Chương 4

Chương 4 – Gặp Gỡ

“Không phải đại học năm nhất không được phép mang máy tính

sao?” Sau khi Mộc Cẩn Chi thu dọn đồ đạc xong, liền quay đầu hỏi

Quan Minh đã chạy về bật trò chơi trên máy tính Apple của mình,

lại thấy Quan Minh tươi cười mờ ám, cũng một câu nói với ý tứ

hàm súc: “Trên có chính sách, chúng ta ở dưới có đối sách mà!”

Nhướng mi, Mộc Cẩn Chi cũng không vướng mắc vấn đề này nữa,

dù sao thì người khác có mang máy tính hay không cũng không

liên quan gì nhiều đến cậu, chỉ là cậu có chút hiếu kỳ thôi, hiếu kỳ

tại sao đại đa phần con trai hiện đại đều không tách khỏi cái máy

tính. Có lẽ do kiếp trước sống ở thời cổ đại, bản thân cậu không ỷ

lại nhiều vào các sản phẩm điện tử, chỉ cảm thấy những sản phẩm

điện tử đó quả thực rất tiện dụng, có thể giúp cậu tiết kiệm được

rất nhiều thời gian. Cậu có rất nhiều đồ vật như vậy, nhưng không

đến nỗi tách khỏi nó sẽ không sống nổi, dù sao trong mắt cậu các

sản phẩm điện tử cùng lắm chỉ là những công cụ hữu dụng mà

thôi.

Mộc Cẩn Chi là người cuối cùng đến ký túc xá, mà mấy người đến

trước cậu đã dọn dẹp ký túc xá rất sạch sẽ. Cậu không bỏ chút

công sức cho việc này, lại trực tiếp hưởng thụ thành quả của các

bạn cùng phòng, trong lòng không khỏi có chút áy náy, cho nên

cậu quyết định buổi tối sẽ mời các bạn cùng phòng đi ăn cơm,

xong lại đi hát một lúc, coi như thắt chặt thêm tình cảm với các

bạn chung phòng.

Mộc Cẩn Chi nói ra đề nghị này, Lý Côn không nói gì, còn Quan

Minh và Trần Phóng lại hưởng ứng cực kỳ nhiệt tình, bất quá mấy

cậu này không có hứng thú với ca hát, nói là đi hát, không bằng

vào quán bar trên phố chơi một chút.

Ngẫm nghĩ, Mộc Cẩn Chi cảm thấy trước kia mình chưa từng đến

quán bar, hơn nữa cậu cũng sắp đầy mười tám tuổi, đến quán bar

một lần cũng không phải chuyện gì lớn, vì thế cậu gật đầu, đồng ý

với đề nghị của Quan Minh và Trần Phóng.

“Được rồi! Chờ tớ hai mươi phút, chơi xong cửa này đã! Oa oa oa!

Đừng chết đóooo!” Quan Minh hét lên một tiếng xong, liền quay

đầu vùi mình chơi game.

Nhìn Quan Minh như vậy, Mộc Cẩn Chi thấy buồn cười, dù sao thì

ấn tượng ban đầu của cậu về Quan Minh là vô cùng nhã nhặn,

không ngờ tiếp xúc nhiều hơn một chút mới phát hiện sự nhã nhặn

của đối phương chỉ là biểu tượng, kỳ thực thần kinh cực kỳ thô,

tính tình cũng hoạt bát. Dùng một từ mà cậu vừa mới học được

trên internet để hình dung về Quan Minh, vậy thì chỉ có hai chữ

“nhị hóa”.

Chờ Quan Minh chơi xong, mấy người cũng đã chuẩn bị xong xuôi,

có thể đi ngay lập tức. Mộc Cẩn Chi chưa quen thuộc với các khu

phụ cận của trường học, nên cậu để cho hai người sống ở Bắc

Kinh là Quan Minh và Lý Côn quyết định đi ăn ở đâu.

“Cậu có thể ăn cay không?” Dường như Quan Minh rất thành thạo

trong việc ăn uống, sau khi ngẫm nghĩ liền quay sang hỏi Mộc Cẩn

Chi, hai mắt sáng long lanh, vừa nhìn đã biết cậu ta vô cùng mong

chờ và khát vọng đối với đồ ăn cay.

Lắc đầu, Mộc Cẩn Chi cười, nói với Quan Minh mang vẻ mặt thất

vọng: “Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi. Tớ là người Quảng Châu, từ

nhỏ đã không thể chạm vào ớt, e là không thể ăn cay cùng cậu

được.”

“À… Là vậy hả… Được rồi…” Cười với Mộc Cẩn Chi, Quan Minh lại

trưng ra vẻ mặt đau khổ nói với Lý Côn: “Vậy cậu quyết định đi! Tớ

cũng không biết ăn cái gì, rắc rối lắm!”

Lạnh nhạt nhìn lướt qua Quan Minh, Lý Côn quyết định luôn: “Gần

chỗ này có Giang Nam Xuân, hương vị không tồi, cả người phương

Nam phương Bắc đều có thể tiếp nhận khẩu vị, đến đó đi!”

“Được!” Mộc Cẩn Chi gật đầu. Trần Phóng nhún vai tỏ vẻ không có

ý kiến gì, sau đó bốn người đến thẳng Giang Nam Xuân.

Lúc ban đầu mới đến Quan Minh muốn uống rượu, Lý Côn lại chỉ

nhàn nhạt nhìn sang Quan Minh, Quan Minh lập tức cười ha ha

buông tha cho ý tưởng này. Chỉ là tuy cậu cười ha ha, nhưng vẻ

mặt lại đau khổ nhăn nhó, khiến cho Mộc Cẩn Chi và Trần Phóng

đều bật cười.

“Tớ nói này Quan Minh, sao cậu sợ Lý Côn quá vậy? Cứ như các

cụ ngày xưa gặp phát xít ấy!” Trần Phóng chế giễu nhướng mi với

Quan Minh, rất có mùi vị muốn chia rẽ ly gián. Chỉ tiếc bả vai

Quan Minh vẫn không thẳng lên, ngay lập tức cậu ủ rũ nói: “Co

được giãn được, mới là việc đại trượng phu nên làm…”

Nâng chén trà lên đầy tao nhã, khẽ nhấp một ngụm, Mộc Cẩn Chi

nhìn Quan Minh và Trần Phóng tranh cãi như thể xem hài kịch, bất

quá cậu vẫn không quên dùng khóe mắt liếc sang Lý Côn, đã thấy

Lý Côn giúp Quan Minh bóc vỏ mấy con tôm bỏ vào trong bát cho

Quan Minh, sự quan ái và chu đáo đó ai cũng có thể nhìn ra.

Thở dài nhẹ nhàng một tiếng, Mộc Cẩn Chi nhìn thấy hình ảnh như

vậy không khỏi nhớ đến kiếp trước của mình. Lúc đó cậu thích ăn

cua, bản thân lại không biết bóc vỏ, Mục Long Hiên cũng không nỡ

để cậu bẩn tay, cũng không cho phép cung nữ thái giám động thủ,

sau cùng toàn bộ cua cậu ăn đều do Mục Long Hiên tự tay bóc vỏ

đút cho cậu, sự sủng ái của quân vương khi ấy thật sự khiến cả

triều dã khϊếp sợ, người người ao ước. Chỉ là…

Aizzz… Chẳng biết tại sao lại nhớ đến Mục Long Hiên, Mộc Cẩn Chi

đặt chén trà xuống, bắt đầu dùng cơm, quyết định không nghĩ

nhiều nữa. Dù sao cũng là chuyện của kiếp trước, nghĩ nhiều cũng

vô ích.

