Ba của Sở Cứu cũng đã qua đời khi Sở Cứu mới 4 tuổi, để lại một gánh nặng lớn cho một mình Chu Ngọc Hà gánh vác.
Chu Ngọc Hà hiểu rất rõ, khi mình bơ vơ, bên cạnh không nơi nương tựa nó thống khổ như thế nào, bà không muốn Sở Cứu cũng giống như bà, sống một cuộc đời tầm thường, bên cạnh chẳng có lấy một người kề bên san sẻ.
Nhưng khổ nỗi, đứa nhỏ này trời sinh đã lãnh đạm, cái dáng vẻ này cứ như là đã chuẩn bị sống cô độc suốt quãng đời còn lại vậy.
Hơn nữa, người nhà bác hai của Sở Cứu cực kỳ thịnh vượng, ngang hàng với Sở Cứu có Sở Thành Hòa cùng Sở Bình, vừa rồi mới sinh hạ đứa thứ ba, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt Chu Ngọc Hà, Chu Ngọc Hà sắp bị làm cho tức chết rồi.
Sở Cứu: “Mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, cũng sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, mẹ cứ yên tâm đi.”
Chu Ngọc Hà hận sắt không thành thép mà nhìn hắn, “Con nói đi, có phải con vẫn còn đang nhớ thương cái tên Tả Ngân Hà kia hay không?”
Sở Cứu mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
Nhắc đến cái tên Tả Ngân Hà này, Chu Ngọc Hà liền tức giận, trước đó, thời điểm khi Sở Cứu không thèm nhìn đến hắn ta, hắn ta sử dụng mọi thủ đoạn, năn nỉ ỉ ôi Sở Cứu, khiến cho Sở Cứu phải ở bên hắn ta, còn thường xuyên chạy đến trước mặt bà xoát độ tồn tại, nói rằng sẽ luôn ở bên cạnh Sở Cứu, làm hại bà tin lời hắn ta nói.
Sau đó, hắn ta đột nhiên nhận ra mộng tưởng cùng phương xa quan trọng hơn so với Sở Cứu, vì vậy liền xách theo một cây đàn cello mà ra nước ngoài.
Từ đó trở về sau, Sở Cứu liền chẳng thân cận với bất kỳ ai dù chỉ là nửa phần, cho đến bây giờ hắn đã 32 tuổi, nhưng vẫn còn là một lão xử nam.
Cơm ăn vào, từ trước đến nay chỉ đắp lên cái thân cao cùng với bản lĩnh công tác, còn chuyện luyến ái, căn bản chẳng biết một chút gì.
Chu Ngọc Hà: “Dù sao đi nữa, đêm nay, con không muốn đi cũng phải đi, đừng có mà dở trò trốn tránh với mẹ.”
Sở Cứu đỡ Chu Ngọc Hà nằm xuống, “Được rồi, con nhất định sẽ đi, mẹ cứ yên tâm đi, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
“Sau khi tìm được ân nhân đã cứu mẹ, con nhớ đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, thời điểm giúp mẹ đuổi theo chó thì cậu ấy đã bị té ngã, sau đó con nhớ phải cảm ơn người ta thật là hậu hĩnh, a, không, dẫn cậu ấy đến gặp mẹ, mẹ muốn đích thân cảm ơn cậu ấy, à không, chúng ta phải đích thân đến cửa để cảm ơn, sau đó đưa một tấm cờ thưởng đến tận công ty của cậu ấy.”
“Được, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi, cứ giao cho con là được.”
Dặn dò con trai xong, Chu Ngọc Hà nhớ đến Tử Tôn cùng Mãn Đường, không khỏi buồn bã, “Mẹ bị ngất xỉu, không biết Tử Tôn cùng Mãn Đường còn có thể tìm thấy được nữa hay không.”
Sở Cứu: “Con đã gọi người đi tìm rồi, mẹ đừng lo.”
Chu Ngọc Hà: “Con không muốn mẹ phải lo, muốn mẹ yên tâm, vậy thì con nói chuyện yêu đương đi, kết hôn đi, sinh con đi, con không biết giờ mình đã bao nhiêu tuổi rồi à.”
Sở Cứu: “…”
Sở Cứu cảm thấy đau đầu, kết hôn sinh con vẫn luôn không nằm trong phạm vi kế hoạch nhân sinh của hắn.
Hắn thích dùng tiền để giải quyết mọi việc, những chuyện cần phải trả giá bằng tình cảm, thật sự vừa phiền phức lại vừa mệt mỏi.
May mắn thay, lúc này, Sở Cứu liền nhận được cuộc gọi đến từ Tô Uyển Thanh, bà nói rằng, thời điểm khi bà trở về tìm chó ở công viên Sơn Thành, bà đã tìm được ân nhân cứu mạng, cậu ấy vẫn đang trông giữ bốn con chó, bà bảo Sở Cứu lại đây một chuyến.
Sở Cứu cúp máy, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi, đã tìm thấy người cứu mẹ rồi, vẫn đang ở công viên, còn đang giữ chó, con phải đến đó ngay.”
“Được được được, con mau đi đi.”
Thời điểm khi Sở Cứu chạy đến công viên Sơn thành, Tô Uyển Thanh đang chuyện trò vui vẻ cùng với ân nhân cứu mạng.
Ân nhân cứu mạng đưa lưng về phía hắn, cái bóng dáng này, thật sự có chút quen mắt.
Tô Uyển Thanh nhìn thấy Sở Cứu đến, liền vẫy vẫy tay với hắn, nói với Úc Nam: “Úc Nam, con trai của dì Chu tới rồi.”
Úc Nam quay đầu lại, sửng sốt, nụ cười tươi trên mặt lập tức cứng lại.
Người tới, vậy mà lại là Sở Cứu.
Chính là Sở Cứu mà cách đây không lâu còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ y bàn chuyện làm ăn với hắn.
Đây là cái duyên phận kỳ kỳ quái quái gì vậy?
Sao chuyện cứ nhất định phải phát triển theo hướng này vậy?
Phản ứng của Sở Cứu còn xuất sắc hơn cả y, trên khuôn mặt đạm mạc kia hiệu lên một tia kinh ngạc khó tin cùng ảo não.
Có cảm giác như một con chó lớn chui vào một lùm cây xanh um tươi tốt, đến khi ra ngoài thì trên người dính đầy hạt xấu hổ.
Úc Nam quyết định đẩy hắn quay trở lại lùm cây, để cho hạt xấu hổ tiếp tục công kích hắn.
Úc Nam nhếch miệng cười, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng nháy mắt với hắn, sau đó lại hơi nhướng mày, còn lén lút đưa tay làm hình trái tim với hắn.
Úc Nam bày ra dáng vẻ như đây là lần đầu tiên gặp mặt, không kiềm chế được cảm xúc, trong chân thành mang theo vài phần trêu chọc không dễ phát hiện: “Oa, hắn đẹp trai quá a.”
Sở Cứu: “…”
☆