Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hậu Trọng Sinh

Chương 3: Nhập học

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến lúc nghỉ hè, sau khi Mộc Cẩn Chi chuẩn bị xong vi-sa để đi

châu Âu, cậu liền một mình mang một túi hành lý đơn giản bắt đầu

hành trình đến châu Âu. Cậu mong chờ hành trình lần này đã lâu,

bởi vì đối với cậu mà nói, lịch sử loài người và các công trình kiến

trúc theo phong cách châu Âu đều rất mới mẻ và đầy huyền bí, hấp

dẫn, không giống với bất cứ cảnh vật nào trong trí nhớ của cậu,

cho nên những địa điểm ở châu Âu đều làm cậu quyến luyến

không thôi.

Chuyện đáng để nói nhất, chính là lúc Mộc Cẩn Chi ở Luân Đôn,

Anh Quốc, đã thấy rất nhiều nghệ sĩ đường phố, lúc đó cậu nhất

thời hứng khởi, cũng học theo mấy nghệ sĩ đường phố này, mua

chút đồ dùng cơ bản cần thiết, rồi bắt đầu một cuộc sống ngắn

ngủi bán nghệ trên đường phố Luân Đôn, vẽ tranh Trung Quốc với

lối vẽ tinh vi mà cậu sở trường nhất.

Trong mấy ngày đó, để lại ấn tượng sâu nhất cho cậu chính là mỗi

một ký ức ở đây.

Vì là người Trung Hoa, lại còn có bàn tay vẽ tranh thần kỳ ngay tại

chỗ, bươm bướm đùa giỡn cùng mẫu đơn phối hợp với thơ ca Lý

Bạch, ngay lập tức bức tranh của Mộc Cẩn Chi khiến rất nhiều

người vây quanh ngắm nhìn, mà khi cậu tiêu sái hoàn thành bức

tranh chữ thứ nhất, tác phẩm của cậu được một người Anh Quốc

rất thích quốc họa của Trung Hoa mua luôn, còn bán lời được một

số tiền. Bất quá hôm đó cậu chỉ vẽ một bức đó chứ không vẽ thêm

nữa, bởi vì ngay sau đó lực chú ý của cậu đã bị tiếng đàn của ba

tay chơi vi-ô-lông cùng diễn tấu trên phố thu hút mất.

Đàn vi-ô-lông có âm sắc trong trẻo, tiếng đàn vi-ô-lông-xen

tương đối thấp hơn so với vi-ô-lông, lại phối hợp với tiếng nhạc

trầm bổng sâu lắng của contrabass (1), một khúc “Carnon” (2) đã

qua cải biên vừa tình tứ dịu dàng lại ý nhị hàm súc, có nét tao nhã

của cổ điển, cũng có sức sống của hiện đại. Mộc Cẩn Chi chỉ nghe

thôi cũng đã cảm thấy tay mình ngứa ngáy, hận không thể cùng tới

hòa tấu khúc nhạc mình thích nhất.

Khi đó, thật sự không nhịn được, Mộc Cẩn Chi chờ ba tay vi-ô-

lông kia chơi xong một khúc, liền chạy tới hỏi người chơi vi-ô-lông

xem có thể cho cậu mượn vi-ô-lông không, để cậu và hai người

còn lại cùng hợp tấu một khúc.

Ngay từ đầu tất nhiên đối phương không vui lòng lắm, dù sao đối

với người chơi vi-ô-lông mà nói, cây đàn vi-ô-lông chính là người

bạn tốt nhất, đâu phải là vật có thể cho mượn dễ dàng được, nhưng

đối phương lại nhìn thấy rõ sự nóng bỏng dưới đáy mắt Mộc Cẩn

Chi, cảm thấy Mộc Cẩn Chi cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ cực

kỳ yêu thích âm nhạc mà thôi, sau cùng vẫn đồng ý, cho Mộc Cẩn

Chi mượn vi-ô-lông kéo một khúc nhạc.

Trên đường phố ở một đất nước xa lạ, cùng với người chơi vi-ô-

lông xa lạ hợp tấu khúc nhạc mình thích, trải nghiệm như vậy, thật

sự vừa mới mẻ vừa khiến lòng người cuộn trào sục sôi, làm Mộc

Cẩn Chi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cũng khiến cậu hiểu rõ một

loại cảm giác tự do tự tại chưa bao giờ có. Chuyện như vậy, ở kiếp

trước, đó là điều mà chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, bởi vì

Mục Long Hiên không thích cậu tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ

người nào, cả ngày cũng chỉ để cậu ở trong Ngự Hoa viên, còn về

chuyện cậu học mấy thứ cầm kỳ thi họa vũ đạo, cũng chỉ là Mục

Long Hiên muốn xem thôi, căn bản không thể nào để người khác

thưởng thức.

Chính trong thời khắc đó, khi Mộc Cẩn Chi kéo xong một khúc,

nhận được tràng vỗ tay của những người đứng xem, cậu và ba

người nước ngoài cùng mang hơi nóng của âm nhạc cổ điển

phương Tây nhìn nhau cười, cảm giác tự tại như vậy thật khiến cho

người ta say mê.

Sau đó Mộc Cẩn Chi bán tranh chữ trên đường phố Luân Đôn suốt

mấy ngày liền, lời lãi không ít tiền. Lúc cậu cảm thấy hơi chán

ngán, liền rời khỏi Luân Đôn, đi đến nơi quan trọng nhất trong

hành trình lần này của cậu – thành phố Cremona của nước Ý.

Đến Cremona, mục tiêu của Mộc Cẩn Chi rất rõ ràng, đó chính là

mua một chiếc đàn vi-ô-lông hợp ý, bởi vì học nhiều nhạc cụ như

vậy, trong số những nhạc cụ của phương Tây, cậu thích nhất vẫn

là đàn vi-ô-lông tao nhã trong trẻo. Đàn vi-ô-lông có thể vui vẻ,

có thể bi thương, có thể véo von cũng có thể sôi nổi, có thể độc tấu

cũng có thể hợp tấu cùng những nhạc cụ khác, có thể biến hóa

nhiều kiểu lại vừa có âm sắc thuần khiết, từ lần đầu tiên tiếp xúc

đã khiến cậu yêu thích không buông tay.

Sau khi mua được đàn vi-ô-lông, Mộc Cẩn Chi còn đến thành phố

của các kênh đào Venice, đất nước đồng thoại Thụy Điển, thành

phố lãng mạn Paris, vân vân… Mỗi một chỗ đến, cậu lại dùng

cameras chụp lại những con người, thời khắc và nơi chốn mà cậu

cho là xinh đẹp nhất. Cứ như vậy, trong khoảng thời gian hai tháng

ngắn ngủi, gần như dấu chân của cậu đã dừng lại trên khắp ngõ

ngách châu Âu, chính là cậu muốn lưu giữ lại những ký ức tốt đẹp

nhất.

Chuyến đi này, Mộc Cẩn Chi kiếm được rất nhiều tiền, mua được rất

nhiều thứ mà cậu muốn, kiến thức cũng nhiều hơn khi nhìn thấy

những phong cảnh không ngờ có thể chứng kiến, cũng quen được

một vài người bạn có chung chí hướng, có thể nói thu hoạch tương

đối dồi dào. Cho nên mặc dù rất có thể sẽ phá sản, nhưng cậu cảm

thấy rất đáng giá, coi như là món quà cậu tự tặng mình khi sắp

bước vào tuổi tưởng thành.

Bất quá, kỳ thật cũng phải nói, dù là Mục Cẩn Chi của kiếp trước,

hay là Mộc Cẩn Chi của kiếp này, đều chưa bao giờ phải lo âu

khốn đốn vì tiền bạc, kiến thức trong suốt cả hai kiếp sống của

cậu là vật dụng tốt nhất, cho nên cậu không có khái niệm sâu đậm

lắm về việc tiêu tiền. Cậu chỉ biết mình kiếm được rất nhiều tiền, lại

không hiểu khái niệm chân chính của tiền bạc, hơn nữa cậu luôn

cho rằng sau này sẽ kiếm lại được, trong lòng chưa từng áy náy,

chỉ có thể nói lúc này cậu vẫn là tiểu thiếu gia sống trong phòng

ấm, không hiểu biết về khó khăn của đời người. Con đường vẫn rất

dài, cậu chỉ cần chậm rãi lớn dần, chậm rãi trưởng thành.

Trở về sau hai tháng đi chơi, Mộc Cẩn Chi vừa về đến nhà đã gọi

điện thoại cho Mộc Thải Vi, nhưng cậu không ngờ Mộc Thải Vi vừa

nhận điện thoại xong đã mắng cậu một trận tơi bời, gì mà mới ra

khỏi cửa đã quên mất mẹ rồi, suốt hai tháng không có lấy một cú

điện thoại, đã vậy tâm tư của bảo bối quá tàn nhẫn, nói đến nỗi

Mộc Cẩn Chi không còn sức để cãi lại, chỉ có thể bất đắc dĩ xoa

bóp huyệt thái dương của mình, lẳng lặng chờ Mộc Thải Vi phát

tiết xong.

Đến khi Mộc Thải Vi đã mắng hết những lời có thể mắng được, lúc

này Mộc Cẩn Chi mới an ủi nhỏ nhẹ: “Mẹ, con biết sai rồi, tối nay

mẹ đến ăn cơm, con sẽ làm món mẹ thích nhất, xem như nhận tội,

được không? Con còn mua rất nhiều quà cho mẹ ở đại lộ Champs

Élysées, nhất định mẹ rất thích.”

Nghe xong lời này, tâm tình Mộc Thải Vi mới tốt hơn một chút, nói

đến tối sẽ đến chỗ Mộc Cẩn Chi, liền cúp điện thoại luôn, tiếp tục

xử lý chuyện của công ty, để lại một Mộc Cẩn Chi phải cười bất

đắc dĩ với cái điện thoại, cảm thán mẹ mình thật là càng sống tâm

tư càng nhỏ, rõ ràng ở bên ngoài là một người phụ nữ rất mạnh mẽ,

vậy mà trước mặt cậu lại như một cô gái nhỏ.

An phận ở nhà với Mộc Thải Vi trong suốt mấy ngày cuối tháng

tám, cuối cùng Mộc Cẩn Chi cũng thu dọn hành lý xong, mang theo

bức thư của trường Bắc Đại một mình lên máy bay đi Bắc Kinh.

Hơi thở của thành phố Bắc Kinh khiến Mộc Cẩn Chi vô cùng quen

thuộc, đại khí, trầm ổn, tràn ngập cảm giác lịch sử, cùng với vẻ

tang thương và uy nghiêm khi đã trải qua nhiều sự kiện. Nhưng có

lẽ đã quá quen với sự hiền hậu thêm chút lười nhác của đô thị phía

Nam, lúc này đến một nơi như Bắc Kinh, cậu lại có chút không

thích ứng, vì dù đang đứng trên mảnh đất với hoàn cảnh hoàn toàn

khác, cậu vẫn cảm nhận được sự áp bách và chật chội khiến người

ta khó thở, làm cậu bất giác sẽ nhớ lại hoàng cung Mục quốc như

một căn nhà giam hoa lệ.

Nhưng tóm lại đây là lựa chọn của mình, Mộc Cẩn Chi sẽ không

hối hận, chỉ biết tiếp tục bước tiếp. Cho nên cậu nhanh chóng thả

lòng tâm tình, dù sao thì kiếp này đã không còn Hoàng đế, cũng

không còn tường thành hoàng cung, đây là một xã hội pháp chế,

không có người nào đủ quyền lực để giam cầm tự do của cậu, cướp

đoạt đường đi của cậu.

Làm xong tất cả thủ tục nhập học, Mộc Cẩn Chi kéo hành lý đi hỏi

đường, rất nhanh đã tìm thấy ký túc xá của mình. Lúc này, mở cửa,

cậu phát hiện trong ký túc xá không có ai, bất quá đồ đạc của ba

người kia đã sắp xếp xong, chỉ có một chiếc giường là còn trống,

vừa thấy đã biết là của cậu. Vì thế, Mộc Cẩn Chi nhanh chóng kéo

hành lý của mình đến đó.

Đặt vali hành lý ở một bên, Mộc Cẩn Chi bắt đầu từ từ sắp xếp đồ

đạc, bất quá cũng phải nói, lúc cậu lấy ga giường ra, thực sự cậu

không có cách nào với một đống vải này, thử trải ga giường, lại

phát hiện ga giường có rất nhiều nếp nhăn, không có chỗ nào

phẳng phiu.

Thật ra không thể trách Mộc Cẩn Chi vụng về, mà là mấy loại việc

nhà này, ngoại trừ nấu cơm ra, những thứ khác, quả thực suốt cả

hai kiếp cậu chưa từng đυ.ng tay vào, kiếp trước tất nhiên là có

thái giám cung nữ làm, kiếp này có Lý Thẩm Nhi chăm sóc từ nhỏ

đến lớn, sẽ không có cơ hội tiếp xúc.

Nhìn lại “kiệt tác” của mình, Mộc Cẩn Chi bất đắc dĩ phải thầm thở

dài một tiếng, quả nhiên cuộc sống tự do là phải trả giá lớn, chí ít

thì những việc thế này về sau phải tự mình làm.

Bất quá tất cả mọi chuyện nếu người ta không học sẽ không biết,

không phải chỉ là trải ga giường thôi sao? Cứ từ từ, cuối cùng cũng

trải được nó.

Thầm cổ vũ cho mình, Mộc Cẩn Chi quyết định bắt tay thử làm, bất

quá khi cậu lên giường chuẩn bị ra tay, cánh cửa ký túc xá được

mở ra. Nhìn lại, Mộc Cẩn Chi thấy ba nam sinh tự xách bình nước

sôi đi vào.

Ba nam sinh đi vào nhìn thấy trong ký túc xá đột nhiên có thêm

một người đều ngẩn ra, hơn nữa mặt mũi Mộc Cẩn Chi thế kia,

cũng có chút không phản ứng kịp. Mộc Cẩn Chi bước xuống

giường, cười với mấy người, nói: “Chào các cậu, tớ là Mộc Cẩn Chi,

Mộc của mộc đầu, Cẩn đại biểu cho mỹ ngọc, Chi trong chi hồ giả

dã.”

“Ha ha, tớ là Trần Phóng, Phóng của phóng khai, đến từ Đông Bắc

của Hắc Long Giang. Cuối cùng cậu cũng đến, chúng tớ còn tưởng

cậu không đến báo danh chứ!” Chỉ thấy nam sinh cao nhất trong

số ba người cười ha ha, đi về phía Mộc Cẩn Chi, trêu chọc một

câu: “Aizzz, lại có thêm một mỹ nam, sau này lão đại tớ đây chẳng

biết phải làm thế nào.” Sau đó xoay người đặt bình nước xuống.

Sau khi thấy Trần Phóng tránh ra, hai nam sinh còn lại cũng lập

tức làm theo Trần Phóng, tự giới thiệu mình. Cả hai đều là người

Bắc Kinh, còn là trúc mã lớn lên cùng nhau, trong đó có một người

mặc áo sơ mi trắng đeo kính, thoạt trông rất nhã nhặn, còn thích

cười, lúc cười tươi bên má sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, tên là

Quan Minh. Theo như cậu nói, dòng họ của cậu vốn mang họ

“Thượng Quan”, nhưng tới đời ông nội cậu lại cảm thấy họ kép như

“Thượng Quan” không hay, bèn đổi thành “Quan”. Người còn lại

tên là Lý Côn, nhìn qua có vẻ lạnh lùng, lúc tự giới thiệu vẻ mặt

cũng không thay đổi, ánh mắt khá lạnh nhạt, nhưng dáng vẻ trông

rất tuấn tú lịch sự, cao ráo đẹp trai, thuộc loại suất ca chính thống,

mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng.

Thầm quan sát mấy người bạn cùng phòng một lượt, Mộc Cẩn Chi

cảm thấy những người này chắc không khó để ở chung, làm cho

cậu thêm chờ mong hơn về cuộc sống ở trong ký túc xá đại học

sau này. Bất quá khiến cậu tò mò, chính là cậu quan sát giữa Lý

Côn và Quan Minh, những động tác nhỏ, ánh mắt nhìn nhau, cũng

không giống như bạn bè trúc mã, thật sự trông giống một đôi tiểu

tình nhân hơn, dù sao ánh mắt kia cũng không thể lừa được cậu.

Sống chung ký túc xá với người đồng đạo, không tồi, ít nhất cũng

sẽ hiểu rõ hơn về chuyện nam nam ở thời đại này.

Lúc Mộc Cẩn Chi dọn dẹp xong chiếc giường dưới sự trợ giúp của

Quan Minh, một bên vừa nói chuyện với Quan Mình, một bên dùng

khóe mắt liếc nhìn Lý Côn đang ngồi ở bàn học bày sách vở và

máy vi tính của Quan Minh, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

*

Tác giả có lời muốn nói: Mặt than công và nhã nhặn thụ thần kỳ

lắm, vẫn rất được yêu thích.

P/S: Hóa ra Mộc Cẩn Chi cũng có chút bát quái nhỉ… 囧 … Chương

tiếp theo sẽ có một nhân vật rất quan trọng xuất hiện, hôm nay có

thể viết được thì sẽ viết, không viết được thì đợi đến mai.

__Hết chương 3__
« Chương TrướcChương Tiếp »