Từ nhỏ, Mộc Cẩn Chi đã là một đứa trẻ rất an tĩnh, cho tới giờ cũng
chưa hề ầm ĩ ồn ào. Tuy rằng cậu không sống cùng ba mẹ, cậu
cũng chưa bao giờ hỏi điều gì từ Lý Thẩm Nhi, người đã chăm sóc
cuộc sống hàng ngày của cậu. Bình thường, cậu thích một mình
im lặng đọc sách, nghe nhạc, lên mạng, hoặc là một mình yên
lặng luyện thư pháp, hội họa. Cậu không thiếu tiền, cho nên dựa
theo sở thích của mình cậu đã học rất nhiều thứ, đàn tranh, đàn cổ,
đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông, đàn ghi-ta, tranh Trung Quốc,
tranh sơn dầu, chụp ảnh, cờ vây, cờ vua... Dường như chỉ cần cậu
có hứng thú, dù là của truyền thống hay của nước ngoài, cậu đều
mời người đến dạy riêng cho mình, mà dù có học nhiều những thứ
như vậy, chuyện bài vở của cậu vẫn không hề sa sút.
Trong mắt giáo viên, Mộc Cẩn Chi luôn là một đứa trẻ rất ngoan,
thành tích học tập không cần phải nói, chuyện bài vở không cần
bất kỳ ai phải lo lắng, bài tập của cậu luôn là cẩn thận nhất trong
lớp, bài thi của cậu cũng luôn là sạch gọn và cao điểm nhất lớp.
Dường như chỉ ngoại trừ những môn kỹ thuật lý hóa là cậu tương
đối yếu ra, còn những môn khác, gần như cậu đều đứng đầu của
cả cấp.
Hơn nữa Mộc Cẩn Chi rất xinh đẹp, cách ăn mặc quý khí ưu nhã,
khí chất sạch sẽ, ngày nào đi học cũng có xe riêng đưa đón, thoạt
trông cũng không khác gì vương tử được nói đến trong tranh. Chỉ
là, có lẽ cậu quá ư an tĩnh, loại an tĩnh này vô hình chung đã khiến
cậu có khoảng cách với những người khác, khiến cho bạn học của
cậu đều có thói quen đứng nhìn cậu từ đằng xa, không dám đến
gần cậu, khiến cậu đến tận lúc sắp tốt nghiệp cao trung cũng
không có người bạn thân thiết nào, luôn là độc lai độc vãng, an
tĩnh đến trường, an tĩnh tan học, an tĩnh trạch ở nhà một mình,
hoặc là chờ đến lúc được nghỉ dài ngày, một mình an tĩnh ra ngoài
du lịch.
"Tiểu thiếu gia, tiểu thư nói buổi tối sẽ đến ăn cơm cùng cậu, nói
ngày mai muốn tự mình đưa cậu đi thi." Lý Thẩm Nhi gõ cửa thư
phòng của Mộc Cẩn Chi, một bên đưa bát canh đậu xanh ướp lạnh
ra, một bên nói nhẹ với Mộc Cẩn Chi.
Đặt cuốn sách trong tay xuống, Mộc Cẩn Chi ngẩng đầu cười nhẹ
với Lý Thẩm Nhi, cũng vươn tay nhận canh đậu xanh từ tay Lý
Thẩm Nhi, cười nói: "Cám ơn Lý Thẩm Nhi, tôi biết rồi, lát nữa tôi
sẽ gọi điện thoại cho mẹ."
Nói xong, Mộc Cẩn Chi bưng bát canh đậu xanh lên uống để giải
nhiệt, uống một hớp, cậu ngẫm nghĩ rồi nói với Lý Thẩm Nhi chuẩn
bị rời đi: "Lý Thẩm Nhi, hiếm khi mẹ đến đây, buổi tối tôi sẽ nấu
cơm cho mẹ, nhớ giúp tôi chuẩn bị chút đồ ăn mẹ thích, chờ tôi
đọc xong cuốn sách này sẽ xuống nấu cơm."
"Tiểu thiếu gia! Ngày mai cậu thi rồi, cứ để..." Lý Thẩm Nhi còn
chưa nói xong, Mộc Cẩn Chi đã cười cắt ngang: "Không sao đâu,
bình thường tôi nên cố gắng đều cố gắng cả rồi, trước khi thi cứ
thả lỏng tâm tình mới đúng. Mẹ có thể đến đây thăm tôi, còn nói
ngày mai tự mình đưa tôi đi thi, tôi rất vui, tôi cũng hy vọng mẹ có
thể vui vẻ."
