uống hai ngụm rượu, chỉ sợ tôi sẽ không có dũng khí để tỏ tình với cậu.”

Uống rượu??

Đầu Úc Nam trở nên trống rỗng: “Mẹ nó chứ! Cậu con mẹ nó dừng xe ngay đi! Cậu uống rượu mà còn lái xe! Bị ngu à! A!!”

Úc Nam còn chưa có mắng xong, phanh một tiếng, Lamborghini đâm thẳng vào thân cây, trước mắt Úc Nam biến thành một màu đỏ.

Y thề, chờ sau khi y tỉnh lại, điều đầu tiên chắc chắn sẽ báo cảnh sát bắt Tiểu Trương, sau đó lại cho chính bản thân mình hai cái bạt tai.

Ai bảo y tin Tiểu Trương không uống rượu, ai bảo y ngồi lên xe của một người say.

*

Thời điểm khi Úc Nam tỉnh lại, y cho rằng mình đang ở trong phòng ICU (phòng cấp cứu).

Nhưng ánh đèn màu hồng phấn, ghế sô pha bọc da, giường tròn, cũng chẳng có mùi formalin cùng 84 loại thuốc khử trùng, mà là một mùi hương thơm thoang thoảng.

Đây là phòng chủ đề tình thú hay là ICU?

Hay là ICU chủ đề tình thú vậy?

Chẳng lẽ là cái tên tra nam Tiểu Trương kia nhân lúc y hôn mê bất tỉnh, không đưa y đến ICU, mà đưa đến nơi này?

Muốn trực tiếp hấp diêm y sao?

Rất tốt, nhất định phải thiến cái loại tra nam lừa hôn lừa mang thai này đi, trước kia y từng về quê bạn trai dự lễ tang, sau khi hàng xóm biết y là hộ sĩ, đã nhờ y giúp mọi người thiến gà trống.

Nói về thiến, tay nghề của y không tệ đâu.

Úc Nam xoa xoa đầu có chút choáng váng, cố gắng bò dậy từ trên giường, lúc này y phát hiện ra, bên cạnh y đang có một người đàn ông nằm đó.

Nhưng ánh đèn mờ ảo, Úc Nam lại có chút mờ mắt, không thể nhìn rõ dáng vẻ nam nhân này như thế này, nhưng tám chín phần mười là cái tên Tiểu Trương không ra gì kia.

Y không chút khách khí mà đạp vào mông cái tên không ra gì này, nói, “Cái đồ chó này, cút.”

Cái đồ chó kia bị đau mà rên lên một tiếng, chậm rãi lật người lại.

Úc Nam cũng dần dần thanh tỉnh hơn, y xoa nhẹ mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt của cái tên này.

Úc Nam hoảng sợ.

Tê, không phải Tiểu Trương.

Gã này nhìn rất tuấn tú, ngũ quan lập thể, mày rậm, môi mỏng, cho dù có nhắm mắt lại, thì hắn cũng vẫn mang sáng vẻ cấm dục bạc tình.

Cái tên này có dáng vẻ đúng gu mà y thích, so với những cái tên mà y giao du trước đây thì đẹp trai hơn rất nhiều.

Nam nhân kia cau mày, thường thường còn ho khan hai tiếng, dường như đang rất khó chịu.

Dù vậy, tây trang trên người hắn được cắt may vô cùng vừa vặn, cà vạt sẫm màu của hắn vẫn còn cài chặt, nhưng tứ chi hắn bủn rủn, hữu khí vô lực mà kéo cà vạt, có khi hắn lại nuốt nước miếng, hầu kết của hắn cũng vì thế mà lăn lộn lên xuống.

Úc Nam nhướng mày, cái hình ảnh này, đúng là hấp dẫn quá đi.

Nam nhân kia từ từ mở to mắt, mắt phượng nhìn có vẻ lãnh đạm, nhưng khi híp lại, ánh mắt mông lung, lại có vẻ đa tình.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, tay nhẹ nhàng xoa mặt Úc Nam , ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua gốc môi của Úc Nam.

Chỉ khi hắn ôm người kia vào trong lòng, mới có thể lộ ra cảm xúc khó kìm lòng nổi như thế này.

Úc Nam đã hiểu, y qua lại với nhiều nam nhân như vậy nhưng chẳng thể khơi gợi chút cảm xúc nào về thân thể, không muốn đυ.ng chạm quá thân mật với bọn họ, không phải vì y lãnh đạm, mà là vì chưa gặp được soái ca cực phẩm như thế này a.

Nam nhân kia lẩm bẩm nói một câu: “Ngân Hà, đừng như vậy.”

Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Úc Nam vẫn có thể nghe được.

Ngân Hà, chắc là tên của một người nào đó, chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Úc Nam cúi đầu cười một cái, giúp hắn cởi cà vạt đang gài chặt trên cổ.

Nam nhân kia thoải mái thở hổn hển, bắt lấy tay y.

Cái người này đẹp, toàn thân từ trên xuống dưới đền đẹp, ngay cả ngón tay cũng hoàn hảo như vậy, thon chắc hữu lực.

Úc Nam nghĩ thầm, là người thì đâu thể cả đời làm trai tân đúng không, gặp được thể loại mình thích thì chơi thôi.

Bỏ lỡ thôn này, chắc gì đã còn có thể tìm được cửa hàng khác.

Y lấy bản lĩnh đối phó với tra nam của mình ra, ghé vào bên tai hắn, thấp giọng nói: “Bầu trời này đầy sao, nhưng chẳng có Ngân Hà, chỉ có một Nam Sơn bạch ngọc bàn ở đây thôi, anh trai à, anh có muốn không?”