Phiên Ngoại 1 – Tiền Thế Kim Sinh Của Mục Long
Hiên
Mùa đông năm chín trăm linh một, Mục Long Hiên được sinh ra
trong chiến tranh, cũng là trong hoàn cảnh lịch sử tương đối hỗn
loạn, sau này được lịch sử gọi là thời kỳ Ngũ Đại thập quốc. Đến
năm chín trăm linh chín, cũng chính là lúc hắn tám tuổi, phụ thân
Mục Vương Thành tự lập làm đế, quyết định quốc hiệu là “Mục”, đô
thành là “Mục Kinh”, cách cố đô Tây An không xa. Quốc thổ của
Mục quốc tiếp giáp với Đảng Hạng, Kỳ, Hậu Lương, bị ba quốc gia
tương đối lớn này bao quanh ở giữa, chiếm diện tích rất nhỏ, chỉ có
thể xem như là một nước chư hầu bình thường. Nhưng vì Mục
Vương Thành có tài trí mưu lược kiệt xuất, biết cách trị quốc, còn
có tài ngoại giao, cho nên tuy Mục quốc nhỏ, nhưng cũng phồn
vinh yên ổn.
Năm chín trăm mười một, Mục Long Hiên mười tuổi, văn trị võ
công đều hơn hẳn các Hoàng tử khác, được Mục Vương Thành
khen ngợi. Một năm sau, hắn xuất chinh cùng cha, lần đầu tiên ra
chiến trường, dùng kế sách hiếm thấy để đẩy lùi đại quân của
Đảng Hạng, được lập làm Thái tử, sau này hắn còn mượn đao gϊếŧ
người, loại bỏ triệt để hoàng trưởng tử, Nhị Hoàng tử và Tam
Hoàng tử, ngồi vững trên vị trí Thái tử. Nhưng hắn cũng hiểu, quá
sắc sảo tất sẽ khiến Mục Vương Thành nghi kỵ, nên hắn đúng lúc
giao phần lớn binh quyền ra, giúp Mục Vương Thành củng cố ngôi
vị Hoàng đế, cuối cùng cũng được Mục Vương Thành tin tưởng
hoàn toàn.
Mùa thu cùng năm, Mục Long Hiên vi phục xuất du. Khi hắn cưỡi
ngựa đi săn ở ngoại thành Mục Kinh, đi ngang qua một ngôi nhà
bần hàn, đột nhiên nghe thấy tiếng anh nhi khóc nỉ non, không khỏi
nắm chặt dây cương lại, bắt ngựa phải dừng vó. Sau đó hắn xuống
ngựa, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một nữ nhân mặc áo tang vải
thô đang dỗ một tiểu anh nhi khóc lóc không ngớt.
Tiểu anh nhi trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu, tuyệt đối không
giống trẻ con của gia đình nông thôn, quan trọng nhất chính là tiểu
anh nhi vừa nhìn thấy Mục Long Hiên đi vào đã ngừng khóc y như
kỳ tích, cũng bắt đầu cười khanh khách không ngừng, cười đến nỗi
trái tim Mục Long Hiên cũng phải tan chảy.
“Ta có thể bế nó không?” Mục Long Hiên chưa bao giờ là người
thích tiểu hài nhi, huống chi còn là một anh nhi vẫn còn được quấn
trong tã lót, nhưng hắn cảm thấy ngay từ ánh mắt đầu tiên, tiểu
anh nhi này cực kỳ có duyên với hắn.
Nữ nhân kia nghe thấy tiếng nói liền quay đầu, nhìn thấy Mục
Long Hiên mặc tơ lụa thượng hạng, tay cầm trường cung, vừa
trông đã biết là một công tử nhà giàu, không khỏi theo bản năng
cúi người đáp lễ, cung kính nói: “Tiểu nhi khóc lóc ầm ỹ, chỉ sợ
làm bẩn quần áo công tử.”
Mục Long Hiên không thích có người ngỗ nghịch nghi ngờ lời nói
của hắn, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc lại, ra lệnh: “Đưa đứa trẻ
cho ta.”
“Vâng.” Chênh lệch về giai cấp, khiến cho nữ nhân không thể
khước từ yêu cầu của Mục Long Hiên một lần nữa, chỉ đành phải
cúi đầu đưa đứa trẻ cho Mục Long Hiên.
Bế tiểu anh nhi vào trong ngực thật cẩn thận, Mục Long Hiên cảm
thấy tiểu anh nhi nằm trong lòng hắn cười tít mắt thật khiến người
ta thêm yêu thương, cảm xúc dịu dàng mới nảy sinh cũng làm tim
hắn mềm mại hẳn đi, cho nên biểu tình trên mặt cũng ôn hòa hơn
không ít: “Nam hài nhi hay nữ hài nhi? Bao nhiêu tuổi?”
“Vừa mới đầy tháng, nam hài nhi.” Nữ nhân vẫn cúi thấp đầu như
trước, vô cùng cung kính.
“Cũng tức là nó vẫn chưa biết ai hết?” Lúc này trong lòng Mục
Long Hiên có một ý tưởng, không khỏi hỏi thêm.
“Chỉ quen thuộc với tiện phụ, phụ thân nó đi lính, đến nay vẫn chưa
về, sinh tử không rõ.” Nói tới đây, giọng nói của nữ nhân có chút
nghẹn ngào.
Hơi nheo mắt lại, lúc này đôi mắt phượng của Mục Long Hiên có
vẻ càng thêm sắc bén tà khí. Hắn cong môi nói: “Ta mang đứa trẻ
này đi, để trao đổi, ta sẽ phái người giúp ngươi tìm trượng phu của
ngươi về, cũng thăng chức cho hắn làm quan lớn của một châu
huyện. Nhưng nếu không may hắn đã chết trên sa trường, ta sẽ
ban thưởng cho ngươi trăm hai hoàng kim, cũng tìm một nhà dòng
dõi phó thác chung thân.”
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, nữ nhân này không còn quan tâm Mục
Long Hiên là vương tôn hay quý tộc, nhào đến muốn lấy lại con
của mình, nhưng Mục Long Hiên đã có được thứ gì trong tay thì
sao có thể để người khác lấy lại. Hắn giơ trường cung đẩy nữ nhân
ngã xuống đất, sau đó nhìn xuống nữ nhân, lạnh lùng nói: “Nếu
đáp ứng cô gia, cô gia sẽ làm đúng như lời hứa nửa đời sau của
ngươi được cẩm y ngọc thực, nếu không đáp ứng, cô gia cứ cướp
con của ngươi, ngươi có thể làm gì được? Cô gia là Thái tử của Đại
Mục, cũng là thiên tử tương lai của Đại Mục. Đừng nói cô gia muốn
lấy con của ngươi, dù cô gia muốn lấy tính mạng cả nhà ngươi,
ngươi cũng phải dâng hai tay cho cô gia.”
Lúc này ánh mắt Mục Long Hiên lộ ra sự uy nghiêm, khí thế đứng
trên đầu người khác đó cũng khiến nữ nhân theo bản năng cúi rạp
xuống, sợ hãi nói: “Thái… Thái tử? Tiện phụ bái kiến Thái tử.”
Sau đó, Mục Long Hiên không nói thêm một chữ, bế nhi tử của phụ
nhân ra ngoài. Hắn nhảy lên ngựa, bế tiểu anh nhi trở về hoàng
cung, đến thẳng Đông cung của Thái tử.
Sau đó nữa, Mục Long Hiên đặt tên cho tiểu anh nhi là Cẩn Chi, ý
là viên ngọc xinh đẹp. Đối với mọi chuyện của Cẩn Chi, hắn đều tự
tay làm, giống như nuôi nhi tử, mà cũng giống như nuôi đệ đệ,
nhưng chỉ có chính hắn mới biết, hắn đang nuôi Hoàng hậu tương
lai của hắn, bạn lữ cả đời của hắn. Từ thời khắc hắn quyết định
đưa Cẩn Chi đi, hắn cũng quyết định đơn phương cả cuộc đời này
của Cẩn Chi, cả cuộc đời này chỉ sống vì hắn. Bởi vì hắn chỉ tin
tưởng bạn lữ hoàn mỹ nhất do chính tay hắn bồi dưỡng.
Năm đó, Mục Long Hiên mười một tuổi, mà Cẩn Chi mới chỉ là một
tiểu anh nhi không hiểu việc đời.
Năm chín trăm mười tám, khi Mục Long Hiên mười bảy tuổi, bệnh
tình của Mục Vương Thành nguy kịch, hạ chỉ truyền ngôi cho Thái
tử. Tháng chín cùng năm, Mục Long Hiên an vị trên ngai vàng
Hoàng đế thứ hai của Mục quốc, niên hiệu là Nhân Hữu, lấy từ ý
nghĩa của “Nhân đức trị quốc giả, thiên hữu chi”.
Năm Nhân Hữu thứ hai, Mục Vương Thành băng hà, Mục Long Hiên
chiêu cáo thiên hạ, cả nước tiếc thương. Đảng Hạng cũng nhân cơ
hội này để cử binh xâm lấn, Mục Long Hiên dùng lực lượng cả
nước, ngự giá thân chinh, còn mượn thế lực của Hậu Lương, đẩy
lùi liên quân của Đảng Hạng và Kỳ, từ cuộc giao chiến đó đã giành
được an bình cho thần dân Mục quốc. Kể từ đó, trên dưới Mục
quốc ai ai cũng tôn sùng tân đế Nhân Hữu Hoàng đế, giúp Mục
Long Hiên hoàn toàn tọa ổn giang sơn, giành được nhân tâm,
giành được cả non sông tươi đẹp cho Mục quốc. Khi đó, Cẩn Chi
mới chỉ bảy tuổi, nhưng cũng đã tri thư thức lễ, có mấy phần khí
chất của một quý công tử.
Thắng trận trở về, chuyện thứ nhất mà Mục Long Hiên làm sau khi
hồi cung, đó là vào hậu cung gặp Cẩn Chi. Lúc đó Cẩn Chi đang
luyện tập đàn cầm dưới lời chỉ dẫn của nhạc công, đàn một khúc
“U lan” theo khuôn mẫu, tuy rằng vẫn chưa có khí khái hàm súc
như cổ nhân, nhưng cũng coi như trôi chảy êm tai.
“Cẩn Chi.” Chờ Cẩn Chi đàn xong một khúc, Mục Long Hiên đến
gần bế Cẩn Chi lên, hôn vào bên mặt Cẩn Chi.
Ngạc nhiên mừng rỡ ôm lấy cổ Mục Long Hiên, đôi mắt tròn xoe
của Cẩn Chi mở to, ngọt ngào gọi: “Thái tử ca ca!”
Vươn tay ra hiệu cho nhạc công lui xuống, Mục Long Hiên bế Cẩn
Chi về tẩm cung, cũng sủng nịch nói: “Đã bảo đổi cách xưng hô
bao nhiêu lần, vẫn không nhớ.”
Bất quá, tuy Mục Long Hiên nói lời trách cứ như vậy, nhưng ngữ
khí không hề có chút ý tức trách móc, ngược lại hương vị dung
túng còn đậm hơn, cho nên Cẩn Chi cũng làm như không nghe
thấy, chỉ ôm chặt cổ Mục Long Hiên, đặt đầu lên vai Mục Long
Hiên, làm nũng: “Thái tử ca ca, Cẩn Chi rất nhớ người. Người đi
đánh giặc, đi lâu quá. Lúc đi vừa mới qua tân niên, bây giờ sắp đến
tân niên tiếp theo rồi.”
Mục Long Hiên không trả lời, chỉ vươn tay xoa đầu Cẩn Chi, sủng
nịch không từ nào miêu tả được.
Sau đó, Mục Long Hiên chăm lo cho nước, vào năm chín trăm hai
mươi ba, hợp tác với Lý Tồn Húc, thành lập liên quân, tiêu diệu
Hậu Lương, cũng trợ giúp cho Lý Tồn Húc lập ra nhà Hậu Đường.
Nối gót theo đó, vì để tự bảo vệ mình, quốc quân của Kỳ quốc chủ
động dâng tấu xưng thần với Lý Tồn Húc, cuối cùng đất Kỳ thuộc
về lãnh địa của Hậu Đường, vùng đất chiến loạn với Mục quốc trở
nên yên ổn.
Năm năm sau, Cẩn Chi mười sáu tuổi, hoàng trưởng tử – cũng là
nhi tử duy nhất của Mục Long Hiên – đã được bảy tuổi, vậy mà
hậu cung của Mục Long Hiên vẫn quạnh quẽ như trước. Quần thần
dâng tấu muốn sắc lập Hoàng hậu cung phi. Vào đúng lúc này,
Mục Long Hiên hạ chỉ sắc lập nam Hoàng hậu, người nào phản
đối, gϊếŧ không tha.
“Ngụy Vương và Long Dương Quân ngồi cùng thuyền đi câu, nhà
Hán có Ai đế cắt tay áo vì Đổng Hiền, Trần Thiến có Hàn Tử Cao
bầu bạn, sao trẫm không dám lập một đời nam hậu, sáng lập một
việc trọng đại tiền vô cổ nhân?” Mục Long Hiên giận dữ trên triều
đường, một đống tấu chương của quần thần muốn hắn nghĩ lại đều
bị hắn ném ra ngay trước mặt các đại thần. Sau đó hắn rút thanh
kiếm Long Ngâm của mình, lạnh lùng hạ tối hậu thư: “Nếu còn kẻ
nào dám ngăn cản trẫm, gϊếŧ, không, tha!”
Sau đó, trong Mục quốc không còn một ai dám xen vào chuyện
Mục Long Hiên cưới nam hậu, dù sao thì Mục Long Hiên cũng đã
có hoàng trưởng tử, dùng lý do vô hậu vi đại để ngăn cản Mục
Long Hiên đã không còn tác dụng. Hơn nữa thái độ của Mục Long
Hiên rất cương quyết, để tự bảo vệ mình, quần thần cũng dần chấp
nhận chuyện Mục Long Hiên cưới nam hậu.
Mùa xuân năm chín trăm hai mươi chín, đại hôn của quốc quân
Mục quốc, dùng nghi lễ long trọng để nghênh đón Hoàng hậu. Trên
dưới Mục quốc đều vui mừng khắp chốn. Thậm chí nam hậu này
còn được mang quốc họ “Mục”, cũng chính là Mục Cẩn Chi mà
người đời sau biết đến.
Ngày đại hôn chính là lần đầu tiên mà quần thần của Mục quốc
được nhìn thấy Mục Cẩn Chi, cũng là một lần duy nhất. Bọn họ chỉ
nhớ rõ Mục Cẩn Chi mặc trường bào đỏ thẫm, mái tóc dài đen
nhánh lay động trong gió, khuôn mặt chi lan ngọc thụ, rồi lại mang
khí chất có chút thanh lãnh, lộ rõ sự cao quý nghiêm nghị, đứng
cầm tay cùng Mục Long Hiên, giống hệt một đôi bích nhân đăng
đối.
Tích hữu chu tiểu sử, nguyệt hạ Mục Cẩn Chi. Khuynh quốc diệc
khuynh thành, giai nhân nan tái đắc.
Cũng vào thời khắc này, quần thần mới hiểu tại sao Mục Long Hiên
lại chấp nhất với chuyện cưới nam hậu như vậy, bởi vì chỉ sợ trong
thiên hạ không thể tìm được một người nào khác thích hợp hơn
Mục Cẩn Chi để đứng bên cạnh Mục Long Hiên, như thể đã hoàn
toàn hòa vào làm một, cũng không thể chỉ dùng hai chữ đăng đối
để lý giải nữa.
Đêm động phòng hoa chúc, hôm đó Mục Long Hiên uống rất nhiều
rượu, là rượu mừng. Mục Cẩn Chi mà hắn đã dùng tâm huyết suốt
mười mấy năm để nuôi dưỡng, rốt cuộc cũng đã thuộc về hắn trên
danh phận, trở thành một đời nam hậu tiền vô cổ nhân của hắn,
thậm chí có lẽ sau này cũng không ai có.
“Cẩn Chi… Cẩn Chi…” Sau khi Mục Long Hiên uống rượu hợp cẩn
cùng Mục Cẩn Chi, liền bế Mục Cẩn Chi lên long sàng với màu đỏ
thẫm tiên diễm vui mừng. Hắn vừa gọi tên Mục Cẩn Chi, vừa cọ
đầu vào cổ Mục Cẩn Chi, hít ngửi hương vị thanh lãnh chỉ thuộc về
Mục Cẩn Chi, sau đó hắn say, say trong hương rượu mừng thơm
lừng, cũng say trong hương ôn nhu tựa noãn ngọc.
“Hoàng thượng… Long Hiên?” Mục Cẩn Chi sờ đầu Mục Long Hiên,
lại nghe thấy Mục Long Hiên lầm bầm một tiếng “Cẩn Chi” trong
miệng xong rồi phát ra tiếng ngáy khe khẽ, hóa ra đúng là đã say
rượu rồi ngủ mất.
Không nhịn được phải cười một tiếng, Mục Cẩn Chi bất đắc dĩ lắc
đầu, đứng dậy cởi giày và quần áo cho Mục Long Hiên, cũng để
Mục Long Hiên nằm ngay ngắn trên giường, chỉnh lại chăn cho
hắn, lúc này mới đi thổi tắt ngọn nến hồng. Sau đó cởϊ qυầи áo,
giày của mình, lên giường, kéo màn giường xuống, cùng đắp chăn
gấm có thêu hình long và phượng với Mục Long Hiên. Trong đêm
tân hôn, lại chỉ ngủ đơn thuần như vậy.
Mà ngủ thế này chính là suốt ba mươi năm.
Năm chín trăm năm mươi tám, Mục Long Hiên năm mươi bảy tuổi,
bệnh tình đã nguy kịch. Vào ngày sinh nhật bốn mươi sáu tuổi của
Mục Cẩn Chi, hắn đã tự tay lấy đi tính mạng Mục Cẩn Chi, cùng
Mục Cẩn Chi bước trên con đường xuống hoàng tuyền. Sống chung
một chăn chết cùng một huyệt, không cầu được sinh cùng năm
cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu được chết cùng năm cùng tháng
cùng ngày. Những dây dưa suốt một kiếp, chung quy cũng kết
thúc ở đây.
Nhưng mà, Mục Long Hiên không biết có phải do chấp niệm của
hắn quá sâu hay không, sau khi hắn chết lại không hề tiêu tán khỏi
thế gian này, cũng không đi đến hoàng tuyền, thậm chí hắn còn có
thể cảm giác được mình vẫn tồn tại trên thế gian này, nhưng dù là
bất kỳ ai cũng không nhìn thấy hắn, cũng không sờ được vào hắn,
bởi vì hắn thấy khi có người phát hiện ra hắn và Mục Cẩn Chi đều
đã băng hà, những thái giám cung nữ vội vã chạy tới lại chạy
xuyên qua thân thể hắn. Lúc này, hắn mới hiểu ra, hắn đã chết,
nhưng linh hồn của hắn không hề rời đi.
