Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hậu Trọng Sinh

Chương 30: Âm thầm lo lắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vận động kịch liệt vào ban đêm dẫn đến sự mệt mỏi cũng như buông lỏng của cơ thể, khiến cho Mộc Cẩn Chi và Mục Duy đều ngủ một mạch tới tận gần mười giờ. Mộc Cẩn Chi tỉnh dậy trước, là bị cảm giác đè ép đến mức khó thở ép cho phải tỉnh dậy. Sau đó, cậu vừa mở mắt ra đã phát hiện phần ngực của mình bị hai cánh tay Mục Duy ôm chặt, chẳng trách cậu đang nằm mơ bị bóng đè. Bực mình đẩy mạnh cánh tay Mục Duy ra, ngờ đâu Mục Duy còn ôm chặt hơn, cậu càng đẩy thì lực ôm của Mục Duy càng lớn, cuối cùng biến thành một trận giằng co kéo dài.

Nản lòng thở dài một hơi, Mộc Cẩn Chi bất đắc dĩ phải từ bỏ, chỉ có thể nhẹ nhàng xoay chuyển thân thể, cho đến khi quay sang đối diện với Mục Duy đang ngủ say, rốt cuộc cũng giải phóng được cho phần ngực bị đè mạnh.

Đã rất lâu rồi không im lặng nhìn khuôn mặt Mục Duy như vậy, Mộc Cẩn Chi muốn tìm ra từ khóe mắt chân mày của Mục Duy những chỗ tương tự với Mục Long Hiên, lại đột nhiên nhận ra Mục Long Hiên đã thay đổi rất nhiều, không chỉ thay đổi về ngoại hình, mà còn thay đổi cả về khí chất. Mục Duy của kiếp này đã thu liễm khí thế đi nhiều, nhưng đây có lẽ cũng chỉ vì muốn cố ý tiếp cận cậu nên mới ngụy trang, ngụy trang thành một quân tử đứng đắn nhẹ nhàn văn nhã.

Thế nhưng, dù đó chỉ là ngụy trang, nhưng Mộc Cẩn Chi vẫn cảm thấy kiếp này Mục Duy đã thay đổi hẳn, bởi vì chỉ nói đơn giản như việc ngụy trang bản thân để cố ý tiếp cận, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra ở kiếp trước, chỉ vì Mục Long Hiên luôn duy ngã độc tôn, khinh thường cái gọi là ngụy trang, muốn có là đoạt, căn bản không thèm quan tâm đến cảm thụ của người bị đoạt. Cho nên, Mộc Cẩn Chi cảm thấy Mục Duy là Mục Long Hiên, nhưng không còn là đế vương cao cao tại thượng nữa, chỉ là một người đàn ông bình thường vì yêu cậu mà đuổi theo cả nghìn năm.

Có một người đàn ông có thể vì cậu mà buông bỏ tất cả, còn truy tìm nghìn năm không quên như vậy, Mộc Cẩn Chi rất khó để không hạnh phúc và cảm động, huống hồ người đàn ông đó vốn đã có mối ràng buộc sâu sắc với cậu, một mối duyên phận mà dù có cắt cũng không thể cắt đứt.

Thật sự là thua anh mà, Mục Long Hiên.

Hơi cong khóe môi, trong tim Mộc Cẩn Chi vô cùng mềm mại, nhất là lúc này có thể nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ cực kỳ an ổn của Mục Duy. Được ngủ an ổn, điều này ở kiếp trước dù có muốn cũng không dám muốn, Mục Long Hiên của kiếp trước dù là ngủ bên cạnh cậu thì vẫn luôn phải duy trì cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay cũng tỉnh lại ngay, đề phòng thích khách, đề phòng hành thích, đề phòng tạo phản, trong cuộc chinh chiến giữa nước với nước thì phải vùng vẫy cầu sinh, trong triều đình thì phải bày mưu nghĩ kế, quyền mưu đấu đá, một nơi duy nhất có thể hơi an tâm, chính là hậu cung chỉ thuộc về cậu và Mục Long Hiên, cho nên thực ra kiếp trước tuy rằng Mục Long Hiên sống rất phong quang, đứng trên vị trí cửu ngũ chí tôn, song lại có những nỗi mệt mỏi mà người thường không thể biết được, thân mệt, tâm càng mệt hơn. Nếu không phải cậu là người bạn lữ do chính tay Mục Long Hiên bồi dưỡng, sợ rằng ngay cả cậu Mục Long Hiên cũng sẽ không tin tưởng.

Nghĩ đến đây, Mộc Cẩn Chi không khỏi cảm khái mà khẽ nhắm mắt lại, nâng tay ôm sau lưng Mục Duy. Thực ra cậu cũng đã thay đổi không ít, cuộc sống trở nên nhiều màu nhiều vẻ, có quyền lợi và cơ hội để lựa chọn, thậm chí tính cách cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng bất luận thế nào, hiện tại có quan hệ yêu đương bình đằng với Mục Duy, cũng khiến cậu cảm thấy hài lòng vô cùng. Do đó dù cậu tức giận ngoài mặt, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không phẫn nộ như trong tưởng tượng của Mục Duy.

Thích chính là thích, cho dù Mục Duy đã lừa dối giấu diếm thân phận, cũng vẫn là thích, cậu vốn thích con người Mục Duy, không phải vì Mục Duy giấu diếm một thân phận khác mà cái thích đó sẽ biến mất, huống chi đối với Mục Long Hiên, cậu vốn dĩ đã có một thứ tình cảm khắc cốt. Khi hai người hoàn toàn dung hợp vào nhau, có lẽ sẽ có kinh ngạc, nhưng không hề có bài xích, thậm chí tận sâu trong tim còn có một chút vui sướиɠ, vui sướиɠ vì nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đã trở thành lưỡng sinh lưỡng thế nhất song nhân.

Khi đầu Mộc Cẩn Chi đặt lên gáy Mục Duy vô cùng thân mật, Mục Duy cũng đã mở mắt, anh im lặng cảm thụ bàn tay Mộc Cẩn Chi xoa nhẹ sau lưng anh, dường như cũng nghe thấy được tiếng lòng lúc này của Mộc Cẩn Chi, điều này khiến anh không cầm lòng nổi mà ôm chặt Mộc Cẩn Chi hơn.

“Cẩn Chi.” Mục Duy thấy Mộc Cẩn Chi mở mắt ngẩng đầu nhìn anh, bất giác gọi khẽ một tiếng, sau đó kéo bàn tay Mộc Cẩn Chi đang vuốt ve trên dưới sau lưng anh đặt bên môi hôn một cái, nở một nụ cười vô cùng ấm áp, vô cùng vui vẻ. “Em không giận anh nữa à?”

Rút tay mình về, Mộc Cẩn Chi hơi nheo mắt lại, vỗ nhẹ lên mặt Mục Duy, làm ra vẻ hào phóng chậm rãi nói: “Em có giận à? Con mắt nào của anh nhìn thấy em giận? Em chỉ là điều giáo tiểu hoàng đế không ngoan một chút thôi.”

“…” Mục Duy vươn tay cầm tay Mộc Cẩn Chi, thức thời giữ nguyên im lặng, Mộc Cẩn Chi nói không giận thì cứ coi như không giận là được rồi, dù sao tiểu hoàng đế cũng đã nhận được rất nhiều phúc lợi tốt.

Liếc xéo Mục Duy một cái, Mộc Cẩn Chi rút tay về lần hai, tung chăn ra xuống giường, lại khôi phục dáng vẻ xem nhẹ thêm cả lãnh đạm với Mục Duy, khiến cho Mục Duy không khỏi cảm thán tâm thật mệt, cứ cho một viên đường xong nhưng chưa ngọt đến tim đã bị vứt đi rồi.

Vì thế, trong kỳ nghỉ mùng một tháng mười, hầu như ngày nào Mục Duy cũng sống trong cảnh băng hỏa đối lập nhau, ban ngày bị lạnh nhạt, ban đêm bị kí©ɧ ŧìиɧ đốt cháy, có điều thỉnh thoảng hầu hạ tiểu hoàng hậu rất tốt, anh vẫn có thể nhận được một nụ hôn nóng bỏng của đại Hoàng hậu, cho đến khi Mộc Thải Vi tới đây, sự cân bằng quỷ dị tạm thời đó mới bị phá vỡ.

Mười một rưỡi trưa ngày mùng sáu tháng mười, mấy người Mộc Cẩn Chi đến sân bay T3 ở thủ đô đón máy bay, không bao lâu sau, mọi người đều nhìn thấy Mộc Thải Vi kéo chiếc vali nhỏ đi ra.

Chỉ thấy Mộc Thải Vi uốn mái tóc màu nâu thành kiểu tóc xoăn mơ mộng, mặc một chiếc áo khoác dài bằng len dạ hình caro trắng đen, bên trong là một chiếc khăn lụa đắt tiền màu rượu đỏ lông cừu, bên dưới mặc chiếc váy màu trắng nhạt và đôi giày đen, thoạt trông vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra bà đã bốn mươi tuổi và còn là mẹ của ba đứa con.

Vừa mới nhìn thấy Mộc Thải Vi, Mộc Cẩn Chi vội vàng bước ra trước trao đổi một cái ôm nhiệt tình cùng Mộc Thải Vi, sau đó thì khen: “Mẹ đúng là càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp, đi ra ngoài nhất định người ta sẽ nói mẹ là chị con.”

Phụ nữ ai cũng thích được khen là trẻ trung xinh đẹp, Mộc Thải Vi lập tức bật cười, nhưng khi mở miệng thì lại không nói vậy, ngược lại còn tự giễu: “Trẻ trung gì đâu. Đã là người bốn mươi tuổi rồi, cả con cũng đã lớn.” Nói xong, bà nhìn sang Ngao Yên đang khép nép đứng sau lưng Mộc Cẩn Chi và Ngao Nhiên vẫn mang vẻ lơ đãng như cũ, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Trở về sẽ trừng trị hai đứa, lá gan càng lúc càng lớn, dám trốn nhà rời đi!”

“Mẹ…” Ngao Yên tội nghiệp gọi một tiếng, vô thức nhìn sang Mộc Cẩn Chi vẫn luôn cực kỳ nuông chiều cô, Ngao Nhiên cũng hiếm khi có thần sắc lúng túng thế này, cũng mở to mắt nhìn Mộc Cẩn Chi.

Bị hai ánh mắt vô tội như con vật nhỏ kia nhìn chằm chằm, tất nhiên Mộc Cẩn Chi không thể chịu nổi, vội vàng giải vây giúp hai chị em: “Được rồi mẹ, mẹ sẽ dọa hai em mất, các em đã biết sai rồi mà, đúng không? Ngao Yên, Ngao Nhiên?”

Vội vàng gật đầu, Ngao Yên lập tức thuận theo, nói: “Con biết sai rồi, sau này tuyệt đối tuyệt đối không dám nữa! Nhất định sẽ rất nghe lời mẹ!”

Nói xong, Ngao Yên thấy Mộc Thải Vi nhìn sang Ngao Nhiên, không khỏi âm thầm cấu Ngao Nhiên một cái mạnh, để Ngao Nhiên đành phải lên tiếng nhận lỗi: “Vâng, con cũng biết sai rồi.”

Có bậc thang rồi, Mộc Thải Vi cũng không cố chấp giáo huấn đôi long phượng thai nữa, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu đi, nói: “Biết sai thì phải sửa, sau mùng một tháng mười trở về tự đi giải thích rõ ràng với giáo viên chủ nhiệm của các con, viết thêm bản kiểm điểm một vạn chữ cho mẹ, mẹ kiểm tra không qua được phải viết lại, nhớ kỹ chưa?”

Lúc này đâu dám nói một chữ không, Ngao Yên vội vàng gật đầu, còn thuận tiện ấn đầu Ngao Nhiên mấy cái thật mạnh, sau đó mới dính chặt phía sau Mộc Thải Vi và Mộc Cẩn Chi. Mà lúc này, tầm mắt của Mộc Thải Vi mới rơi xuống Mục Duy đang đứng một bên với phong độ nhẹ nhàng.

“Vị này là?” Mộc Thải Vi vừa mới nghiêng đầu hỏi nhỏ Mộc Cẩn Chi, Mục Duy đã lễ phép đi đến, mỉm cười vô cùng phong độ tự giới thiệu: “Xin chào, tôi họ Mục, Mục trong tự bàng túc mục, tên một chữ Duy, thụ tâm bàng duy nhất. Tôi là giáo viên phụ đạo của Cẩn Chi, gần đây Cẩn Chi và Ngao Yên Ngao Nhiên đều đang ở nhà tôi, nghe nói hôm nay ngài tới, bên đi đón cùng mọi người.”

Hơi nhíu mày không thể nhìn rõ, Mộc Thải Vi có chút khó hiểu tại sao Mộc Cẩn Chi lại đến nhà Mục Duy ở, nhưng bà không thể nào hỏi ngay trước mặt, cũng đành phải cười ôn hòa hữu lễ, chủ động vươn tay phải ra, cười nói: “Hóa ra là thầy Mục, chào thầy. Đã làm phiền thầy phải chiếu cố trong khoảng thời gian này, hôm nay còn làm phiền thầy tới đây đón tôi, tối nay để tôi làm chủ, mong thầy nhận lời, coi như là một chút tâm ý của người làm mẹ như tôi.”

“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Tất nhiên Mục Duy không thể nào ngốc nghếch mà từ chối, vội vàng vươn tay bắt tay Mộc Thải Vi, sau đó đứng thẳng dậy vô cùng tao nhã, cười nói. “Xe của tôi đang ở bãi đỗ xe, trưa nay tôi đã đặt phòng ở khách sạn Trúc Viên, ngài bằng lòng nhận trước, thế nào?”

“Thầy khách khí quá.” Mộc Thải Vi thực sự không nghĩ ra tại sao một giáo viên phụ đạo lại nhiệt tình với phụ huynh của học sinh như vậy, nhưng khi bà quay lại nhìn thấy Mộc Cẩn Chi đang nheo mắt cười nhìn Mục Duy, trong lòng không khỏi bật nhảy, có chút dự cảm bất ổn.

Hôm nay nhiều người, Mục Duy đặc biệt thay một chiếc Land Rover có không gian rộng lớn, có thể để mấy người ngồi thoải mái hơn, sau khi xe chạy được nửa tiếng thì tới nơi. Mà trên dọc đường đi, Ngao Yên đều nói chuyện không ngớt với Mộc Thải Vi, luôn nói là “chú Mục Duy” và “anh trai” rất tốt, nhà của “chú Mục Duy” rất đẹp, mua quần áo cho hai đứa, dẫn hai đứa đi chơi, còn nói thành phố Bắc Kinh có rất nhiều nơi thú vị, hoàn toàn khác với Quảng Châu, sau cùng còn nói tương lai cũng phải thi đỗ ở Bắc Kinh giống Mộc Cẩn Chi, hoàn toàn hóa thân thành cô bé nói nhiều.

Còn về Mộc Thải Vi, bà vừa nghe Ngao Yên nói vừa âm thầm kinh ngạc, kinh ngạc vì một giáo viên phụ đạo bình thường sao lại có nhiều tiền như vậy, còn sống ở Mân Côi Viên, đây chính là khu biệt thự sang trọng nổi tiếng cả nước, song có một điều quan trọng chính là, trên đời này không có bất kỳ ai vô duyên vô cớ đối tốt với một người, vậy Mục Duy muốn làm gì đây?

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Thải Vi bất giác từ từ chuyển sang Mộc Cẩn Chi đang ngồi ở ghế phó lái, bà lẳng lặng nhìn đứa con trai trông như ngôi sao của mình, lại chuyển sang nhìn Mục Duy tràn đầy phong phạm thành thục nho nhã, một loại ý nghĩ giống như chiếc gai đâm trong lòng bà, thần sắc trong mắt cũng trầm xuống. Bà là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ vừa mới ly hôn không còn chồng, không còn một gia đình hoàn chỉnh, hiện tại đối với bà, quan trọng nhất chính là ba người con trước mặt, nếu có ai dám ức hϊếp con của bà, dám mưu đồ bất quỹ với con của bà, bất luận đối phương có bối cảnh gì, hồ nước Bắc Kinh này sâu đến mức nào, cho dù phải liều mạng đến mức mất cả chì lẫn chài, bà cũng sẽ không chịu để yên.

*
« Chương TrướcChương Tiếp »