Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hộ Sĩ Sản Khoa Xuyên Vào Hào Môn Truyện Sinh Tử Văn

Chương 19: Không phải loại người bán đứng bạn bè

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi cúp máy, Sở Cứu rũ cánh tay xuống, xoa xoa huyệt thái dương.

Lý Tín Dương là trợ lý đặc biệt của Sở Cứu, đã theo Sở Cứu rất nhiều năm, quan hệ giữa hai người mặc dù là cấp trên cùng cấp dưới, nhưng hai người thân thiết không khác gì bạn bè.

Trong công việc, dường như Sở Cứu có chín cái đầu, mọi thứ đều diễn ra trôi chảy, khi đàm phán với đối thủ, hắn lại dường như có chín cái đuôi, khiến cho người khác không sờ được kịch bản của hắn.

Nhưng riêng đối với chuyện tình cảm, hắn lại giống như một con tiểu bạch thỏ.

Lý Tín Dương hỏi: “Lão chủ tịch lại thúc giục chuyện hẹn hò của anh sao.”

Sở Cứu: “Ừ.”

Lý Tín Dương: “Trương Khâu Mặc?”

“Ừ.”

Lý Tín Dương: “Hay cứ đi xem xem?”

Sở Cứu mở to mắt nhìn hắn một cái, “Cậu muốn đi thì cậu đi đi.”

Lý Tín Dương làm động tác khóa miệng.

Sự nghiệp của Sở gia càng làm càng lớn, nhưng nhân khẩu lại không vượng, khi còn trẻ, mặc dù Chu Ngọc Hà sấm rền gió cuốn nói một không hai, nhưng bà đã về hưu 5 năm, bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường, muốn ôm cháu đến phát điên rồi.

Từ sau khi Sở Cứu 30 tuổi, Chu Ngọc Hà rất thích làm mai cho hắn, một phần là gì nhân khẩu của Sở gia không vượng, nhưng một phần cũng vì Chu Ngọc Hà không chịu được khi con trai của mình vẫn nhớ thương cái tên Tả Ngân Hà kia.

Ở trong mắt Chu Ngọc Hà, cái tên Tả Ngân Hà kia chính là một tên vong ân phụ nghĩa, kéo đàn cello, còn lôi cái cảm giác ưu việt ra mà nói, nói rằng trời sinh, Sở Cứu đã là người của thương trường chìm nổi, mọi việc đều dùng tiền để nói chuyện, vừa là con buôn lại vừa tục tằng, không phù hợp với một đại nghệ thuật gia như hắn ta.

Nếu không phải vì Sở Cứu, hắn ta đã có thể có được cây đàn cello mấy chục vạn kia.

Lý Tín Dương không nhịn được mà nghĩ, nếu bây giờ Chu Ngọc Hà biết mình đã có sẵn một đứa cháu, liệu bà có giữ người lại để sinh đứa bé kia ra hay không?

Lý Tín Dương càng nghĩ càng thấy ớn, cái tên Úc Nam lòng dạ thâm sâu này, tâm tư tỉ mỉ đến mức khiến người ta giận sôi máu.

Nếu Úc Nam gặp được Chu Ngọc Hà…

Lý Tín Dương: “Lão đại, nhất định không được để cho lão chủ tịch biết chuyện này.”

Sở Cứu cười khinh một tiếng: “Y không có loại bản lĩnh này.”

Lý Tín Dương cũng cảm thấy mình đã lo lắng quá nhiều.

Chu Ngọc Hà về hưu đã nhiều lắm, cứ ru rú trong nhà, ngoại trừ làm mai cho Sở Cứu thì không ai có thể gặp được bà, sao Úc Nam có thể dễ dàng chạm mặt với bà được.

Lý Tín Dương: “Chúng ta về nhà?”

Sở Cứu: “Đến công ty.”

Lý Tín Dương: “…”

Lại nữa rồi, tên cuồng công việc.

Nhưng mà lần này, Sở Cứu vẫn luôn giữ mình trong sạch, ý chí kiên định đã phá giới, liệu hắn sẽ quên được cái tên Tả Ngân Hà vong ân phụ nghĩa kia hay sao.

Lý Tín Dương bỗng nhiên có một tia đồng tình với sếp của mình, vì sao đàn ông mà hắn gặp được đều là loại chẳng ra gì vậy, nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa gặp được người thật lòng với hắn.

*

Mà lúc này, trong phòng khám của Trương Bằng, sau khi Sở Cứu rời đi, Úc Nam vẫn còn đứng sững tại chỗ với tờ chi phiếu trong tay.

Trương Bằng vội vàng chạy đến an ủi y: “Úc Nam, đừng khổ sở, không cần nữa không cần nữa.”

Úc Nam giật giật khóe miệng: “Tay của tôi bị rút gân rồi, cậu xoa giúp tôi một chút.”

“À à, được.”

Trương Bằng vội vàng massage xoa tay cho y, lúc này, Úc Nam mới giãn mày, nới lỏng gân cốt.

Úc Nam: “Nãy cậu nói gì vậy, cái gì mà không cần nữa không cần nữa, ai không cần.”

Trương Bằng: “Vâng vâng vâng, cậu cần.”

Úc Nam biểu lộ gương mặt khổ sở buồn bã, tiếp tục diễn: “Chỉ là tôi khổ sở đến mức rút gân mà thôi.”

Trương Bằng: “Đừng có mà xạo, trước khi mang thai tôi đã kiểm tra cho cậu trước rồi, cậu thiếu Canxi, bây giờ cậu đang mang thai cho nên càng thiếu hơn.”

Thiếu Canxi? Đây là cái cơ thể gì vậy, cần phải rèn luyện.

Úc Nam xoa nhẹ cánh tay, “Thiếu Canxi cùng khổ sở cũng không xung đột với nhau a.”

Trương Bằng: “… Nói không lại cậu.”

Úc Nam cầm chi phiếu ngồi trở về, Trương Bằng nhìn ra ngoài cửa, hỏi tiểu hộ sĩ: "Người đó thật sự đi rồi chứ?”

Tiểu hộ sĩ lại nhìn ra ngoài cửa: “Đi rồi, chiếc Bentley kia không thấy đâu nữa.”

Trương Bằng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, bắt đầu chửi rủa: “Tức chết tôi rồi, hắn là người như thế nào vậy, sao có thể dùng tiền tài để khảo nghiệm tình hữu nghị của chúng ta, cái chiêu này của hắn gọi là gϊếŧ người tru tâm, châm ngòi ly gián, hắn áo mũ chỉnh tề, nhưng trái tim lại đen tối, Úc Nam, cậu nói thử xem có phải hay không.”

Úc Nam dựa lên ghế không nói lời nào.

Trương Bằng: “Úc Nam cậu đừng lo, Trương Bằng tôi đây không phải là loại người bán đứng bạn bè anh em.”

Trương Bằng đang lòng đầy căng phẫn, còn Úc Nam lại không rên lấy một tiếng nào.

Trương Bằng đi đến trước giấy phép kinh doanh của mình, dùng tay lau lớp kính bên trên, yên lặng thở dài.

Chẳng trách mà dù còn trẻ, nhưng Sở Cứu lại có thể đứng vững gót chân trên thương trường, bởi vì hắn có địa vị cùng mạng lưới quan hệ riêng của mình.

Lúc này, kỵ binh cầm súng gϊếŧ người bất ngờ không kịp trở tay, trắng trợn táo bạo dùng tư bản vạn ác để châm ngòi ly gián, thuận đường lợi dụng sự nghiệp của bạn để uy hϊếp y, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thương tổn rất lớn, tính vũ nhục càng lớn hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »