Mà trong một tuần này, không chỉ Sở Cứu đem cái chuyện đêm đó ném ra sau đầu, mà ngay cả Úc Nam cũng như vậy.
Thậm chí y còn không có được đoàn ký ức lấy hoa tươi chặn đường tỏ tình với Sở Cứu, đã vậy còn nói nhất định phải sinh con cho Sở Cứu nữa.
Sở Cứu bận rộn công việc ở Châu Âu, Úc Nam cũng bận rộn công việc tại công ty.
Cuộc điện thoại của Trương Bằng đã làm đảo lộn tam quan của y, y còn chưa kịp tiêu hóa hết, một nữ nhân có tên là Chu Á Lan gọi điện thoại đến cho y.
Úc Nam nhận máy, còn chưa kịp nói lời nào, bên kia, một giọng nữ đầy nóng nảy truyền đến: “Úc Nam! Cậu đang làm gì vậy hả! Biết giờ là mấy giờ rồi không! Sao bây giờ còn chưa đi làm! Đừng tưởng rằng tổng tài xuất ngoại rồi thì cậu có thể lười biếng! Cậu đã nộp đơn xin thôi việc chưa? Nếu còn không đến nữa thì tôi sẽ coi như cậu đang bỏ bê công việc! Không muốn làm việc nữa thì nói, tháng sau tôi sẽ làm báo cáo sa thải cậu.”
Chu Á Lan xuất hiện, khởi động ký ức về công việc của y.
Thì ra bây giờ y chính là nhân viên trong bộ phận thư ký của Sở thị, năng lực nghiệp vụ bình thường, chủ yếu làm một chút việc lặt vặt, bưng trà đổ nước, bố trí hội trường, đóng dấu văn kiện.
Nói dễ nghe thì là thư ký, nói khó nghe thì không khác gì tên sai vặt.
Y chỉ vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, nhậm chức chưa đến ba tháng.
Bởi vì thư ký cũ về nhà sinh con rồi, mà nữ thư ký kia lại là học tỷ của y, cho nên y mới lên thay, mà tác dụng chính chắc có lẽ chỉ có tăng giá trị nhan sắc trung bình của bộ phận thư ký lên mà thôi.
Y có thể vào tập đoàn Sở thị làm thư ký, một là vận khí tốt, hai là y chính là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thư ký, ba mà giá trị nhan sắc tốt, dù sao bộ phận thư ký cũng là một phần bộ mặt của doanh nghiệp.
Dù sao thì y vào được đây làm cũng không phải nhờ tài hoa.
Chu Á Lan là tổng giám thư ký của công ty, chính là cấp trên trực tiếp của y.
Chu Á Lan đã muốn đuổi y từ lâu rồi, nhưng mà lúc này, Sở thị đang bước vào giai đoạn mở rộng thị trường ra quốc tế, toàn bộ công ty bận tối mày tối mặt, chẳng ai muốn lãng phí tinh lực lên chuyện điều chỉnh nhân sự cả.
Huống hồ gì, Úc Nam chủ yếu chỉ làm một số việc lặt vặt không quan trọng, cho nên bây giờ cô không có tinh lực xử lý y.
Còn vì sao mà Chu Á Lan lại muốn đuổi y? Úc Nam không biết.
Nhưng Úc Nam biết, trực tiếp đối nghịch với cấp trên, đó chính là trực tiếp đối nghịch với tiền bạc, hơn nữa Sở thị là xí nghiệp lớn, dưới bóng cây to luôn có bóng mắt, đương nhiên y sẽ không để cho Chu Á Lan đuổi việc y.
Làm một người lao động có tư duy rõ ràng, đương nhiên Úc Nam hiểu, cho dù có ở thế giới nào, nếu muốn sống sót, không có tiền là điều không thể.
Dù sao thì y cũng đâu thể dựa vào 250 fans trong phòng phát sóng trực tiếp để sống đâu.
Sau khi y thành thật xin lỗi, y nhanh chóng rời nhà đi làm.
Thời điểm Úc Nam vội vàng đến công ty, Chu Á Lan đang mở cuộc họp sáng cho bộ phận thư ký.
Chu Á Lan đã qua 30 tuổi, vừa nhìn đã biết cô ấy chính là một nữ cường nhân sấm rền gió cuốn, giống hệt như y tá trưởng của y.
Ánh mắt của Chu Á Lan khi nhìn về phía y, tựa như ánh mắt của ông chủ đang nhìn một nhân viên thường xuyên xin nghỉ bỏ bê công việc, hiệu suất công việc cũng chỉ dừng ở mức D vậy, thật hận không thể ngay lập tức đuổi cổ y đi.
Trước đó, thời điểm khi Úc Nam làm hộ sĩ, vì đạo đức nghề nghiệp, áp lực công việc lớn, cùng với sự chi phối của sự nghèo, cho nên y không thể không bị biến trở thành một người lao động chăm chỉ.
Ngoại trừ hai hạng mục danh dự "38" hồng kỳ cùng "Nữ anh hùng danh dự" bị giới hạn về mặt giới tính ra, tất cả các danh hiệu y đã từng nhận qua cả rồi.
Đối diện với tình cảnh này, đương nhiên y biết mình phải làm như thế nào.
Trước mắt, còn có điều gì quan trọng hơn giữ lại được công việc cơ chứ?
Không có.
Ngay cả sinh con cũng không.
Y mang vẻ mặt vẻ xấu hổ gật đầu với Chu Á Lan, ôm sổ đi đến chỗ ngồi của mình, rồi sau đó ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Chu Á Lan.
Chu Á Lan nhìn y như nhìn thấy quỷ, dùng ánh mắt nhìn học sinh cá biệt đột nhiên được một trăm điểm để nhìn y.
Ánh mắt này rõ ràng đến mức không thể giấu được.
Úc Nam mặt không đổi sắc, một tay mơ, nếu muốn giữ được công việc thì đầu tiên, thái độ cần phải đoan chính.
Duỗi tay không đánh người mặt cười, hơn nữa, còn là gương mặt cười đẹp nữa, cho nên Chu Á Lan cũng không tiếp tục khó dễ y, ra hiệu cho y ngồi xuống, sau đó tiếp tục giao nhiệm vụ của tuần này.
Úc Nam nghe rất nghiêm túc, ghi chép từng điểm vào trong số.
Công việc của một thư ký cùng công việc của một hộ sĩ hoàn toàn khác nhau, y đã xuyên đến một thế giới khác, không thể trắng trợn táo bạo đi hỏi được, chỉ có thể thông qua những chi tiết nhỏ nhặt này để tìm kiếm một số thường thức cơ bản.
Cuộc họp kết thúc, Chu Á Lan nói: “Mọi người hãy làm việc cho thật tốt, sau khi chủ tịch về nước, sẽ không bạc đãi mọi người.”
Úc Nam nghiêm túc gật gật đầu, cũng vỗ tay theo đồng nghiệp, thái độ nghiêm túc giống như học sinh tiểu học đang lên đài nhận thưởng vậy.
Chu Á Lan đi đến trước mặt y, rũ mắt nhìn quyển sổ ghi chép của y, “Đã nhớ kỹ hết chưa? Đưa tôi nhìn xem?”
Úc Nam thành thành thật thật giao sổ của mình ra.
Chu Á Lan có chút ngơ ngẩn, trong cuốn sổ này, thật sự cẩn thận ghi chép lại mỗi một hạng mục công việc, sau khi nhìn y với ánh mắt không thể tin được, cô liền rời đi.
Úc Nam thầm nghĩ, tại sao cấp trên lại kiểm tra sổ ghi chép của mình chứ.
Nhưng sau khi y lật lại về phía trước liền hiểu, phần trước đều là mấy hình truyện tranh tự vẽ, cái gì mà thực vật đại chiến Chu Á Lan, thợ mỏ đào vàng Giang Vĩ Quang…
Tất cả đều là DISS đồng nghiệp.
Mặc dù rất có tính sáng tạo, nhưng vẽ thì chẳng đâu vào đâu.
Úc Nam khép sổ lại, quyết định sẽ đi đổi một cuốn sổ mới.