Chương 18: Mẹ gọi

Sau khi Sở Cứu quay trở lại, Úc Nam cũng chỉ nói được tổng cộng hai câu.

Nhưng sau mỗi một câu mà y nói, đều giống như một đại chiêu có thể khiến cho người khác im lặng, khiến cho cầu không khí như trở nên đông đặc lại.

Thậm chí, cái khuôn mặt thường không biểu lộ ra chút hỉ nộ ái ố gì của Sở Cứu, cũng xuất hiện sự biến đổi rõ ràng.

Trong cái biểu tình vô ngữ kia mang theo ý trào phúng, nhưng lại khinh thường lý luận với y, cứ như chỉ cầu nói nhiều hơn với y một từ thôi cũng làm mất thân phận cao quý của hắn.

Úc Nam không quan tâm hắn đang nghĩ gì, y đưa chi phiếu qua, giống như một người vợ ngoan ngoãn.

Cuối cùng, Sở Cứu cũng không nhận lại chi phiếu, ngoài cười nhưng trong không cười mà xoay người rời đi, tây trang thẳng thớm va với chi phiếu tạo ra tiếng vang rất nhỏ, chi phiếu kia cũng run lên hai cái, mà hắn lại duỗi tay vỗ vỗ lên ống tay áo vài cái, cứ như đang phủi rớt đi thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rất ghê tởm.

Úc Nam gọi lớn về phía bóng lưng của hắn: “Hôm nào chúng ta sẽ hẹn gặp nói chuyện sau, em chờ điện thoại của anh, nhanh gọi cho em nha, đừng để cho em chờ quá lâu a, ca ca.”

Mắt thường có thể thấy, bước chân của Sở Cứu càng nhanh.

Trương Bằng: “…” Làm nũng đỉnh cao thật, chẳng trách mà Sở Cứu không cầm lòng được, mỹ nam làm nũng, ai mà chịu nổi cơ chứ.

Sở Cứu trầm mặc trở lại trong xe, hắn có cảm giác, cả đời này, đây chính là khoảnh khắc khiến hắn phải câm nín nhất.

Lý Tín Dương cũng cực kỳ không biết nói sao, hai người ngồi trong xe trầm mặc hồi lâu, không ai lên tiếng.

Lý Tín Dương cảm thấy, vừa rồi, hai người bọn họ đều không phát huy tốt, rõ ràng hai người vẫn luôn rất tự tin trong các thương vụ cần sự đàm phán, cho dù đối mặt với một đám mũi ưng mắt xanh có lòng muông dạ thú cũng đều như vậy, nhưng lần này, bọn họ lại để cho một tên con trai tâm cơ xấu xa chiếm thế thượng phong.

Nhưng mà, trận đánh này rất ác liệt, nợ tiền dễ xử, nhưng nợ phong lưu này chỉ sợ hơi khó.

Đặc biệt là với một người luôn giữ mình trong sạch, thanh tâm quả dục như Sở Cứu, hắn sợ nhất là gặp phải loại người lì lợm la liếʍ dính như cao bôi trên da chó này.

Cái tên Úc Nam này, chỉ sợ đã sớm lên kế hoạch từ nhiều năm trước rồi.

Mặc dù Sở Cứu là người không để lộ hỉ nộ ái ố ra mặt, nhưng lần này, hiển nhiên là hắn đã bị chọc giận rồi, bằng không, sao vốn đã ra đến cửa rồi, lại đột nhiên quay đầu vòng trở về?

Dù sao thì đối phương cũng đã mang thai, hắn vốn cũng muốn chịu một phần trách nhiệm, đem chuyện này làm cho có thể diện một chút, nhưng không ngờ miệng lưỡi của đối phương sắc bén như dao, không phân xanh đỏ đen trắng mà ngụy biện một hồi.

Sau đó lại là một hồi tự thuật, nói cái gì mà tâm động đến mức đất rung núi chuyển.

Quả nhiên, có thể khiến cho một người bình tĩnh đến mức khiến người khác giận đến sôi máu như Sở Cứu không kiềm chế được, Úc Nam này đúng là có bản lĩnh.

Sau một lúc lâu, Lý Tín Dương không thể nhịn được nữa mà phun tào: “Lão đại, có phải y bị bệnh hay không vậy? Cái gì mà tâm động đến mức đất rung núi chuyển, vậy mà còn gọi anh là ca ca.”

Sở Cứu ngồi ở ghế sau, chân dài duỗi ra, lười biếng mà dựa vào ghế dựa, lại khôi phục cái khuôn mặt băng sơn như thường ngày, “Chẳng lẽ đây là chuyện tốt, cho nên mới cần cậu lặp lại nhiều lần sao?”

Lý Tín Dương: “…”

“Khi nào thì Tiểu Chu sẽ kết thúc kỳ thai sản?”

Lý Tín Dương: “Một tháng rưỡi nữa.”

Lúc này, điện thoại của Sở Cứu vang lên.

Sở Cứu nhìn chữ “Mẹ” trên màn hình, lại xoa nhẹ huyệt thái dương.

Sở Cứu: “Mẹ.”

“Con trai à, hôm nay là sinh nhật của con trai nhỏ nhà chủ tịch Trương thị đấy, người ta đã đưa thiệp mời đến tận nhà rồi, con đã chuẩn bị lễ vật xong chưa a?”

Chu Ngọc Hà vẫn luôn là người hành động sấm rền gió cuốn, nhưng lúc này, ngữ khí của bà đột nhiên ôn hòa lấy lòng, đương nhiên là vì bà có mục đích.

Con trai nhỏ của Trương gia tên là Trương Khâu Mặc, cũng giống như Sở Cứu, đối phương cũng thích đàn ông, hai người bọn họ, ngoại trừ môn đăng hộ đối, Trương Khâu Mặc còn có một điểm khiến cho Chu Ngọc Hà rất thích.

Trời sinh, đối phương đã có tử ©υиɠ, có thể sinh con.

Sở Cứu bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ à, con…”

Còn chưa đợi Sở Cứu nói xong, Chu Ngọc Hà đã ngắt lời hắn: “Chưa chuẩn bị cũng không sao, mẹ biết con bận rộn, mẹ đã chuẩn bị xong cho con rồi, hôm nay con nhớ về nhà sớm một chút nha.”

“Mẹ, con thật sự…”

Lần này, Chu Ngọc Hà đã có thể khiến cho Sở Cứu nói nhiều hơn hai chữ, nhưng cũng chỉ nói được hai chữ, “Ai da nha, không nói nữa, chóng mặt quá đi, chắc huyết áp lại lên rồi, mẹ dắt Con Cháu Đầy Đàn ra ngoài đi dạo đây (子孙满堂: Hán Việt là “Tử Tôn Mãn Đường”), tắt máy đây, hẹn gặp lại.”

Con Cháu Đầy Đàn là con của hai con chó tên là Chiêu Tài cùng Tiến Bảo mà Chu Ngọc Hà nuôi.

Chu Ngọc Hà có chút mê tín, cha của Sở Cứu mất sớm, để lại cục diện rối rắm cho bà, nhưng từ sau khi nuôi Chiêu Tài cùng Tiến bảo, việc làm ăn của công ty liền phát triển không ngừng.

Rất nhanh, Chiêu Tài cùng Tiến Bảo liền sinh ra hai đứa con, Chu Ngọc Hà lập tức đặt tên là Con Cháu Đầy Đàn.