Chương 5 – Nhớ Nhung
“Xin lỗi, mong nhường đường một chút.” Một giọng nói trầm thấp
lại từ tính quen thuộc kéo Mộc Cẩn Chi ra khỏi dòng suy nghĩ mơ
màng. Khi cậu đã tỉnh táo lại, lại còn chăm chú nhìn người đàn
ông trước mặt, cậu phát hiện trong ánh mắt người đàn ông này chỉ
có sự xa cách lãnh đạm. Đây không phải quân vương Mục Long
Hiên yêu cậu thương cậu, mà chỉ là một người xa lạ, phải, một
người xa lạ.
Ngay lập tức trên mặt xuất hiện ý cười ôn hòa lễ độ, Mộc Cẩn Chi
cười nói: “Ngại quá, tôi là Mộc Cẩn Chi, Mộc của mộc đầu, Cẩn đại
biểu cho mỹ ngọc, Chi trong chi hồ giả dã. Không phải tôi cố ý
ngăn cản anh, chỉ là thấy anh có khí độ bất phàm, muốn quen
thêm một người bạn, anh có thể cho tôi số di động của anh không?”
Thật ra lúc đầu nhìn thấy Mộc Cẩn Chi, người đàn ông đó cũng có
chút kinh diễm, nhất là ánh mắt mà Mộc Cẩn Chi vừa nhìn hắn, có
sự hoài niệm, than thở, luyến ái và mâu thuẫn, phức tạp như vậy,
rồi lại mê người đến thế, như thể vượt qua cả không gian và thời
gian. Nhưng người này rõ ràng không biết Mộc Cẩn Chi, hắn chỉ
nghĩ ra được Mộc Cẩn Chi đang thông qua hắn để nhìn một người
nào đó, ý nghĩ này làm hắn mất hứng. Hắn không có hứng thú làm
thế thân cho bất kỳ ai khác, cho nên mới lạnh lùng lên tiếng cắt
ngang dòng suy nghĩ của Mộc Cẩn Chi. Nhưng hắn không ngờ,
Mộc Cẩn Chi lại có thể khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ngay lập tức,
còn cười muốn xin số của hắn. Điều này làm hắn có chút hứng thú,
không khỏi hơi nhíu mày, quan sát Mộc Cẩn Chi từ trên xuống dưới
một lượt.
“À? Vậy cậu định dùng cái gì để trao đổi?” Người đàn ông nhìn
chằm chằm vào ánh mắt Mộc Cẩn Chi, trong lòng không khỏi thầm
tán thưởng một câu “Đẹp thay cho một đôi mắt long lanh!”, thật sự
rất giống một mỹ nhân được tạo ra từ ngọc.
“Vậy anh muốn gì?” Mộc Cẩn Chi thấy xung quanh đã bắt đầu có
người chú ý đến hai người họ, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ,
vốn chỉ là một chuyện xin số điện thoại rất đơn giản, giờ lại biến
thành phức tạp thế này, thật là ngoài dự đoán của người khác.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, đưa điện thoại của cậu cho tôi, tôi
dùng điện thoại của cậu gọi đến số của tôi, chờ khi tôi nghĩ ra sẽ
cho cậu biết tôi muốn gì.” Vừa nhìn qua đã biết người đàn ông này
có thói quen ra lệnh cho người khác, nói ngay một lượt không để
Mộc Cẩn Chi có cơ hội cự tuyệt. Chờ khi Mộc Cẩn Chi đưa di động
ra, hắn lập tức cầm lấy điện thoại của Mộc Cẩn Chi, lưu số của
mình vào trong điện thoại cho cậu vô cùng tự nhiên, còn dùng điện
thoại của cậu để gọi vào số của mình.
Làm xong tất cả, người đàn ông trả lại điện thoại di động cho Mộc
Cẩn Chi, sau đó hắn hơi cong môi, đôi mắt phượng câu hồn cười
đến mức cực kỳ tà khí, trong giọng nói cũng chẳng có ý tốt gì:
“Mộc Cẩn Chi, nhớ kỹ tên tôi. Tôi là Mục Long Tường, tôi tin chúng
ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh.” Nói xong, Mục Long Tường cũng
không đợi cho Mộc Cẩn Chi có cơ hội phản ứng, đi lướt qua Mộc
Cẩn Chi đến căn phòng hắn đã đặt từ trước, để lại một mình Mộc
Cẩn Chi ngơ ngẩn đứng đó.
Cúi đầu nhìn lại tên người đàn ông kia được lưu lại trong điện
thoại của mình để xác nhận, Mộc Cẩn Chi không khỏi cười khổ,
Mục Long Tường, Mục Long Tường, Mục Long Tường. Đúng là
giống nhau như thế.
Mục Long Hiên à Mục Long Hiên, Hoàng thượng của ta, rõ ràng đã
cách nhau thời gian nghìn năm, vậy mà trong lòng ta duyên phận
này chưa từng cắt đứt, rốt cuộc là do người quá mức chấp nhất,
hay là hai chúng ta vẫn nhất định phải dây dưa lấy nhau? Hoặc là,
dấu vết của người lưu lại trong lòng ta đã khắc quá sâu, không thể
nào xóa nhòa.
Thở dài không tiếng động dưới đáy lòng, Mộc Cẩn Chi quyết định
không nghĩ nhiều nữa, dù sao có nghĩ cũng vô dụng, cứ thuận theo
tự nhiên là được rồi. Bất luận Mục Long Tường có phải là Mục
Long Hiên chuyển thế không, kiếp này cậu sẽ không để cho bất kỳ
ai nắm giữ cuộc sống của cậu, cướp đi tự do của cậu.
Nghĩ thông suốt điều đó, Mộc Cẩn Chi trở về chỗ ngồi, đưa số điện
thoại di động vừa mới lấy được cho Quan Minh xem: “Quan thiếu
gia, tớ làm được rồi, có thể buông tha cho tiểu nhân không?”
“Miễn cưỡng qua cửa.” Quan Minh cố ý học theo vẻ vênh váo hống
hách của mấy ông quan lớn, bĩu môi nói xong, chỉ là loại uy
nghiêm này chưa duy trì được một giây đã bị chính cậu ta phá bỏ,
vẻ mặt bát quái đến gần sát Mộc Cẩn Chi, nói: “Anh trai vừa rồi
trông bề ngoài rất được đó, đôi mắt phượng kia thật sự có thể nói
là câu hồn đoạt phách, khí thế còn mạnh nữa, dáng người đẹp
không chê vào đâu được, hình tam giác cực phẩm đó! Nếu có thể
sờ vào cơ bụng kia… Khà khà… Khà khà…”
“Quan, Minh!” Lúc Quan Minh trưng ra vẻ mặt dung tục đáng
khinh, sau lưng cậu truyền ra hai tiếng không nặng không nhẹ,
chính là giọng nói của Lý Côn. Sau đó, chỉ thấy vẻ mặt Quan Minh
cứng đờ lại.
“Á… Ha ha…” Quan Minh cười lớn, vội vàng thay đổi đề tài. “Chơi
tiếp, chơi tiếp, ha ha.”
Chơi khoảng hai tiếng, Mộc Cẩn Chi cảm thấy mình hơi say, liền đề
nghị đi thanh toán tiền rồi về trường học, bất quá khi cậu gọi phục
vụ sinh tới, lại phát hiện bàn của mình đã được trả tiền.
Có chút kinh ngạc hỏi phục vụ sinh, Mộc Cẩn Chi nghĩ có thể là
người tên Mục Long Tường kia đã thanh toán, không khỏi cau mày
lại, trong lòng có chút không thoải mái. Vì cậu không muốn nợ ân
huệ từ một người xa lạ, cho nên cậu hỏi ngay lập tức: “Xin hỏi vị
tiên sinh trả tiền đó còn ở đây không?”
“Anh ta đi từ nửa tiếng trước rồi.” Phục vụ sinh trả lời lễ phép
xong, đã bị một bàn khác gọi đi mất, chỉ có thể để lại Mộc Cẩn Chi
bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, có chút phiền não.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ mời lại
anh ta.” Trần Phóng nghĩ đến đủ loại tình huống, thực sự không
hiểu một người bị coi thành đối tượng của một trò đùa ác không
chỉ không tức giận, ngược lại còn thanh toán tiền cho người khác.
Bất quá hắn thấy tâm tình Mộc Cẩn Chi hình như không được tốt
cho lắm, nghĩ Mộc Cẩn Chi chỉ đơn giản không muốn nợ người ta,
lập tức an ủi Mộc Cẩn Chi một câu.
“Ừ, sau này rồi nói!” Mộc Cẩn Chi không muốn vướng mắc nhiều
nữa, dù sao Mục Long Tường kia cũng không nhất định là Mục
Long Hiên, hơn nữa, nếu là phải thì đã sao? Dù có là Mục Long
Hiên, Mục Long Tường kia đã không còn nhớ cậu, sau này chỉ cần
giữ vững khoảng cách như một người xa lạ với anh ta là được.
Quay về trường học, Mộc Cẩn Chi tắm xong liền lên giường nghỉ
ngơi, cả ngày hôm nay rất mệt, hơn nữa cậu còn uống rượu. Vừa
mới nằm xuống chưa được bao lâu, đã bị cơn buồn ngủ vây lấy,
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Trong mơ, dường như Mộc Cẩn Chi nghe thấy tiếng cười giòn giã
của một đứa bé, còn nghe thấy đứa bé kia kêu to: “Thái tử ca ca,
Thái tử ca ca, đừng học bài nữa, chơi cùng Cẩn Chi được không?”
Dần dần, giọng nói càng lúc càng gần, Mộc Cẩn Chi nhìn thấy rõ
hình ảnh trước mặt, hóa ra chính là chuyện kiếp trước khi cậu còn
nhỏ. Lúc đó Mục Long Hiên vẫn chưa làm Hoàng đế, chỉ là Thái tử,
mà cậu cũng chỉ được vài tuổi, còn là một đứa bé không hiểu
chuyện gì hết, khi ấy Mục Long Hiên nhìn thấy cậu chạy tới sẽ bế
cậu đặt lên đùi hắn.
“Cẩn Chi ngoan, chờ ca ca viết xong bài này sẽ chơi cùng Cẩn Chi,
được không?”
“Vâng, Cẩn Chi ngoan.”
Mộc Cẩn Chi nhìn tiểu Thái tử còn nhỏ tuổi trong giấc mơ, nhìn
hình ảnh một đứa trẻ lớn bế một đứa trẻ nhỏ, chỉ cảm thấy hai mắt
nóng lên, trong ngực như có một loại tình cảm nóng rực đang quay
cuồng, cháy đến nỗi linh hồn cậu cũng đau theo.
Tới giờ này khắc này, Mộc Cẩn Chi mới phát hiện, hóa ra cho tới
giờ ký ức về kiếp trước không hề mờ nhạt theo thời gian trôi, sủng
nịch, bồi bạn đó, đều đã khắc ghi trong cốt tủy của cậu.
Mục Long Hiên à Mục Long Hiên, có phải chỉ cần trí nhớ của ta
vẫn còn, người sẽ lưu lại ấn ký trong ta, vĩnh viễn cũng không thể
phai mờ, đúng không?
Còn chưa nghĩ được gì nhiều, cảnh trong mơ đã thay đổi, biến
thành chuyện khi cậu mười sáu tuổi. Mục Cẩn Chi mười sáu tuổi
chính là lúc cậu đẹp nhất, dáng người đẹp, ngoại hình đẹp, còn
Mục Long Hiên đã nắm giữ thiên hạ từ lâu, phong độ khí vận đều
tăng dần theo tuổi tác. Mục Cẩn Chi mới nhảy một điệu múa Nghê
Thường xong, Mục Long Hiên đã bế ngang cậu lên, đi thẳng tới
long sàng.
“Cẩn Chi, làm Hoàng hậu của ta, được không?”
Nhưng mà, câu hỏi của Mục Long Hiên chỉ đơn giản là hỏi cho có
thôi. Hắn căn bản không cho Mục Cẩn Chi cơ hội để trả lời, đã cúi
đầu xuống hôn Mục Cẩn Chi, sau đó cởi từng lớp từng lớp vũ y
màu đỏ trên người Mục Cẩn Chi, giống như hắn đang cởi giá y cho
Mục Cẩn Chi.
Dấu hôn của Mục Long Hiên lưu lại trên mỗi một tấc thân thể Mục
Cẩn Chi, nhất là hình xăm hoa thược dược kéo dài từ sau eo đến
tận đùi Mục Cẩn Chi, vừa hôn vừa liếʍ, chỉ hận không thể làm
bông thược dược kia nở to hơn, diễm lệ hơn.
“Ưm… Đau…”
Khi đó Mục Cẩn Chi vẫn chưa học thuật phòng the, lần đầu tiên với
Mục Long Hiên thật sự là đau đến tận xương tủy. Mục Long Hiên
cũng không có nhiều động tác ôn nhu, ngược lại còn cực kỳ mãnh
liệt, khiến cậu đau đến cùng cực, đau đến mức cậu hận không thể
chết ngay, nhưng đằng sau cơn đau đớn chính là những triền miên
khắc cốt ghi tâm, những lời ân ái trêu đùa nhu tình tự thủy. Khoái
cảm ăn mòn cả xương cốt cùng sự sợ hãi xa lạ với tìиɧ ɖu͙©, vẫn
luôn làm Mục Cẩn Chi run rẩy cả người.
“Cẩn Chi… Cẩn Chi… Cẩn Chi!”
