Sau khi tan họp, Úc Nam vừa chuẩn bị bắt đầu bận rộn với công việc, thợ mỏ đào vàng Giang Vĩ Quang bỏ bê công việc đi đến, nửa đùa nửa thật hỏi: “Tiểu Úc, chẳng phải cậu đã nói qua tuần sẽ ném đơn xin thôi việc lên mặt của chị Chu hay sao?”
Úc Nam nghiêm túc nhìn vào mắt Trương Vĩ Quang, thật sự đúng là có chút giống thợ mỏ đào vàng sau khi đã cạo râu.
Úc Nam: “Có sao?”
Giang Vĩ Quang: “Đương nhiên là có, thời điểm thứ sáu khi cậu về sớm thì đã bị chị Chu phát hiện, cậu đã nói qua tuần chắc chắn Chu Á Lan sẽ phải cúi đầu khom lưng với cậu giống như khom lưng cúi đầu với vợ chủ tịch.”
Úc Nam: “…”
Cái lời nói đầy bá khí kia, thật sự giống như lời một tên tay mơ chỉ vừa mới bước ra xã hội, còn chưa bị xã hội tát cho một cú nặng nề sẽ nói.
Nhưng nếu không giải quyết được chuyện này một cách rõ ràng, toàn bộ văn phòng sẽ chê cười y cả đời mất.
Úc Nam thành thành thật thật sắp xếp lại tài liệu, cúi đầu, dáng vẻ chấp nhận hiện thực: “Ai, tôi cứ tưởng rằng nhà sắp phải phá bỏ di dời, cho nên mới kiêu ngạo một phen, nhưng nào ngờ lại không như vậy cho nên phải làm việc cho thật tốt thôi.”
Làm công việc thư ký, thường xuyên giao tiếp trực tiếp với lãnh đạo, nên đều là nhân tinh, mặc dù Úc Nam tương đối vô dụng, nhưng bọn họ cũng biết tồn tại chính là lý do hợp lý nhất, cho nên cũng không hỏi gì thêm, cười cười đi qua, vỗ vỗ vai của y rồi ai đi đường ấy.
Úc Nam thở vào nhẹ nhõm một hơi, con người chuyển biến như thế nào cũng cần phải có một lý do hợp lý, sau này cũng đỡ tốn tâm tư đi ứng phó với sự tò mò của người khác rằng vì sao thái độ làm việc của y lại xoay chuyển 360 độ.
Rất nhanh, tin tức phá bỏ di dời thất bại liền truyền khắp toàn bộ công ty, ngẫu nhiên có đồng nghiệp sẽ thảo luận đôi ba câu, nhưng Úc Nam mắt điếc tai ngơ, vùi đầu nghiêm túc làm việc.
Công việc của một thư ký thật sự rất bận rộn lại rườm rà.
Mặc dù phòng của chủ tịch ở đối diện vẫn luôn đóng chặt, nhưng người của bộ phận thư ký vẫn vội đến mức mông không chạm ghế.
Khoảng thời gian trước, doanh số bán hàng của phân khúc hàng tiêu dùng tại Đông Nam Á đã đạt đến mức kỷ lục, có một đoàn đại biểu Đông Nam Á sẽ đến công ty giao lưu, bây giờ bộ phận thư ký đang vội làm công tác tiếp đãi.
Năm 20 tuổi, Úc Nam tốt nghiệp trường y, sau gần 5 năm làm hộ sĩ sản khoa, số lượng công việc này đối với y mà nói thật sự rất nhẹ nhàng.
Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, y còn chủ động đi hỏi Chu Á Lan xem có gì cần y giúp đỡ gì thêm hay không.
Mặc dù Chu Á Lan vẫn nhìn y bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng công việc thật sự quá bận rộn, cũng không có thời gian bận tâm, cho nên liền giao cho y một ít công việc mà y có thể làm được.
Đương nhiên, Úc Nam đã hoàn thành công việc rất tốt.
Sau một tuần làm việc, ánh mắt Chu Á Lan nhìn y cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo như trước .