Ăn cơm được một nửa, đột nhiên có người đứng sau lưng Mộc Cẩn

Chi vỗ vai cậu, Mộc Cẩn Chi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vẻ mặt

kinh hỉ của bạn học cùng trung học Vương Long. Có chút kinh

ngạc nhìn Vương Long, Mộc Cẩn Chi vội vàng đứng lên, cười lễ độ:

“Cậu cũng thi ở Bắc Kinh?”

“À… Đúng vậy!” Vương Long thấy Mộc Cẩn Chi vẫn nhớ rõ hắn, còn

cười tươi như vậy, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh mà đỏ

mặt lên, hồi hộp thành ra nói lắp: “Nghỉ hè vốn định hẹn cậu đi

chơi, nhưng điện thoại di động của cậu luôn không gọi được, QQ

cũng không đăng nhập, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật là trùng

hợp! Tớ còn đang nghĩ xem phải tìm cậu thế nào! Tớ… Tớ học khoa

tài chính, ở Bắc Đại, cậu thì sao?”

Chuyện này đúng là có chút kinh ngạc. Mộc Cẩn Chi thấy mặt

Vương Long hơi đỏ, thần thái và ánh mắt có chút khác lạ, điều này

làm cho cậu không khỏi động dung, dù sao được một người thế

này đặt trong tim cũng khiến người ta cảm động.

Vì thế, Mộc Cẩn Chi càng cười chân thành hơn, ôn hòa nói: “Tớ học

khoa tiếng Trung.” Nói xong, Mộc Cẩn Chi quay người lại giới thiệu

các bạn cùng phòng của mình cho Vương Long quen biết, cũng

đúng lúc này những người bạn đi cùng Vương Long đang gọi hắn

qua đó. Cả hai đều có cuộc gặp riêng, không thể tiếp tục tán gẫu,

cho nên cuối cùng Vương Long và Mộc Cẩn Chi trao đổi số mới ở

Bắc Kinh cho nhau, còn hẹn sau này sẽ ăn cơm cùng, lúc này mới

được coi là tạm biệt.

Chờ Mộc Cẩn Chi ngồi xuống, Quan Minh bắt đầu nhìn Mộc Cẩn

Chi bằng ánh mắt kỳ lạ, bất quá cậu cũng chỉ cười trộm chứ không

hỏi gì ngay lúc đó. Nhất là cậu còn nhìn thấy vẻ mặt vân đạm

phong khinh trước sau như một của Mộc Cẩn Chi, cũng không tiện

nói cái gì, chỉ là trong đầu mơ hồ có chút suy nghĩ khác thường,

cảm thấy có lẽ Mộc Cẩn Chi là đồng đạo.

Ăn cơm xong, được Quan Minh dẫn đường, mấy người đến một

quán bar cách đó không xa. Quán bar này thuộc loại high bar, vừa

bước qua cửa, Mộc Cẩn Chi đã nhíu mày hơi lưỡng lự, vô cùng

không thích cảnh ồn ào ầm ĩ bên trong. Vì thế, cậu kéo tay Quan

Minh, lớn giọng hỏi: “Không có chỗ nào an tĩnh một chút sao? Ở

đây rất ồn!”

“A? Cậu không thích à?” Buồn rầu nhìn Mộc Cẩn Chi, Quan Minh

phát hiện đúng là Mộc Cẩn Chi rất không thích, liền ra ngoài đầu

tiên, sau đó đề nghị: “Vậy chúng ta tìm một thanh bar an tĩnh đi!

Aizzz, tiếc thật đấy, vốn hôm nay có buổi trình diễn vũ đạo nóng

bỏng lắm, vậy mà không được xem!”

“Cậu thích không có nghĩa người khác cũng thích, đến thanh bar

chúng ta thường tới đi, an tĩnh, môi trường cũng tốt!” Lý Côn nói

xong, rất tự nhiên ôm vai Quan Minh ở bên cạnh, dẫn Trần Phóng

và Mộc Cẩn Chi đi về phía trước.

Nhìn bóng dáng hài hòa của Lý Côn và Quan Minh, Trần Phóng

nhìn thế nào cũng thấy có chút là lạ, nhưng hắn là một thẳng nam,

cũng không biết là lạ ở chỗ nào, cho nên cuối cùng hắn chỉ biết gãi

đầu gãi tóc, không hỏi gì hết, chỉ nghĩ quan hệ giữa Lý Côn và

Quan Minh rất mật thiết.

Lý Côn chọn thanh bar này quả thực có môi trường không tồi, trang

hoàng rất có phẩm vị. Mộc Cẩn Chi vừa bước vào đã cảm thấy rất

thoải mái, tiếng đàn dương cầm ôn nhu như thì thầm bên tai, bức

màn mỏng bay nhè nhẹ có chút mê ly lưu luyến, đèn treo màu

vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp và sự biếng nhác nhàn nhạt, khiến

cho lòng người mau chóng thả lỏng.

“Chỗ này không tồi, cảm giác rất thoải mái.” Mộc Cẩn Chi vừa ngồi

xuống đã tán thưởng.

“Đúng là không tồi, chỉ là im lặng quá, nói chuyện cũng phải dè

dặt.” Tuy rằng Trần Phóng không quá thích những nơi có chút

thanh lịch tao nhã này, nhưng cũng không ngăn cản tâm tình

thưởng thức của cậu.

“Phải đó! Tớ thích đi high bar hơn, tha hồ náo nhiệt!” Quan Minh

như thể tìm được tổ chức của mình, vội vàng nói với Trần Phóng:

“Bình thường Lý Côn thích tới đây, nếu muốn tớ nói vẫn là high bar

vừa rồi là tốt nhất, màn nhảy nóng bỏng của tớ! Cứ vậy mà bỏ lỡ!

Tiếc quá à! Aizzz…”

Lý Côn không để ý tới Quan Minh, dứt khoát gọi phục vụ sinh mang

mấy ly rượu và đồ ăn vặt đến. Nghe Quan Minh nói vậy, Mộc Cẩn

Chi có chút ngại ngùng, có cảm giác như cậu làm mất hưng trí của

Quan Minh, nhưng mà quả thật cậu không thích không khí trong

high bar. Cậu nhìn lướt qua mọi nơi trong thanh bar này, thấy một

chiếc đàn dương cầm, trong lòng có một chủ ý, không khỏi quay

đầu nói với Quan Minh: “Tuy tớ không thể nhảy cho cậu xem,

nhưng tớ có thể đàn một bản nhạc, xem như bồi thường cho cậu,

có thể chứ?”

Hai mắt sáng lên, kỳ thực Quan Minh chỉ cằn nhằn theo thói quen

thôi, nhưng không ngờ lại có phúc lợi như vậy, đương nhiên cậu sẽ

không bỏ qua, liền gật đầu ngay lập tức, hưng phấn nói: “Được đó

được đó. Cậu đánh đàn dương cầm khẳng định rất hay. Đợi cậu

đánh đàn xong, chúng ta chơi trò đại mạo hiểm!”

“Đại mạo hiểm?” Mộc Cẩn Chi chưa từng choi trò này, tất nhiên

không hiểu gì. Nhưng lúc này Quan Minh càng muốn nghe cậu

đánh đàn dương cầm hơn, không giải thích nhiều, chỉ thúc giục

Mộc Cẩn Chi: “Mau lên mau lên, chờ cậu đàn xong tớ sẽ nói cách

chơi!”

“Được rồi!” Mộc Cẩn Chi thở dài dưới đáy lòng một tiếng, đi ra hỏi

phục vụ sinh xem có thể mượn dương cầm để đàn một bản không.

