Chương 28

Chương 28 – Chỉnh Ác

Sáng hôm sau, Mục Duy nhìn khuôn mặt có dấu năm ngón tay

sưng đỏ vô cùng khoa trương trong gương, thật sự không biết phải

ra ngoài gặp người khác thế nào. Anh sống hai kiếp, chưa bao giờ

phải ấm ức như vậy, thế mà anh còn không dám đi trêu chọc Mộc

Cẩn Chi vào lúc này. Hơn nữa nếu Mộc Cẩn Chi chưa đánh đủ,

nhất định anh sẽ cực kỳ hèn hạ mà đưa nửa bên mặt còn lại cho

Mộc Cẩn Chi đánh tiếp…Aizzz, Cẩn Chi à Cẩn Chi, thấy anh đáng

thương như vậy, em đừng tức giận lâu quá đấy!

Đương nhiên, những tiếng gào thét trong lòng Mục Duy không thể

nào truyền đến tai Mộc Cẩn Chi được, vì Mộc Cẩn Chi đã dậy trước

và xuống dưới cùng Ngao Yên, Ngao Nhiên. Khiến cho Mục Duy ở

trong phòng một mình cũng không có gì thú vị, mà cũng không thể

cứ ở mãi trong phòng không ra ngoài, chỉ có thể khôi phục phong

độ ôn hòa nhã nhặn, giả vờ bình tĩnh xuống tầng dưới, sau đó bình

tĩnh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô giúp việc, bình tĩnh

ngồi vào ghế chủ của bàn ăn, lại bình tĩnh không nhìn vẻ ngạc

nhiên của Ngao Yên, cũng như ánh mắt nhìn thấu hết thảy, tưởng

như cười nhạo mà lại như không có gì của Ngao Nhiên.

“Chú Mục Duy, mặt chú…” Ngao Yên che miệng đang há to, hai

mắt trừng lớn.

“Mặt tôi làm sao?” Mục Duy mỉm cười, khiến cho mặt căng ra nên

hơi đau, nhưng anh vẫn phát huy cách diễn xuất như ảnh đế, như

thể hoàn toàn không cảm thấy trên mặt có gì bất thường, vẫn cười

vừa hòa nhã vừa dễ gần. Chỉ là trong mắt Ngao Yên, nụ cười này

vô cùng kỳ quặc, ai đã tạo nên dấu bàn tay kia chứ?

Nghe Mục Duy hỏi lại, Ngao Yên thấy Mộc Cẩn Chi như cong môi

cười nhẹ, đến mức khiến người ta lạnh gáy một cách khó hiểu, làm

cô cũng không hiểu rõ đây là tình huống gì, chỉ có thể lắc đầu, tiếp

tục ăn sáng, quyết định không quan tâm dáng vẻ kỳ quái của mấy

người lớn nữa. Về phần Ngao Nhiên, thì liếc sang nhìn Mộc Cẩn

Chi một cái, lại liếc tới Mục Duy, rồi tiếp tục bĩu môi, cúi đầu ăn

sáng, chỉ có Mộc Cẩn Chi là nheo mắt, cười hỏi: “Tối qua ngủ ngon

không? Chú, Mục, Duy?”

Tiếng “chú” này gọi đến mức da đầu Mục Duy run lên, còn nổi một

tầng da gà, không dám phản bác trước mặt Ngao Yên và Ngao

Nhiên, chỉ có thể cười xòa trả lời: “Ngủ rất ngon, Cẩn Chi thì sao?”

“À, tất nhiên là cũng ngủ rất ngon. Nếu chú Mục Duy ngủ ngon như

vậy, nhất định tối nay cũng có thể ngủ rất ngon, đúng không?” Mộc

Cẩn Chi vươn tay gắp một chiếc bánh bao rau hẹ mà cậu đã nhờ cô

giúp việc làm riêng cho Mục Duy nhưng cũng là thứ mà Mục Duy

ghét ăn nhất, bỏ vào bát cho Mục Duy, cười cực kỳ ôn nhu, cực kỳ

đẹp mắt: “Bánh bao nhân rau hẹ vừa mới làm xong, tôi bảo cô giúp

việc làm riêng cho chú đó, mau nếm thử xem.”

Vừa nghe thấy hai chữ “rau hẹ”, khuôn mặt tươi cười ôn hòa mà

Mục Duy duy trì cực kỳ tốt suýt thì hỏng mất, hàng lông mày cũng

giật giật, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Mộc Cẩn

Chi, vẫn gượng gạo cười cám ơn: “Cẩn Chi thật là có lòng, để tự

anh là được.”

“Sao vậy? Chú Mục Duy không thích tôi phục vụ sao?” Mộc Cẩn

Chi dứt khoát ngồi xuống cạnh Mục Duy, còn đặt một chiếc bánh

bao rau hẹ cực lớn vào bát Mục Duy, hai mắt sáng ngời, vô tội thế

nào khỏi cần nói.

“…” Mục Duy nhìn cái bánh bao rau hẹ trong bát y như hồng thủy

mãnh thú, lại thấy Mộc Cẩn Chi đang hai tay chống xuống bàn ôm

má nhìn anh không chớp mắt, bất đắc dĩ phải từ từ cho vào miệng

như đang uống thuốc độc.

Thấy Mục Duy đã ăn bánh bao rau hẹ, Mộc Cẩn Chi cười vô cùng

hài lòng, sau đó cậu ăn cháo, bình tĩnh nói: “Chú Mục Duy cứ ăn

từ từ, còn cả một l*иg đang được hấp đấy, không cần phải sợ

không ăn no đâu.”

Phụt… Mục Duy cố cắn lưỡi, trong miệng và dạ dày cực kỳ khó

chịu đối với rau hẹ, suýt nữa đã nhổ hết miếng bánh bao vừa cắn

ra ngoài. Anh hơi nhíu mày nhìn Mộc Cẩn Chi, lại chỉ nhìn thấy một

bên mặt hoàn mỹ và khóe miệng hơi cong lên của Mộc Cẩn Chi,

khiến cho tim anh mềm nhũn ngay lập tức, dù sao trong chuyện

này cũng chẳng thể trách ai khác, đều là anh tự làm bậy, cho nên

không thể sống.

Thôi bỏ đi, không phải chỉ là bánh bao rau hẹ thôi sao? Chỉ cần

Mộc Cẩn Chi hết giận, thực sự vui vẻ, thế nào cũng không sao cả.

Tất nhiên, nếu có thể không bắt nạt tiểu hoàng đế là tốt nhất… Vừa

đau khổ nuốt mùi vị đáng sợ của rau hẹ xuống, Mục Duy vừa thở

dài nghĩ thế.

Khóe mắt liếc thấy Mục Duy ngoan ngoãn ăn từng miếng bánh bao

rau hẹ vào bụng, Mộc Cẩn Chi thoải mái nheo mắt ăn cháo, trong

lòng phải nói là sảng khoái. Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu

thôi, nhất định cậu sẽ khiến Mục Duy phải nhớ rõ bài học lần này,

từ thân thể đến dạ dày rồi đến tận trong tim, trong trong ngoài

ngoài đều phải nhớ lừa dối và giấu diếm tuyệt đối không thể có!

Cắn một miếng bánh bao nhân cua ngon tuyệt, Mộc Cẩn Chi cười

thầm, hung hãn nghĩ: Sau này còn có chuyện tương tự xảy ra, trừ

phi anh có bản lĩnh lừa tôi cả đời, giấu tôi cả đời, không để tôi phát

hiện ra một chút manh mối nào, không thì anh cứ chờ cả đời ngủ ở

sô pha, cả đời ăn bánh bao rau hẹ đi! Hoàng thượng của tôi!

Ăn sáng xong, Mộc Cẩn Chi dẫn Ngao Yên và Ngao Nhiên ra ngoài,

cùng với tài xế mà Mục Duy sắp xếp để đưa hai chị em đi chơi

khắp Bắc Kinh, chỉ để Mục Duy cô đơn một mình tiếp tục chiến đấu

với cả một l*иg bánh bao rau hẹ vừa hấp xong.

Thực sự thì, nếu nói Mục Duy không muốn nhân lúc Mộc Cẩn Chi

rời đi để vứt hết bánh bao rau hẹ, đó nhất định là giả, nhưng động

lực khiến anh phải nghiêm túc vừa thu hình vừa ăn hết bánh bao,

chính là một câu mà Mộc Cẩn Chi thì thầm vào tai anh: “Hoàng

thượng, ngoan ngoãn ăn hết bánh bao và thu hình lại cho tôi xem,

tối nay sẽ cho phép anh lên giường tôi.”

Cho nên giờ phút này, vì hạnh phúc của tiểu hoàng đế, Mục Duy

thật sự không quan tâm bất cứ thứ gì khác, ngay cả bánh bao rau

hẹ ghét cay ghét đắng cũng vui vẻ ăn hết từng cái từng cái một.

Đây chỉ có thể nói, Mộc Cẩn Chi thật sự là càng ngày càng “biết

cách điều khiển tiểu hoàng đế” mà.

Chơi bên ngoài suốt cả ngày, lúc Mộc Cẩn Chi đưa Ngao Yên và

Ngao Nhiên về đã là hơn mười giờ tối. Ngao Yên, Ngao Nhiên mệt

đến nỗi cả người mỏi nhừ không còn sức lực, vì thế, hai người vừa

về tới nhà đã tự về phòng mình tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Còn Mộc

Cẩn Chi thì hỏi cô giúp việc Mục Duy đang ở đâu, rồi lập tức đến

thư phòng ở tầng hai, đi tìm Mục Duy.

Vào thư phòng, Mộc Cẩn Chi thấy Mục Duy vẫn đang cần mẫn làm

việc, điều này làm cậu hài lòng nheo mắt lại, đi đến hôn vào tai

Mục Duy như để khen thưởng, sau đó cậu nhoài cả người lên lưng

Mục Duy, cười hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay thần có mang một ít

đồ về, dự định tối nay dâng tặng Hoàng thượng, Hoàng thượng có

mong đợi không?”

“Là gì vậy?” Mục Duy có chút thụ sủng nhược kinh khi Mộc Cẩn

Chi chủ động hiến thân, vội vàng vứt bỏ mọi công việc trong tay

xuống, kéo Mộc Cẩn Chi vào lòng, để Mộc Cẩn Chi ngồi trên đùi

anh.

Hai tay ôm cổ Mục Duy hôn một cái, Mộc Cẩn Chi cười vô cùng tùy

ý: “Tất nhiên là đồ tốt.” Cười xong, Mộc Cẩn Chi đứng lên, cúi

người ôm mặt Mục Duy, nhẹ nhàng nói: “Thần đi tắm trước, chờ

Hoàng thượng đến.”

Lại hôn vào mắt Mục Duy, Mộc Cẩn Chi còn thuận tiện khıêυ khí©h

mà vươn lưỡi ra liếʍ mí mắt Mục Duy, lúc này mới tao nhã rời đi,

để lại cho Mục Duy một mồi lửa, chỉ còn biết nghĩ xem rốt cuộc

Mộc Cẩn Chi mang cái gì về.

Cho nên, Mục Duy không còn tâm tư để làm việc nữa, tắt máy tính,

đứng dậy tắt đèn và đóng cửa thư phòng, đi về phòng ngủ. Vừa

mới vào phòng, Mục Duy đã khóa chặt cửa, bên tai có tiếng nước

ào ào trong phòng tắm truyền đến, cực kỳ mê người, mơ hồ có

chút ái muội.

Đi đến cửa phòng tắm, Mục Duy kinh ngạc khi phát hiện Mộc Cẩn

Chi không khóa cửa, thậm chí cả cửa thủy tinh của chỗ tắm vòi

hoa sen cũng không đóng, cho nên anh mới chỉ liếc mắt một cái

đã không thể rời tầm mắt đi được.

Chỉ thấy thân thể cân đối của Mộc Cẩn Chi càng thêm quyến rũ

hơn dưới làn nước, bọt nước trong suốt chảy dọc theo mái tóc đen

nhánh của Mộc Cẩn Chi, lướt qua phía sau chiếc cổ duyên dáng rồi

tới phần lưng với đường cong xinh đẹp, lại đến cái mông vểnh cao

chảy vào đùi trong, thậm chí còn chạy vào nơi tiêu hồn thực cốt

kia nữa.

Ừng ực, Mục Duy nuốt nước miếng theo bản năng, cảm thấy cổ

họng mình khô khốc, thân thể cũng dần nóng lên, nhưng hiện tại

anh vẫn chưa rõ rốt cuộc Mộc Cẩn Chi có thái độ gì, chỉ có thể ép

buộc mình đóng cửa giúp Mộc Cẩn Chi, sau đó lại ép buộc mình ra

giường ngồi.

Khi đến cạnh giường, Mục Duy nhìn thấy một cái hộp được đóng

gói rất đẹp, anh rút dây satanh màu xanh buộc bên ngoài, mở hộp

ra, nhìn thấy ở trong là một chiếc dây thừng nhỏ màu đỏ, cùng với

chiếc áo ngoài cổ trang màu đen lộng lẫy mà Mộc Cẩn Chi đã mặc

để múa kiếm trong đêm dạ hội tân sinh viên. Đúng vậy, anh không

nhìn lầm, chỉ có áo ngoài được làm bằng tơ tằm khi mặc vào sẽ hở

ngực hở chân, chứ không hề có áo trong.

Hai thứ đồ này lập tức khiến trong đầu Mục Duy xuất hiện một vài

cảnh tượng kiều diễm, đó là Mộc Cẩn Chi trần trụi cả người, chỉ

mặc một chiếc áo ngoài màu đen này, để lộ đôi chân trắng ngần

thon dài, cùng với l*иg ngực nhẵn nhụi mịn màng, còn có hai nốt

đỏ tươi trốn trong lớp áo ngoài như ẩn như hiện. Sau đó anh sẽ

liếʍ hai nốt kia một chút, cắn chúng một chút, kéo căng chúng ra

một chút, hai nốt kia còn dựng đứng lên, giống như hai quả anh

đào nhỏ. Cuối cùng, anh sẽ dùng dây thừng trói chặt hai cổ tay

Mộc Cẩn Chi lại, màu đỏ của dây thừng càng tô nền cho cổ tay

trắng nõn nã của Mộc Cẩn Chi, càng thêm phần đỏ tươi như máu,

lại thêm hai chân Mộc Cẩn Chi mở ra thật rộng, quỳ gối trên

giường, trong miệng còn cắn một sợi dây thừng ngắn, khi quay

đầu nhìn anh, mặt mũi ửng đỏ, trong mắt chỉ có ánh nước phóng

đãng như xuân thủy… Aizzz! Không được, mũi nóng lên rồi!

Mục Duy lại nuốt nước miếng ừng ực ừng ực, vội vàng bóp mũi, sợ

bản thân mất mặt mà chảy máu mũi ra. Sau đó anh nhanh chóng

đặt mọi thứ vào trong hộp, đóng lại, ngoan ngoãn ngồi trên

giường, chờ Mộc Cẩn Chi tắm rửa xong. Bởi vì anh có linh cảm,

nếu hôm nay anh biểu hiện thật tốt, sẽ có phúc lợi rất lớn, cực cực

lớn!

Rất nhanh, Mộc Cẩn Chi vừa lau khô tóc vừa ra ngoài, rồi nheo mắt

nhìn lướt qua cái hộp trên giường, lại nhìn lướt sang Mục Duy đang

ngồi ngay ngắn, lập tức đặt mông ngồi lên đùi Mục Duy, cười đến

mức cực kỳ lẳиɠ ɭơ cực kỳ yêu nghiệt: “Hoàng thượng, người thích

món quà của thần không?”

“Khụ…” Một tay Mục Duy ôm eo Mộc Cẩn Chi, trong lòng đã nhộn

nhạo sắp không chịu được. Anh nhéo phần eo Mộc Cẩn Chi, tay

còn lại bắt đầu sờ soạng trong đùi Mộc Cẩn Chi, miệng vẫn không

quên trả lời: “Thích, thích, Cẩn Chi tặng gì anh cũng thích.”

Mỉm cười, Mộc Cẩn Chi ung dung giữ chặt bàn tay sờ lung tung

của Mục Duy, hôn vào môi Mục Duy, cũng vươn lưỡi liếʍ môi Mục

Duy một cách ái muội, cười đến mức khóe mắt chân mày đều

quyến rũ mị hoặc: “Vậy là tốt rồi. Hoàng thượng cũng đi tắm đi,

thần đợi người tới.”

“Được, được, được.” Lúc này Mục Duy cũng không sợ mất mặt, ai

bảo Mộc Cẩn Chi rộng lượng thế, còn chuẩn bị món quà lớn như

vậy. Trói chặt đó cổ trang dụ hoặc đó, quả nhiên tiểu hoàng hậu

hiểu rõ sở thích của tiểu hoàng đế nhất.

Tắm rửa với tốc độ nhanh nhất xong, thậm chí Mục Duy còn xịt

chút nước hoa Eau de Cologne để mình vừa thơm tho vừa gợi cảm,

quấn một chiếc khăn tắm quanh nửa người dưới rồi mới ra ngoài.

Vừa đi ra, Mục Duy thấy Mộc Cẩn Chi ngồi trên chiếc giường lớn,

đang ngắm nghĩa sợi dây thừng màu đỏ. Đôi chân dài duỗi thẳng

của Mộc Cẩn Chi bắt chéo nhau, phần chân trần để lộ ra có vẻ cực

kỳ mê hoặc.

Thấy Mục Duy đi ra, đột nhiên Mộc Cẩn Chi vung dây thừng lên

như quất roi đến bên chân Mục Duy tạo thành một tiếng ‘Chát’.

Dáng vẻ nữ vương cao ngạo kia, suýt nữa đã khiến Mục Duy hóa

thân thành sói ngay tức khắc.

“Lên giường đi, Hoàng thượng đại nhân.” Mộc Cẩn Chi vừa nói vừa

thu hồi sợi dây thừng, rồi quấn dây thừng vào tay, ý vị câu dẫn

nồng đậm đến nỗi Mục Duy suýt không kìm nén được du͙© vọиɠ.

“Cẩn Chi…” Mục Duy gọi Mộc Cẩn Chi khẽ một tiếng, chậm rãi đến

chỗ Mộc Cẩn Chi. Mà lúc này, Mộc Cẩn Chi cũng đã đứng lên, chờ

Mục Duy đến cạnh cậu, đẩy nhẹ Mục Duy xuống giường, rồi cậu

mở hai chân ngồi lên bụng Mục Duy.

Cúi người xuống, Mộc Cẩn Chi cười vô cùng tà ác: “Hoàng thượng,

để thần hầu hạ người.”

Ngay vào lúc Mục Duy tưởng sẽ có chuyện cực kỳ cực kỳ ướŧ áŧ

xảy ra, Mộc Cẩn Chi đột ngột thay đổi sắc mặt. Cậu xuống khỏi

người Mục Duy, đứng thẳng, lạnh lùng ra lệnh: “Quay lưng lại đây,

tôi muốn trói anh lại.”

Dường như không tin nổi mình vừa nghe thấy gì, Mục Duy vội vàng

định đứng dậy, nhưng Mộc Cẩn Chi lại huých đầu gối khiến Mục

Duy phải về tư thế cũ, sau đó Mộc Cẩn Chi vừa chơi đùa sợi dây

thừng vừa nheo mắt nói: “Hoàng, thượng! Vừa rồi chính người đã

nói rất thích quà của thần, người không thể nuốt lời đâu! Hơn nữa,

nếu hôm nay vi thần chơi đùa không vui, vậy thì mong muốn được

lên giường của người chỉ có thể lùi lại ra sau vô thời hạn! Cho nên,

vi thần không ép người, phối hợp hay không, đều xem ở người!”

“Cẩn Chi…” Thật lòng Mục Duy chỉ có thể cười khổ, anh biết thiên

hạ sẽ không có chuyện tốt như vậy. Anh cũng biết Mộc Cẩn Chi sẽ

không dễ dàng tha cho anh, còn sắp đặt một chuyện ướŧ áŧ như

vậy để anh hưởng thụ. Hóa ra Mộc Cẩn Chi đã tính toán từ trước

rồi, sợi dây thừng này chỉ được dùng để trói anh, còn anh thì căn

bản không dám cự tuyệt.

“Ba, hai…” Nghe thấy Mộc Cẩn Chi đếm ngược sắp xong, Mục Duy

vội vàng nói: “Được, được! Anh đáp ứng còn không được sao?”

Mục Duy cười khổ. “Em không bỏ đầu gối ra, làm sao anh quay

người được?”

Cười hài lòng, Mộc Cẩn Chi lùi lại. Lần đầu tiên trong hai kiếp, cậu

thấy Mục Long Hiên, cũng chính là Mục Duy quay lưng về phía

cậu, còn giơ hai tay ra sau để cậu trói lại.

Trói chặt cổ tay Mục Duy vừa nhanh gọn vừa chuyên nghiệp, Mộc

Cẩn Chi để Mục Duy quay lại nằm ngửa trên giường, rồi cậu bắt

đầu cởϊ qυầи áo, cực thong thả cực tao nhã cởi, quần, áo!

“Cẩn Chi… Em…” Mục Duy rất muốn hỏi rốt cuộc Mộc Cẩn Chi muốn

làm gì. Nhưng khi anh thấy Mộc Cẩn Chi cởϊ qυầи áo trước mặt

mình, còn khoác chiếc áo ngoài màu đen kia vào, anh không nói

được gì hết, chỉ biết nhìn Mộc Cẩn Chi quỳ trên giường, bắt đầu

múa diễm vũ… Thật sự là diễm vũ.

Há mồm trợn mắt nhìn Mộc Cẩn Chi múa theo vũ đạo rõ ràng mang

tính khıêυ khí©h giống như múa cột ở hiện đại, Mục Duy thật sự

không bình tĩnh nổi, còn sợi dây thừng ở cổ tay kỳ thực không thể

trói được anh. Nhưng đúng vào lúc anh định tự cởi trói, đột nhiên

Mộc Cẩn Chi lạnh lùng nói: “Nếu dây thừng bị đứt, tự chịu hậu

quả.”

Chỉ một câu như vậy, Mục Duy không dám lộn xộn nữa, đành phải

trơ mắt nhìn Mộc Cẩn Chi càng lúc càng múa tới gần, cho đến khi

Mộc Cẩn Chi bò hẳn lên người anh.

Hiện giờ, Mộc Cẩn Chi dạng hai chân ngồi trên đùi Mục Duy,

chuyển động lên xuống giống hành động nào đó, hai tay đặt trên

ngực Mục Duy với dáng dấp tuyệt đẹp, thật sự là nửa người trên

tao nhã, nửa người dưới dâʍ đãиɠ, mất hồn đến nỗi Mục Duy

không thể không tự tháo dây thừng, đè ngửa Mộc Cẩn Chi xuống

giường như quỷ đói vồ mồi.

Quản nhiều làm gì, đè trước nói sau!

“Mục Duy!” Mộc Cẩn Chi tức giận giơ chân lên đạp, Mục Duy lại

động chân, kịp thời ngăn cản Mộc Cẩn Chi giãy dụa, thậm chí còn

làm Mộc Cẩn Chi phải giạng chân đến mức rộng nhất. Hai tay anh

giữ chặt hai cổ tay Mộc Cẩn Chi, rồi kéo tay Mộc Cẩn Chi lên cao,

cố định trên đỉnh đầu Mộc Cẩn Chi. Sau đó anh cúi đầu hôn nhẹ

lên phần ngực Mộc Cẩn Chi đang phập phồng vì nổi giận, lại cắn

ngực Mộc Cẩn Chi cách lớp áo bằng lụa đen, nói mơ hồ không rõ:

“Là em tự tìm, Mộc Cẩn Chi!

*

Tác giả có lời muốn nói: A… Đột nhiên cảm thấy mắc kẹt không

biết nói gì… Nhưng sắp được năm nghìn chữ rồi, còn lại để mai viết

tiếp… Rơi lệ, đậy vung nồi chạy trốn!

Nhược Hề: Cẩn Chi à Cẩn Chi, thế này gọi là trộm gà không được

còn mất nắm gạo!

PS: Bắt được sâu, không ngờ không ai phát hiện ra tôi viết chị em

thành anh em… Xem ra mọi người đều bị nội dung ướŧ áŧ hương

diễm cuốn hút hết rồi… Hãn… Rõ ràng chương này còn chưa viết

gì, tại sao lại bị khóa… Cũng không biết phải sửa chỗ nào nữa…

Aizzz, không phải tôi phi pháp đâu, là vì nhận được tin nhắn của hệ

thống cảnh cáo tôi, không còn cách nào khác đành phải sửa lại

mấy từ.

__Hết chương 28__