Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hậu Trọng Sinh

Chuong 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 29 – Áp Đảo



🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Cảm thấy hai tay Mộc Cẩn Chi giãy dụa rất mạnh, Mục Duy rời miệng đi, hơi chống thân thể dậy, cúi đầu nhìn Mộc Cẩn Chi. Vừa nhìn xuống đã phát hiện khuôn mặt Mộc Cẩn Chi đỏ ửng một cách mê người vì bị anh đè lên và cũng là do phẫn nộ, khiến cho anh trong lúc nhất thời lại sóng lòng dâng trào, tình tự khó nén.

“Cẩn Chi, gọi anh là Hoàng thượng.” Mục Duy mạnh mẽ áp phần eo sâu xuống một chút, làm cho lực đạo ở chân đè chặt Mộc Cẩn Chi trở nên lớn hơn, cũng làm hai đùi Mộc Cẩn Chi không thể không mở rộng hơn, gần như dạng ra đến mức cực hạn, cả phần mông đều như muốn nâng lên, mà hai tay anh cũng càng dùng sức giam giữ hai cổ tay Mộc Cẩn Chi, nên Mộc Cẩn Chi chỉ có thể đung đưa eo nhẹ nhàng, đến mức mặt càng lúc càng đỏ bừng.

“Hoặc gọi là tướng công, ông xã, phu quân, tùy tiện chọn một cái.” Lúc này, trạng thái quỷ súc bên trong Mục Duy đã hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ, anh thấy Mộc Cẩn Chi đã phải ngột ngạt như thế mà vẫn không chịu gọi theo ý muốn của anh, không khỏi cong khóe môi lên cười, cười đến mức cực kỳ tà khí. Vừa cười, anh vừa dùng toàn bộ cơ thể để áp chế thân thể Mộc Cẩn Chi, tạo thành tư thế hai chân anh đè lên đùi Mộc Cẩn Chi, thân thể thì chống lên, sau đó dùng một tay tiếp tục giữ chặt cổ tay Mộc Cẩn Chi, tay kia nhanh chóng kéo áo ngoài màu đen của Mộc Cẩn Chi ra, dùng tay áo trói chặt hai cổ tay Mộc Cẩn Chi, thủ pháp kia tuyệt đối chuyên nghiệp chặt chẽ hơn Mộc Cẩn Chi gấp trăm lần, làm Mộc Cẩn Chi muốn giãy dụa hai tay cũng không thể được, chỉ có thể bị cố định trên đỉnh đầu.

Đợi trói xong, Mục Duy mới buông tay ra, cuối cùng cũng có thể khống chế được thân thể Mộc Cẩn Chi thật tốt. Anh bế ngang Mộc Cẩn Chi lên đổi sang hướng khác, để đầu Mộc Cẩn Chi đặt giữa hai chiếc gối mềm mại, khiến cho toàn bộ khuôn mặt Mộc Cẩn Chi rơi vào khe hở của hai chiếc gối.

“Mục Duy!” Vừa mới bị ném lên giường, Mộc Cẩn Chi đã không nhịn được mà kêu lên, sau đó cậu giơ chân định đạp Mục Duy, nhưng vì không có hai tay chống đỡ, ngay lập tức chân đã bị Mục Duy nắm lấy.

Hôn lên mu bàn chân Mộc Cẩn Chi một cái, thân thể Mục Duy lại đè xuống ngay, vừa đè vừa cố sức tách rộng hai chân Mộc Cẩn Chi ra, lần thứ hai làm cho Mộc Cẩn Chi phải dang rộng chân, sau đó thì kéo một chiếc gối xuống kê bên dưới phần eo Mộc Cẩn Chi, để cho nơi khiến anh ngứa ngáy tim gan nhất của Mộc Cẩn Chi lộ ra một mặt mê người nhất ngay trước mắt anh.

“Cẩn Chi, tiểu hoàng hậu của trẫm vẫn mẫn cảm như vậy này, chỉ bị anh nhìn thôi mà đã xấu hổ rồi.” Vừa nói mấy câu trêu đùa hạ lưu xong, Mục Duy đã cúi đầu hôn vào phía sau của Mộc Cẩn Chi, còn vươn lưỡi ra khıêυ khí©h một chút không nặng không nhẹ, tình sắc đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Ngay tức khắc, một cảm giác tê dại như giật điện truyền đến mãnh liệt từ nơi được hôn, tiến thẳng lêи đỉиɦ đầu, làm cho Mộc Cẩn Chi mẫn cảm thở hổn hển, khẩn trương căng cứng đầu ngón chân, hai tay cũng không nhịn được mà túm chặt tấm ga giường sau lưng, móng tay cào đi cào lại trên giường, phát ra âm thanh chói tai.

Cảm giác mẫn cảm đến mức tận cùng ấy, cho đến khi Mục Duy rời khỏi cái nơi chết tiệt kia mới thoáng biến mất, cũng khiến Mộc Cẩn Chi hơi thở phào một cái, trên trán cậu cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trong miệng cũng vội vàng thở gấp, nhưng Mục Duy không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi, thuận tay lấy dầu bôi trơn trong tủ đầu giường ra, sau đó thân thể cậu bị Mục Duy lật lại để đưa lưng về phía Mục Duy, phần phía sau còn chưa được mở rộng cũng đối diện với Mục Duy.

Cúi đầu hôn vào phần mông trắng mịn mềm mại vẫn còn đang run rẩy của Mộc Cẩn Chi, Mục Duy cong môi lên cười, mở lọ dầu bôi trơn đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đây, đổ không ít lên mông Mộc Cẩn Chi.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Mộc Cẩn Chi lại mẫn cảm co rút mạnh, nhưng hai tay vẫn không thể động đậy, chỉ có thể vươn năm ngón tay bất lực túm chặt, cho đến khi tự túm vào tóc mình.

“Ưm…” Khi ngón tay đầu tiên của Mục Duy thăm dò bên trong, rốt cuộc Mộc Cẩn Chi cũng không thể chịu nổi mà rên lên, mà lúc này cậu đã bị Mục Duy bày thành tư thế hai chân quỳ trên giường, bụng đè lên chiếc gối mềm bên dưới, bất giác càng túm chặt tóc mình hơn, vùi đầu thật sâu xuống giường, cắn chặt môi, cố sức chống lại cảm thụ bản năng của cơ thể.

“A… Không phải tiểu hoàng hậu đang rất muốn tiểu hoàng đế chứ? Đang ngậm chặt ngón tay trẫm không buông này!” Mục Duy vừa khuếch trương cho Mộc Cẩn Chi vừa tiếp tục ăn nói hạ lưu, khiến cho Mộc Cẩn Chi vừa xấu hổ lại vừa dục cầu bất mãn vì cảm giác trống rỗng truyền ra khắp cơ thể.

“Muốn làm thì làm mau lên, nói nhảm nhiều thế làm gì!” Ngón tay Mục Duy bắt đầu động đậy nhẹ nhàng, cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa như vậy rốt cuộc cũng khiến thân thể ngây ngô của Mộc Cẩn Chi hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, không thể chịu nổi sự khıêυ khí©h không nặng không nhẹ đó, quay đầu lại quát Mục Duy một câu. Chỉ là tiếng quát đó không hề có chút khí thế như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại còn tôn lên ánh mắt chứa đầy xuân thủy và khuôn mặt đỏ bừng của cậu, càng mê người hơn, khiến Mục Duy không nhịn được phải nắm lấy cằm Mộc Cẩn Chi hôn thật mạnh vào cái miệng vừa hùng hổ quát mắng người ta kia.

“Ưm…” Nụ hôn này rất đã nghiền, Mộc Cẩn Chi còn là người luôn tuân theo cảm giác của mình, lúc này du͙© vọиɠ đã trào dâng rồi, thân thể cậu cũng thực sự bị Mục Duy làm cho vừa nóng vừa trống rỗng, nên không hề cố gắng chống cự nữa, bắt đầu vươn lưỡi mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của Mục Duy, cùng Mục Duy quấn quýt vào nhau, triền miên khắc cốt. Dù sao cũng đã làm đến mức này rồi, nếu bảo Mục Duy buông tha, Mục Duy sẽ chỉ làm mạnh tay hơn thôi, không bằng cứ làm xong rồi nói sau.

Nụ hôn kết thúc, Mộc Cẩn Chi vươn cổ tiến sát đến Mục Duy, thở gấp nói: “Cởi trói cho em, em cho anh làm, những thứ khác chờ làm xong sẽ xử lý anh sau!”

Hơi mỉm cười, vô cùng hài lòng với kết quả này, thật ra Mục Duy cũng biết không thể được voi đòi tiên nữa, nếu lúc này anh còn tiếp tục trói tay Mộc Cẩn Chi, e rằng Mộc Cẩn Chi sẽ liều mạng phản kháng, có thả dây dài thì mới câu được cá lớn, mấy loại như trói chặt kiểu này, cứ chờ sau này hòa hảo, Mộc Cẩn Chi không còn giận nữa, tất nhiên anh sẽ có cách để Mộc Cẩn Chi tự trói mình dâng đến tận cửa. Cho nên, Mục Duy vô cùng thong thả cởi trói ở cổ tay cho Mộc Cẩn Chi, mà Mộc Cẩn Chi vừa mới được giải phóng hai tay xong, ngay lập tức ôm cổ Mục Duy, hôn lên thật hung ác.

Thuận thế ôm sau lưng Mộc Cẩn Chi, Mục Duy dùng sức đè chặt Mộc Cẩn Chi xuống giường, cho tiểu mục duy và tiểu cẩn chi đến chào hỏi nhau, sau đó anh nâng hai chân Mộc Cẩn Chi lên, để chân Mộc Cẩn Chi quấn chặt vào eo mình, sau đó nữa, phần eo hạ xuống, vùi tiểu hoàng đế vào thật sâu bên trong tiểu hoàng hậu đã lỏng ra từ trước.

“Ưm…” Dù đã được chuẩn bị rất tốt, nhưng bất thình lình bị vào sâu như thế, không hề do dự một chút nào, vẫn khiến Mộc Cẩn Chi có chút không tiếp nhận được. Cậu vươn tay cào sau lưng Mục Duy một cái, mới điều chỉnh lại nhịp thở của mình, từ từ thích nghi với cảm giác muốn bài xích trong cơ thể.

Mục Duy cũng đang cố nhẫn nại, lúc này không được Mộc Cẩn Chi cho phép, anh cũng không dám động, sợ làm đau Mộc Cẩn Chi, mà thấy trên trán Mộc Cẩn Chi ban đầu chỉ là một lớp mồ hôi mỏng bây giờ đã biến thành từng giọt lớn, không khỏi đau lòng cúi xuống hôn môi, mũi và má Mộc Cẩn Chi, an ủi hỏi han: “Vẫn đau lắm à?”

“Nói nhảm nhiều quá, chờ em điều chỉnh một chút, đừng nói nữa.” Mộc Cẩn Chi lại hung dữ cào cho Mục Duy một cái, cho dụ bị Mục Duy đè ép đến mức không động đậy nổi, khí thế của Hoàng hậu đại nhân vẫn không hề giảm bớt. Tiếp đó cậu trừng mắt nhìn trần nhà, lại hít sâu mấy hơi, lúc này mới quấn chân quanh eo Mục Duy thật chặt, hai tay cũng cố ôm lấy Mục Duy, cắn răng ra lệnh: “Được rồi.”

