Sở Cứu an ủi mà vỗ vỗ bả vai của bà: “Dì Tô, làm phiền dì quá rồi.”
Tô Uyển Thanh nhìn Sở Cứu, càng nhìn càng thích, lớn lên đẹp trai, năng lực tốt, còn thành thục ổn trọng, nếu hắn cùng con trai của mình là Trương Khâu Mặc có thể thành một đôi, vậy thì đó thật đúng là một chuyện tốt quá hoàn mỹ.
Hai gia đình cũng coi như là môn đăng hộ đối, mặc dù năm nay Sở Cứu đã 32 tuổi rồi, còn Trương Khâu Mặc chỉ mới 24, nhưng đàn ông lớn tuổi hơn một chút sẽ biết chăm sóc người khác.
Tô Uyển Thanh: “Không phiền không phiền, nhưng thật ra mẹ của cháu phải chịu khổ rồi.”
Chu Ngọc Hà: “Uyển Thanh a, đêm nay là tiệc sinh nhật của Khâu Mặc, chắc bà còn có rất nhiều chuyện phải làm, bà về trước đi, làm phiền bà quá rồi.”
Tô Uyển Thanh: “Vậy được, bà nhớ nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước đây.”
Tô Uyển Thanh đi được hai bước, lại quay đầu lại, cười nói với Sở Cứu: “A Cứu, Khâu Mặc rất mong tối nay cháu có thể tham gia tiệc sinh nhật của thằng bé đấy.”
Không đợi Sở Cứu mở miệng, Chu Ngọc Hà vội vàng đáp ứng, “Sở Cứu nhất định sẽ đi, quà cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Tô Uyển Thanh mặt mày hớn hở, “Vậy được, vậy tôi về trước, tôi đã nhờ người trong nhà đến công viên tìm chó rồi, để tôi đi xem xem đã tìm được chưa, nếu tìm được rồi, tôi sẽ đưa Tử Tôn cùng Mãn Đường trở về cho mọi người.”
Chu Ngọc Hà: “Được, tôi chờ bà đưa Tử Tôn Mãn Đường (con cháu đầy đàn) đến cho tôi.”
Chu Ngọc Hà nói một câu mang hai ý nghĩa, hai người đều sửng sốt, sau đó hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, đều nở nụ cười.
Tô Uyển Thanh: “Đưa đưa đưa, đưa Tử Tôn Mãn Đường.”
Mà Sở Cứu lại cảm thấy, hai con chó tên Tử Tôn cùng Mãn Đường này thật sự cần phải đổi tên rồi.
Sau khi thấy Tô Uyển Thanh đã rời đi, Sở Cứu dịch dịch chăn cho Chu Ngọc Hà: “Mẹ, tối hôm nay con còn có việc, hạng mục bên Châu Âu cần phải được hoàn tất, sao mẹ có thể tùy tùy tiện đồng ý với người ta như vậy.”
Chu Ngọc Hà lạnh lùng nhìn về phía Lý Tín Dương.
Lý Tín Dương tự cảm thấy tình hình không ổn, nhưng lúc này mà bỏ trốn thì đã không còn kịp rồi.
Chu Ngọc Hà: “Lý Tín Dương.”
Lý Tín Dương tất cung tất kính nói: “Phu nhân.”
“Cậu còn có thể làm việc được nữa hay không vậy, kết thúc hạng mục mà cũng cần phải để đích thân chủ tịch làm sao, sao nào, chẳng lẽ tiền lương mà tập đoàn trả cho cậu quá ít?”
Lý Tín Dương biết mình lại biến thành đối tượng đội nồi (chịu trách nhiệm), sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, vội vàng tràn đầy ý cầu sinh, nói: “Việc hoàn thành hạng mục tôi có thể tự mình làm được, tối nay chủ tịch có thời gian tham gia bữa tiệc.”
Chu Ngọc Hà vừa lòng thu hồi ánh mắt: “Ừm, như vậy thì còn tạm được.”
Sở Cứu: “…”
Lý Tín Dương: “Vậy phu nhân, chủ tịch, bây giờ tôi quay lại công ty trước, ân nhân cứu mạng của ngài, tôi đã phải người ra ngoài tìm, rất nhanh thôi sẽ có tin tức, phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Lý Tín Dương vừa nói xong, chân như được bôi dầu mà chuồn mất, Sở Cứu hận không thể dùng ánh mắt đυ.c hai cái lỗ sau lưng hắn.
Sở Cứu bất đắc dĩ mà nhìn về phía Chu Ngọc Hà: “Mẹ!”
“Làm sao? Bảo con đi tham gia một bữa tiệc sinh nhật thôi, mà làm như muốn mạng con vậy, con nhìn Tử Tôn cùng Mãn Đường đi, vừa nhìn thấy cɧó ©áϊ liền biết điên cuồng đuổi theo, biết phải sinh sản duy trì đời sau cho mình, con phải học hỏi chúng nó đi.”
Sở Cứu lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, không nói lời nào, ai mà ngờ được, đường đường là tổng tài của Sở thị, nhưng trong mắt mẹ ruột, lại chẳng bằng hai con chó nhỏ.
Chu Ngọc Hà tức giận nói: “Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này với con thì con lại giả chết, lúc con còn trẻ, mẹ không thúc giục con, nhưng con không tự nhìn xem, bây giờ con đã bao nhiêu tuổi rồi, qua thêm mấy năm nữa, con muốn sinh cũng không sinh nổi đâu, gien tốt đều bị nghẹn hỏng rồi.”
Sở Cứu xoa bóp vai cho bà, không nói lời nào.
Chu Ngọc Hà thấy diễn mặt đen vô dụng, liền đau thương mà thở dài, bắt đầu diễn một vở kịch bi thương: “Thật không biết, đời này mẹ có thể bế cháu trai hay cháu gái gì hay không, cái thân già này a, Sở Cứu à, cô nhi quả phụ chúng ta một đường đi đến hôm nay, thật sự không dễ dàng gì, ba của con đi sớm, để lại một cục diện rối rắm như vậy cho mẹ, vất vả lắm con mới có thể trưởng thành như bây giờ, nhưng mẹ cũng đã già rồi, không thể giúp con, bây giờ con vẫn đang phải đơn đả độc đấu, không ai giúp đỡ con, con xem, con không có gia đình, thật đáng thương biết bao.”
Sở Cứu: “Chẳng phải Tín Dương vẫn đang giúp con sao?”
Chu Ngọc Hà tức giận nói: “Tín Dương có bạn gái rồi, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn sinh con, có thể ở bên cạnh con cả đời sao, những vị giám đốc kia, những người cấp dưới kia, con cho rằng bọn họ đều là thứ tốt sao, tất cả đều chờ cơ hội để vượt qua con, đặc biệt là một nhà bác kia của con, lúc nào cũng ngóng trông nhà chúng ta đoạn tử tuyệt tôn, để cho con cháu của lão ta có thể kế thừa cái gia nghiệp này.”