"Tiểu thiếu gia..." Lý Thẩm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn
thấy nụ cười ôn hòa của Mộc Cẩn Chi, không khỏi nuốt những lời
khuyên bảo lại, bởi vì bà biết, tuy tính tình Mộc Cẩn Chi ôn hòa,
nhưng cậu rất có chủ kiến, một khi đã muốn làm chuyện gì, không
ai có thể ngăn cản được, cho nên chỉ có thể nói với cậu: "Được rồi,
tôi sẽ giúp tiểu thiếu gia chuẩn bị đồ ăn, sau khi cậu xuống chỉ
việc xào rau là được."
"Ừm, làm phiền Lý Thẩm Nhi." Cười với Lý Thẩm Nhi, Mộc Cẩn Chi
tiếp tục tao nhã uống canh đậu xanh, nhưng ánh mắt vẫn không rời
khỏi bài ôn tập.
Đến tối Mộc Thải Vi tự lái xe tới. Vừa mới bước vào nhà Mộc Cẩn
Chi nàng đã ngửi thấy hương thơm quen thuộc, trong lòng rất cảm
động, cho nên nàng thay dép xong liền đi vào phòng bếp ngay.
Nhìn thấy Mộc Cẩn Chi mặc tạp dề đang xào rau, Mộc Thải Vi mỉm
cười, đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm Mộc Cẩn Chi đã cao hơn
nàng, ôn nhu nói: "Hôm nay mẹ lại có lộc ăn, cám ơn bảo bối."
Một người con trai đã lớn mà bị gọi là "bảo bối", dù Mộc Cẩn Chi
đã nghe bao nhiêu lần vẫn không thể quen nổi, cho nên ngay lập
tức cậu bất đắc dĩ nhìn Mộc Thải Vi, thở dài nói: "Mẹ, mẹ có thể
đừng gọi con là bảo bối không, mẹ có thể giống như những người
khác, gọi con là "Tiểu tử thối", con nghĩ như vậy, con sẽ càng
thoải mái hơn."
"Không được." Mộc Thải Vi thoải mái cự tuyệt, một chút cơ hội để
thương lượng cũng không có: "Bảo bối chính là bảo bối của mẹ, có
lớn đến đâu cũng vẫn là bảo bối của mẹ."
Bất đắc dĩ nhìn Mộc Thải Vi, cuối cùng Mộc Cẩn Chi cũng không
nói gì nữa, bởi vì cậu đã quen dung túng cho người mẹ vừa xinh
đẹp vừa giỏi giang này.
Bữa cơm chiều rất thịnh soạn, Mộc Thải Vi ăn vô cùng vui vẻ. Vừa
ăn nàng cũng không quên hỏi một chút về kế hoạch tương lai của
Mộc Cẩn Chi. Sau khi biết được Mộc Cẩn Chi muốn đến học ở Bắc
Kinh, nàng không khỏi có chút không vui, dù sao Bắc Kinh cách
Quảng Châu cũng không phải xa bình thường, nhưng nàng cũng
hiểu, Mộc Cẩn Chi không thích người khác can thiệp vào cuộc sống
của cậu, cho nên sau cùng Mộc Thải Vi chỉ thở dài một tiếng trong
lòng, nói: "Vậy sau này bảo bối đi xa như vậy cũng không thể bạc
đãi mình, nếu thiếu cái gì cứ nói với mẹ."
Ngẫm nghĩ, Mộc Thải Vi vẫn không yên lòng, đề nghị: "Không thì
để Lý Thẩm Nhi đi cùng con đi! Mẹ sẽ mua một căn nhà cho con ở
đó, con vẫn có thể giống như bây giờ, về nhà ở ngoại trú."
"Mẹ! Năm nay con đã mười tám tuổi, hoàn toàn có thể chịu trách
nhiệm với hành vi của mình, con sẽ tự chăm sóc bản thân, nào có
đạo lý lên đại học rồi còn mang theo Lý Thẩm Nhi? Về phần học
phí, phí sinh hoạt, con sẽ tự làm thêm để kiếm tiền, mẹ không cần
lo lắng. Mẹ mất nhiều tinh lực và tiền tài như vậy để bồi dưỡng
con, còn sợ con không kiếm được tiền sao? Sau này mẹ cứ chờ để
con hiếu thuận với mẹ đi!" Mộc Cẩn Chi thấy Mộc Thải Vi hiểu rõ
cậu, không nói gì thêm về chuyện muốn cậu học ở Quảng Đông,
đừng đến một nơi xa như Bắc Kinh, trong lòng cậu cũng rất cảm
động, nhưng cũng có chút áy náy. Dù sao Mộc Thải Vi cũng rất tốt
với cậu, mà cậu cũng biết, cậu đi rồi, Mộc Thải Vi sẽ cảm thấy tịch
mịch, nhưng dù có thế nào, cậu vẫn sẽ vào trường đại học mà cậu
muốn, học chuyên ngành mà mình muốn học.
Hơi nhíu mày lại, Mộc Thải Vi nghe thấy Mộc Cẩn Chi nói ngay cả
học phí cũng muốn tự mình kiếm, điều này khiến nàng có chút
không tiếp nhận được, không khỏi có chút tức giận: "Học sinh nên
học tập cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện kiếm tiền hay không. Sau
này con tốt nghiệp rồi có muốn xin tiền của mẹ, mẹ cũng không
cho một đồng nào đâu, nhưng ở trường học, thời gian con nên học
cứ ngoan ngoãn học cho mẹ, bảo bối sợ mẹ không nuôi nổi con
sao?"
"Không phải ý này..."
Mộc Cẩn Chi định tranh luận tiếp, bị Mộc Thải Vi cắt ngang:
"Không được phép là không được phép. Nếu con đi làm thêm hoặc
làm gia sư dạy kèm tại nhà vào lúc rảnh rỗi, kiếm chút tiền tiêu
vặt, mẹ không ngăn cản con, nhưng học phí và phí sinh hoạt không
cần thương lượng nữa. Nếu con vẫn cố chấp, vậy thì mẹ chỉ có thể
để Lý Thẩm Nhi đi Bắc Kinh cùng con."
Bất đắc dĩ nhìn Mộc Thải Vi, cuối cùng Mộc Cẩn Chi cũng phải gật
đầu, không nói thêm gì nữa, dù sao cậu cũng không muốn trải qua
cuộc sống đại học mong chờ từ lâu mà còn có Lý Thẩm Nhi ở bên
cạnh.
"Vậy mới ngoan, bảo bối, ăn nhiều một chút!" Thấy Mộc Cẩn Chi
gật đầu, Mộc Thải Vi mới nở nụ cười hài lòng, sau đó nàng vươn
tay gắp một miếng thức ăn lớn cho Mộc Cẩn Chi, giục Mộc Cẩn Chi
ăn nhiều một chút, mong ngày mai Mộc Cẩn Chi có thể làm bài thi
thật tốt.
Đối với Mộc Cẩn Chi mà nói, cuộc thi cùng lắm chỉ là chuyện làm
bài tập thêm một lần, dù là cuộc thi vào trường đại học cũng thế.
Cậu học khoa văn, ngoại trừ toán là môn cậu hơi yếu, ngữ văn, văn
tổng hợp và tiếng Anh của cậu đều vô cùng mạnh, tất nhiên cậu
không hề lo lắng mình sẽ không thi tốt. Thi xong, cậu không giống
những học sinh khác túm năm tụm ba với nhau, hoặc là kêu gào la
hét như điên vì đã qua kỳ thi, mà chỉ an tĩnh thu dọn đồ dùng học
tập của mình, chuẩn bị rời đi.
Mà đúng lúc này, đột nhiên Mộc Cẩn Chi bị một nam sinh cùng lớp
ngăn cản. Cậu có chút ấn tượng về nam sinh này, là lớp trưởng lớp
cậu, học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, cho nên rất được mọi
người trong lớp yêu quý. Nhưng Mộc Cẩn Chi lại không thân thiết
với bất kỳ một ai cùng lớp, cho nên cậu không biết nam sinh này
ngăn cậu lại là định làm gì.
Ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nam sinh này, Mộc Cẩn Chi thấy nam
sinh đó căng thẳng xoa hai tay, dáng vẻ trông như muốn nói gì đó
nhưng lại xấu hổ không thể thành lời, không khỏi có chút buồn
cười, chủ động hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
"À... Tớ, tớ là Vương Long, là bạn học của cậu." Thấy Mộc Cẩn Chi
cười với mình, còn chủ động hỏi mình, ngay lập tức nam sinh đỏ
mặt, nôn nóng đến độ vò đầu bứt tai, lúc này mới cố nói thêm một
câu: "Tớ, tớ muốn hỏi, cậu, cậu định thi vào trường nào?"
Hơi ngạc nhiên, Mộc Cẩn Chi lại thầm quan sát nam sinh này một
hồi, lúc này mới nhìn rõ vẻ ngượng ngùng và mong chờ trong đáy
mắt nam sinh.
Mộc Cẩn Chi không phải không biết việc đời, không hiểu tình đời,
thậm chí có thể nói cậu hiểu rất rõ tâm tư của đàn ông, cho nên chỉ
một cái liếc mắt như vậy, cậu đã hiểu ra, chỉ e đúng là nam sinh
này có ý đó với cậu. Chỉ là cậu cũng rất hiểu thậm chí xã hội hiện
tại còn kém khoan dung hơn cho chuyện nam nam với nhau so với
thời đại trước của cậu, bởi vậy cậu không ngờ sẽ có nam sinh
thích cậu, cũng không nghĩ tới chuyện nhanh chóng tìm bạn trai
cho mình, cậu vẫn chưa hưởng thụ đủ sự tự do của một người mà.
Bất quá, vì chuyện kiếp trước, Mộc Cẩn Chi chỉ có thể nói kiếp này
sinh ra mình đã thích con trai, không có cách nào để cùng con gái,
cho nên hiện giờ phát hiện ra có người thích mình, ngoai trừ ngạc
nhiên trong lòng ra cũng có chút vui sướиɠ đó... Không thể nói rõ
là vì sao, chỉ là dù sao có người thích mình chung quy cũng là
chuyện rất vui vẻ.
"Tôi định đi Bắc Kinh, còn về trường nào, nếu không có gì thay đổi
chắc là Bắc Đại." Mộc Cẩn Chi trả lời rất hữu lễ, sau đó cậu nói:
"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước, mẹ tôi đang chờ tôi."
"À à! Được được! Tạm... Tạm biệt!" Dường như nam sinh hơi kinh
ngạc một chút, mặt mũi đỏ bừng vẫy tay với Mộc Cẩn Chi rồi tránh
sang một bên. Phản ứng ngây ngô của hắn như vậy làm Mộc Cẩn
Chi thấy buồn cười, cậu đã sớm quen thuộc với đàn ông chín chắn
bá đạo giống Mục Long Hiên, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy
một tiểu nam sinh ngây thơ như vậy, không khỏi khiến cậu càng
thấy thú vị.
Cũng vì Mộc Cẩn Chi cười, mặt nam sinh càng đỏ hơn, căng thẳng
đến nỗi thậm chí không biết nên đặt tay vào đâu, nhưng dù là thế,
hắn vẫn cố ấp úng hỏi một vấn đề cuối cùng: "Mộc, Mộc Cẩn Chi,
tớ, tớ có thể xin số điện thoại di động và QQ của cậu không?"
Lại tiếp tục ngạc nhiên, vốn dĩ Mộc Cẩn Chi định lắc đầu từ chối,
nhưng khi cậu nhìn thấy trong mắt nam sinh có một loại sợ hãi bị
từ chối và mong chờ mãnh liệt, vẫn nói ra số điện thoại di động và
QQ của mình, vì cậu cảm thấy dũng khí của một người không nên
bị cậu tàn nhẫn bóp chết.
"Tôi đi thật đây, tạm biệt." Mộc Cẩn Chi cất kỹ đồ đạc của mình,
vẫy tay với nam sinh, rồi mới rời đi. Sau khi lấy được cách thức
liên lạc đúng như mong muốn xong, lúc Mộc Cẩn Chi đã đi xa, đột
nhiên nam sinh kêu lên một tiếng ngay tại chỗ, kích động đến nỗi
hai mắt cũng đỏ dần.
Từ việc thầm mến một người, cho đến bước đầu tiên là đến gần,
những chua xót cay đắng trong đó chỉ có bản thân mới hiểu được.
*
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn nói một câu, thực ra CP của
thiên văn này vẫn chưa quyết định đâu, cho nên sau cùng Mộc Cẩn
Chi sẽ chọn ai, sẽ cùng ai, tôi cũng không biết.
__Hết chương 2__