Nhận được mệnh lệnh, tiểu hoàng đế đã sớm không nhịn được cuối cùng cũng bắt đầu công thành đoạt đất, nông nông sâu sâu, sâu sâu nông nông, lúc nông thì ma sát cẩn thận, vừa ma vừa sát, lúc sâu thì không chút do dự, xông đến tận cùng, để cho sự phối hợp của hai người dần dần lên đến đỉnh điểm.

Đến cuối cùng, Mộc Cẩn Chi thoải mái không chịu nổi mà nhắm mắt lại kêu rên ưm a lên, thanh âm không lớn, nhưng nghe vào tai Mục Duy lại biến thành một thứ thuốc thúc tình, khiến cho Mục Duy càng ra sức động mạnh hơn, rồi cũng bắt đầu chơi nhiều trò, các loại tư thế hầu như đều thử hết một lần. Ví dụ như mặt đối mặt để Mộc Cẩn Chi vịn vào eo anh ngồi lên trên, ví dụ như hai tay giữ chặt eo Mộc Cẩn Chi làm từ phía sau, lại ví dụ như nâng chân Mộc Cẩn Chi lên làm từ bên cạnh… Nói tóm lại, Mục Duy đã đói khát nhiều năm rốt cuộc cũng được như mong muốn, nắm chắc thời cơ hung ác từ trong ra ngoài, làm Mộc Cẩn Chi đến mức sau cùng chỉ có thể thở không ra hơi mới thôi, giao nộp hết mọi thứ vào sâu trong người Mộc Cẩn Chi.

“Cẩn Chi…” Mục Duy nằm bên trên Mộc Cẩn Chi thở hổn hển, tình tự xao động trong lòng khiến anh giống như lại quay về lần đầu tiên cùng Mộc Cẩn Chi vậy.

Hưởng thụ dư vị còn sót lại trong cơ thể, Mục Duy hơi chống người lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Mộc Cẩn Chi vốn đã phát tiết một lần, lại phát hiện trên mặt Mộc Cẩn Chi toàn là mồ hôi chảy ròng ròng, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm vẻ xuân tình nồng đậm, còn phối hợp với đôi mắt ngập nước sóng sánh dập dờn, thoạt trông cực kỳ gợi cảm, làm anh không nhịn được lại hôn tiếp, giống như dù hôn thế nào cũng không đủ vậy.

Thế nhưng, ngay vào lúc Mộc Cẩn Chi hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© xong, đột nhiên cậu trở mặt với Mục Duy luôn, khi Mục Duy muốn cùng cậu có thêm một nụ hôn sâu lần nữa, cậu đẩy mạnh Mục Duy ra, rồi dùng hết sức lực còn sót lại của mình đá Mục Duy xuống giường.

Trong cả quá trình đó, Mục Duy không dám ngăn cản, lại càng không dám phản kháng, chỉ có thể dựa theo khí lực không thể coi là lớn của Mộc Cẩn Chi để lăn xuống giường, cuối cùng là ngã ngồi dưới mặt đất không chút hình tượng nào.

Ngồi xếp bằng xong, Mục Duy bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩn Chi dùng tiểu hoàng đế xong là làm như không còn quen nhau nữa, dáng vẻ nhếch nhác thở dài than thở: “Đúng là tuyệt tình quá…”

Ngồi dậy trên giường, Mộc Cẩn Chi cởi hẳn chiếc áo ngoài màu đen bằng lụa mềm đã nhăn nhúm vào nhau trong lần tình sự mãnh liệt vừa rồi, trần trụi đứng lên, không hề e dè mà đứng trước mặt Mục Duy, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống đối phương, lại đá Mục Duy một cái nữa, hạ lệnh: “Chờ em tắm xong, em muốn thấy ga giường, gối và chăn sạch sẽ.”