Sau khi được đồng ý, cậu đến trước cây đàn dương cầm thuần một

màu đen kia, ngồi xuống bắt đầu đàn khúc nhạc mà cậu vô cùng

thích, “Thu nhật tư ngữ”.

Tiếng đàn du dương phát ra theo những ngón tay trắng ngần thon

dài của Mộc Cẩn Chi, người bên ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng

đẹp. Đặc biệt là khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mộc Cẩn Chi được

làm nổi bật dưới ánh đèn vàng, có vẻ càng thêm nhu hòa, đường

nét ưu mỹ, thật sự không biết khúc nhạc mê người hơn, hay là cậu

mê người hơn.

“Chậc…” Nhìn Mộc Cẩn Chi chuyên tâm đánh đàn, Quan Minh

không khỏi tán thưởng thành lời: “Trên đời này thực sự có người

giống như Mộc Cẩn Chi sao, vẻ ngoài nghịch thiên như vậy thì thôi

đi, khí chất còn tốt như vậy nữa, aizzz… Đẳng cấp dế trũi như

mình nên ở đâu đây…”

“Đồng cảm.” Trần Phóng thấy Mộc Cẩn Chi đã đàn xong một khúc

chuẩn bị trở về, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Quan Minh,

tỏ vẻ vô cùng đồng ý với lời nói của Quan Minh.

“Sao nào, Quan thiếu gia vừa lòng rồi chứ!” Mộc Cẩn Chi ngồi vào

chỗ cũ, bưng ly rượu của mình khẽ nhấp một ngụm, hương vị của

rượu làm cậu hưởng thụ hơi nheo mắt lại, cong khóe môi cười với

Quan Minh.

“A, trời ơi trời ơi!” Có lẽ dáng vẻ này của Mộc Cẩn Chi xuất hiện rất

ít, chỉ thấy Quan Minh như đang muốn tự sát, ôm ngực ngửa đầu

than vãn: “Tớ chết mất thôi, cậu đừng có nheo mắt cười với tớ

nữa, tớ chết thật đây, cậu đúng là tai họa! Quả thực làm mù lòa đôi

mắt chó của tớ!”

“Á…” Mộc Cẩn Chi không biết phải nói gì, không khỏi vươn tay xoa

mặt mình, cảm thấy không hiểu lời của Quan Minh lắm, bởi vì cậu

không có quá nhiều cảm giác đối với diện mạo của người ta. Cậu

có thói quen khi nhìn một người sẽ nhìn vào khí chất của người

đó, ít khi kinh diễm về khuôn mặt đối phương. Còn về chính cậu,

bởi vì trải qua hai kiếp mà bề ngoài không khác gì nhau, nhìn nó

suốt bao nhiêu năm qua, cậu đã quen từ lâu, càng cảm thấy không

có gì hay để nhìn, hơn nữa cậu càng yêu thích những anh đẹp trai

tuấn lãng giống Lý Côn hơn.

Bất quá, Mộc Cẩn Chi không có cảm giác về mình, không có nghĩa

là người khác không có cảm giác. Ngũ quan của cậu gần như là

hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan như mỹ nhân cổ điển, nhưng cằm lại

không quá nhọn giống vậy, ngược lại độ cong rất nhu hòa, mặt mũi

hơi đẫy đà, hơn nữa da dẻ cậu nhẵn nhụi như sứ trắng, vừa nhìn

qua đã khiến người ta kinh diễm. Đôi môi cậu như biết cười, cho

dù là lúc bình thường không cười cũng làm người ta cảm thấy ý

cười nhè nhẹ, vào lúc nghiêm túc thì rất ôn hòa, lúc không nghiêm

túc lại mang chút tà khí, màu môi đỏ tươi, khi thấm nước ướt sẽ

đặc biệt mê người, rất là phong lưu.