Lúc sau, Mục Long Hiên trông giữ bảy ngày cho Mục Cẩn Chi, lại
lẳng lặng nhìn nhi tử của mình làm theo ý chỉ của hắn, chôn cất
hắn và Mục Cẩn Chi cùng một chỗ. Khi đó, hắn nhìn bản thân mình
trong quan tài vẫn nắm chặt tay Mục Cẩn Chi như cũ, không khỏi
hơi cong môi cười lên. Sau đó hắn lại nghĩ: Cẩn Chi, nếu ta không
tiêu tán, vậy nhất định ngươi cũng đang ở đây, đúng không? Ta sẽ
tìm được ngươi, ngươi nói kiếp sau ngươi muốn có tự do, ta và
ngươi cùng tự do, được không? Ngươi không thích ta bá đạo, ta sẽ
ôn nhu với ngươi, ôn nhu đến mức ngươi không thể rời khỏi ta.
Không biết đợi ở trong huyệt bao lâu, khi Mục Long Hiên nghe thấy
hình như phía xa có tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, rốt cuộc
hắn cũng rời khỏi huyệt mộ. Sau đó hắn phải trơ mắt nhìn đất
nước của mình sau khi được thành lập đến năm chín trăm sáu
mươi thì bị Tống tiêu diệt, hắn lại bất lực. Nhưng thật ra lúc này
hắn cũng không cần, bởi vì cái gì mà quốc gia, cái gì mà thiên hạ,
ở trong lòng hắn không hề quan trọng bằng một Mục Cẩn Chi, cho
nên hắn quả quyết rời khỏi quốc gia đã diệt vong, đi tìm Mục Cẩn
Chi của hắn.
Lang thang trong trời đất rất lâu rất lâu, lâu đến mức Mục Long
Hiên cảm thấy hắn đã bị thế gian này quên lãng, hắn đã gặp phải
thiên lôi. Sau đó linh hồn của hắn đau đớn vì bị xé rách, sau đó
nữa, khi hắn tỉnh lại, hắn đã là một thực thể. Hắn vươn tay sờ vào
tay kia của mình, là một đôi tay trẻ con được sống trong nhung
lụa. Hắn ngồi dậy trên giường, nhìn thấy căn phòng không có chút
nào giống với nơi mà hắn còn nhớ mang máng, bức tranh được treo
trên tường vô cùng tiên diễm, nhân vật cũng giống y chang người
thật như thể được khắc lên, thảm trải đất mềm mại màu đỏ, căn
phòng để lộ rõ sự hoa lệ lộng lẫy.
Quay đầu nhìn lại, Mục Long Hiên nhìn thấy ngay cả gối cũng vô
cùng mềm mại, màu sắc rực rỡ khôn cùng. Vén chăn lên, hắn nhìn
quần áo của mình, thấy quần áo trên người khác biệt rất nhiều so
với quần áo của Mục quốc. Nhưng đúng lúc này, có người đẩy cửa
vào, nói với hắn: “Master, it is time to get up and have breakfast.”
Trầm mặc nghe thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ này, Mục Long Hiên
ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân tóc vàng mắt xanh, quyết định
tạm thời không nói gì, giả làm người câm, rồi mới từ từ thích ứng
với địa phương có chút quỷ dị này. Nhưng dù có thế nào, hắn đã có
được một cuộc sống mới, vậy thì, một ngày nào đó, hắn sẽ lại một
lần nữa tìm được Hoàng hậu của hắn, Mục Cẩn Chi của hắn.
*
Tác giả có lời muốn nói: Nói rõ hơn một chút về chuyện của Mục
Long Hiên, tung hoa ~ Lúc còn học cao trung tôi đã học chút ít
lịch sử… Cho nên, nếu hư cấu có chỗ sai nào, mong bên khảo
chứng nhẹ tay thôi…
__Hết phiên ngoại 1__
Chú thích:
-Đảng Hạng: Một nhánh của dân tộc Khương, thời Bắc Tống ở
Trung Quốc đã lập nên chính quyền Tây Hạ.
-Cô gia: Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.