Buổi chiều ngày thứ sáu, bộ phận thư ký tổ chức cuộc họp tổng kết, Chu Á Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi sau một tuần làm việc vất vả.
“Đối với nhiệm vụ tuần này, chúng ta đã hoàn thành rất tốt, tuần sau chủ tịch sẽ về nước, nếu hắn nhìn thấy kết quả công tác của chúng ta như thế này, nhất định sẽ rất vừa lòng, mọi người đã vất vả rồi .”
Úc Nam nghiêm túc lắng nghe, so với mấy đứa nhỏ học nhà trẻ thì còn nghiêm túc hơn.
Chu Á Lan: “Đặc biệt, tôi có sự khen ngợi đối với Úc Nam, thái độ làm việc có sự chuyển biến rất lớn, hãy tiếp tục duy trì.”
Úc Nam khiêm tốn gật gật đầu, đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau một tuần làm việc như điên, tốt xấu gì công việc này cũng xem như được bảo vệ.
Tiền lương mặc dù không tính là quá cao, nhưng cũng đủ để trả tiền nhà.
Y cũng tự biết bản thân mình cũng không quá thông minh, dù sao thì năm đó, khi thi đại học, y cũng chỉ đậu được vào trường đại học loại ba, y cũng không có gì tài hoa hơn người.
Y chỉ biết thành thật kiên định làm công việc được giao, tiền lương đủ sống là đủ rồi.
Sau một thời gian làm việc từ sáng đến tối, bây giờ tâm tình của Úc Nam rất vui sướиɠ, nghĩ đến tiền lương càng vui vẻ hơn.
Y vui vẻ rời khỏi công ty, nhưng vừa mới rời công ty chưa được bao lâu liền nhận được điện thoại của Trương Bằng.
Trương Bằng: “Sáng ngày mai lúc 8 giờ, đừng quên đến chỗ tớ làm siêu âm đấy, cũng đã một tuần rồi, chắc là có thể thụ tinh rồi, trứng thụ tinh chắc cũng đã làm ổ trong tử ©υиɠ rồi.”
Úc Nam hơi dừng bước chân, tay đặt trên bụng nhỏ theo bản năng, có chút vô ngữ.
Suốt một tuần này, y chẳng khác nào một người đàn ông bình thường đỉnh thiên lập địa, ngoại trừ ăn cơm và làm việc, thì y cũng chỉ biết chăm chỉ kiếm tiền nuôi sống bản thân, so với lừa còn muốn tích cực hơn, vừa về nhà, điều đầu tiên y làm chính là ngả lưng ra ngủ.
Hơn nữa, tư duy của y vẫn theo quán tính, một người đàn ông thì không thể sinh con, cho nên y cũng quên mất chuyện mình có thể mang thai, đã vậy dường như còn hao hết tâm tư để có đứa nhỏ của một ai đó.
*
Mặc dù đàn ông có thể mang thai nghe thật sự rất kỳ quái, nhưng dựa trên tinh thần y học khoa học và nghiêm túc, cho nên trước 8 giờ sáng, Úc Nam đã vội vàng đến phòng khám của Trương Bằng để tìm hiểu sự thật.
Vội vàng như vậy không phải là vì Úc Nam quá tích cực gì, mà là vì Trương Bằng nói, sau 8 giờ sáng, máy siêu âm B của hắn sẽ tiếp khách kiếm tiền.
Trước đây, Trương Bằng từng làm bác sĩ sản khoa, là anh em bà con xa với Úc Nam, lớn hơn Úc Nam năm tuổi, nếu tính lên thì ở thế giới này, hắn chính là bạn thân kiêm người thân duy nhất của Úc Nam.
Bởi vì hắn đã nhiều lần tiết lộ giới tính thai nhi cho bệnh nhân, làm vi phạm quy định của bệnh viện, cho nên bệnh viện đã sa thải Trương Bằng, cho nên hắn ra ngoài mở một phòng khám tư, mời một số lão trung y đã về hưu đến, thường ngày khám các trường hợp cảm sốt cho người ta.
Đương nhiên, hắn vẫn sẽ lén lút nói giới tính thai nhi cho bệnh nhân biết.