Về phần mũi, mũi Mộc Cẩn Chi rất thẳng, nhưng không có cảm giác

quá mạnh mẽ, ngược lại đường nét tuyệt vời, vô cùng xinh đẹp,

nhất là lúc cậu nghiêng mặt, càng lộ rõ vẻ tinh xảo. Mà xinh đẹp

nhất trên khuôn mặt cậu, chính là một đôi mắt hạnh mỹ nhân, màu

mắt đen láy, lúc cậu nhìn người khác luôn khiến họ cảm thấy

trong con ngươi cậu như có dòng nước chảy lặng lẽ, cực kỳ mê

người. Càng tuyệt diệu hơn, chính là khi cậu nheo mắt lại, đuôi

mắt hạnh khẽ cong lên, tự nó mang một vẻ phong tình độc đáo

thuộc về mắt phượng.

Trong tao nhã có tiêu sái, cao quý mà lại không thiếu phong tình,

hơn nữa khí chất trầm lắng. Mộc Cẩn Chi như vậy, so với kiếp

trước, kỳ thật còn mị lực hơn nhiều, chỉ là chính cậu cũng không

biết thôi.

“Được rồi được rồi, không phải nói sẽ chơi đại mạo hiểm sao?

Chơi như thế nào? Mau bắt đầu đi!” Trần Phóng thấy Mộc Cẩn Chi

như đang có chút xấu hổ, lập tức lên tiếng giải vây.

“Ừ ừ, đúng rồi đúng rồi, vậy thì quay chai rượu đi! Quay vào ai

người đó phải đi đại mạo hiểm, ha ha ha!” Lúc Quan Minh nói còn

nhìn chằm chằm vào Mộc Cẩn Chi, rõ ràng không hề có ý tốt gì.

Có lẽ ý niệm của Quan Minh quá mức cường đại, vòng đầu tiên

vừa quay xong đã vào đúng Mộc Cẩn Chi. Nhìn thấy kết quả, Quan

Minh kinh hỉ suýt thì nhảy dựng lên, sau đó cậu ta hưng phấn nói:

“Mộc Cẩn Chi, lát nữa có vị khách nào vào đầu tiên, bất kể là nam

hay nữ, cậu đều phải đến đó, hôn người ta một cái!”

“Quan Minh!” Lý Côn vẫn không nói chuyện lúc này kịp thời ngăn

cản sự hưng phấn của Quan Minh. “Quá phận!”

Vừa nghe Lý Côn nói xong, Quan Minh lập tức ngừng công kích.

Trần Phóng tiếp tục giải vây, cười ha ha, nói: “Hôn một cái đúng là

hơi quá, theo tớ thấy, xin số điện thoại là được rồi.”

Biết hôm nay không thể chạy thoát, Mộc Cẩn Chi bất đắc dĩ gật

đầu, đứng dậy đi ra phía cửa, chuẩn bị chờ người tiếp theo vào sẽ

ra xin số điện thoại của người ta. Nhưng mà, đến khi người đó

thực sự vào quán bar, Mộc Cẩn Chi sững người. Cậu kinh ngạc

nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc tây trang màu đen vừa

xa lạ lại vừa quen thuộc, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt

đều mờ dần, chỉ còn lại khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia.

“Mục…” Long Hiên.

Một tiếng than thở nỉ non nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn vang lên

dưới đáy lòng, Mộc Cẩn Chi không thể nói thành lời, chỉ có thể tiếp

tục ngây ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu chỉ cảm thấy giờ

khắc này, cậu và người trước mắt đều cùng xuyên qua thời không,

trở về với thời đại cổ điển kia, dường như cậu nhìn thấy quân

vương của cậu cười ôn hòa với cậu, lại gọi cậu một tiếng thâm

tình: “Cẩn Chi.”

*

Tác giả có lời muốn nói: Một chương khá dài ~ tung hoa.

PS: mặt than công và nhị hóa thụ, thật là tuyệt phối ~ oa ha ha.

__Hết chương 4__