Mộc Cẩn Chi chỉ cảm thấy cảnh tượng hương diễm tứ chi quấn
chặt trước mắt, hình ảnh kiều diễm trên tấm chăn đỏ của long
sàng đó đều dần mờ đi, nhưng tiếng gọi thâm tình sát bên tai cậu
của Mục Long Hiên bỗng trở nên rõ ràng hơn hẳn, khiến cậu kinh
hãi bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Mở choàng mắt, Mộc Cẩn Chi vẫn chưa hồi phục tinh thần từ
những cảnh trong mơ, với nhiệt độ da thịt hai người dán chặt vào
nhau. Cậu ngơ ngẩn nhìn bức tường không thể thấy rõ trong bóng
đêm, biết nhất định qυầи ɭóŧ của mình bị bẩn, bởi vì thân thể cậu
vẫn đang chìm trong dư vị xuất tinh trong mơ. Nhưng cậu không
muốn động đậy, cũng không chịu dậy thay quần, chỉ muốn được
quay trở lại trong cơn tìиɧ ɖu͙© say sưa vừa đau vừa vui sướиɠ đến
cực hạn một lần nữa. Cậu vươn tay sờ ra sau eo, kiếp trước ở chỗ
đó có hình xăm hoa thược dược rất lớn, do chính tay Mục Long
Hiên xăm cho cậu. Kiếp này, ở đó vô cùng bóng loáng, sờ vào làn
da thấy trơn mềm, dần dần, trong lòng cậu trào dâng một cảm giác
trống vắng khó hiểu.
Kỳ thực tới tận lúc này, sao Mộc Cẩn Chi có thể không hiểu, cậu
đang nhớ Mục Long Hiên. Mục Long Hiên kiếp trước đối với cậu
mà nói, là phụ thân, là ca ca, là tri kỷ, là người yêu bồi bạn suốt
đời, tình cảm nồng hậu như vậy, chung sống thân mật như vậy,
làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ đây? Tuy rằng Mục Long Hiên giam
cầm tự do của cậu, nhưng tình yêu giữa cậu và Mục Long Hiên
đúng là chân chân thực thực.
Trước kia Mộc Cẩn Chi không quan tâm, không nghĩ ngợi nhiều,
chỉ bởi vì cậu cho rằng người như Mục Long Hiên sẽ không còn
nữa, nhưng không ngờ hôm nay cậu lại gặp một người giống Mục
Long Hiên từ tận trong xương, vậy mà người đó lại lạnh lùng cợt
nhả với cậu, cảm giác như thế thật sự cậu không thể chịu nổi. Cậu
có thể chấp nhận cả đời này không có người như Mục Long Hiên,
nhưng không có cách nào chấp nhận có một ngày Mục Long Hiên
thờ ơ với cậu, cho dù người đó chỉ có khuôn mặt của Mục Long
Hiên, chứ không phải Mục Long Hiên chân chính.
Cho nên, dù xa lạ với Mục Long Tường, Mộc Cẩn Chi cũng thấy
ghét Mục Long Tường, ghét đến nỗi không muốn gặp lại lần thứ hai
nữa; chỉ vì cậu ghét Mục Long Tường có dáng vẻ giống Mục Long
Hiên, lại càng ghét tên của Mục Long Tường chỉ khác Mục Long
Hiên đúng một chữ. Trong tim Mộc Cẩn Chi, sự tồn tại của Mục
Long Hiên là độc nhất vô nhị, là tình yêu và nỗi nhớ kéo dài từ kiếp
trước đến tận bây giờ của cậu, không có bất luận người nào có thể
đánh đồng với Mục Long Hiên. Dù cậu và Mục Long Hiên không
thể cùng nhau được, cậu cũng không chấp nhận có ai đó phá hỏng
sự hoàn mỹ giữa cậu và Mục Long Hiên.
Đúng vậy, ở trong tim Mộc Cẩn Chi, tuy rằng kiếp trước cậu khuyết
thiếu tự do, nhưng tình cảm giữa cậu và Mục Long Hiên cũng là
hoàn mỹ không có một chút tỳ vết. Trong lòng cậu, tình cảm đó
như một bảo bối trân quý, là thứ mà cậu sẽ cất giấu kỹ lưỡng. Cho
dù một ngày nào đó cậu tìm được bạn trai, sẽ có tình yêu mới,
nhưng những ký ức đó, người tên Mục Long Hiên đó, không bao giờ
tan biến trong lòng cậu.
*
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra chuyện xưa của Mục Cẩn Chi và
Mục Long Hiên vừa thô bạo vừa có yêu, oa ha ha ~
PS: Đối với tất cả suy đoán và nghi vấn của mọi người, tôi cũng
chỉ có một câu, hiện tại kết luận vẫn còn quá sớm.
__Hết chương 5__