Nói xong, Mộc Cẩn Chi không quan tâm xem cả người có bủn rủn vô lực hay không, cũng không quan tâm có phải phía sau đang có cái thứ quỷ dị nào đó chảy ra không, đứng thẳng trước mặt Mục Duy, chân trần đi vào phòng tắm, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho Mục Duy, tự mình thể nghiệm bốn chữ “dùng xong thì ném” trong thực tế đến mức tận cùng.

Mà Mục Duy thì vẫn sáng ngời ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Mộc Cẩn Chi, lúc nhìn thấy phía sau Mộc Cẩn Chi có cái gì đó thuộc về mình từ từ chảy xuống, bất tri bất giác lại nuốt nước miếng y như cầm thú, nhưng anh còn chưa kịp nhìn kỹ hơn, Mộc Cẩn Chi đã đóng sầm cửa lại thật mạnh, đập vào mũi anh một cái.

Thở dài thườn thượt nhặt chiếc khăn tắm màu trắng đã bị vứt bỏ rất lâu trên mặt đất, Mục Duy quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, lại đi đến phòng tắm gõ cửa: “Cẩn Chi, thật sự không cần anh rửa giúp à? Tự em có thể làm được không? Nếu không tiện nhất định phải gọi anh, anh ở ngay ngoài cửa đấy.”

Không ai trả lời câu hỏi của anh, Mục Duy dán tai vào sát cửa phòng tắm nghe ngóng động tĩnh, một lát sau mới nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, sau đó còn có cả tiếng nước ào ào truyền ra, ngăn chặn tất cả những ảo tưởng kiều diễm có thể có.

Aizz, Hoàng hậu đại nhân tự rửa sạch cho mình, đó là một hình ảnh hương diễm đến mức nào chứ, không được nhìn thật đúng là… đáng tiếc quá! Nhưng mà tiếc thì tiếc, Mục Duy vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, nếu thật sự làm Mộc Cẩn Chi nóng nảy, anh đoán cái ngày được chiêm nghiệm lần hai sẽ bị lùi ra sau vô thời hạn mất, cho nên dù tiếc vẫn phải ngoan ngoãn thu dọn lại giường, không tiếp tục trêu chọc một Mộc Cẩn Chi đã khôi phục phong phạm Hoàng hậu nữa.

Rửa sạch xong lại tắm lại, Mộc Cẩn Chi cũng quấn khăn tắm màu trắng đi ra, sau đó hài lòng nhìn ga giường, gối và chăn đều đã được thay mới.

Đi đến vỗ nhẹ vào mặt Mục Duy, Mộc Cẩn Chi dùng ngữ khí của chủ tử với người hầu nói: “Hầu hạ rất tốt, cả trên giường và dưới giường đều rất tốt, có thể đi tắm rồi.”

Nói xong, Mộc Cẩn Chi dứt khoát lên giường, kéo chăn nằm xuống, cơ thể mệt mỏi uể oải khiến cậu gần như ngủ say ngay lập tức.

Bất đắc dĩ nhìn Mộc Cẩn Chi hoàn toàn không thèm nhìn anh lại còn coi anh là người hầu, Mục Duy thở dài một tiếng, cũng tùy tiện đi tắm, thu dọn xong xuôi mới cẩn thận kéo chăn lên nằm cạnh Mộc Cẩn Chi.

Lên giường thành công, Mục Duy âm thầm vui mừng trong lòng, vươn tay tắt đèn ở đầu giường đi, sau đó ôm Mộc Cẩn Chi đang quay lưng về phía mình, cuối cùng cũng thở ra một hơi thỏa mãn, hôn sau gáy Mộc Cẩn Chi, cũng đi tìm Chu Công. Bất luận ngày mai có thể bị đá xuống giường không, hôm nay có Cẩn Chi thì hôm nay cứ ôm ngủ đi! Đừng nói là anh không có con mắt nhìn xa trông rộng, anh chính là người hiểu rất rõ làm thế nào để nắm bắt mọi cơ hội chiếm tiện nghi, sau đó mới được đằng chân lân đằng đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »